Quay Lại Tuổi 15

Chương 2: Càn quét tiệm bán lẻ



- Edit: YuuChan9

- Beta: EllieKashina

Chương 2: Càn quét tiệm bán lẻ.

Mạc Thiến cùng Mạc Nhan, chính là một đôi oan gia từ nhỏ.

Trong lúc ăn cơm, trên bàn có năm miếng thịt sườn, mà đã ăn mất ba miếng chỉ còn lại hai miếng mà hai chị em cũng sẽ đấu nhau một trận, có đôi khi rõ ràng là cô no rồi, cũng không muốn miếng thịt dư còn lại rơi vào miệng Mạc Nhan, cho nên dù no chết cũng phải ăn.

Cô nghe mọi người tán ngẫu, nói sẽ có một hai vị nam thần chăm sóc cô nghe một chút liền cảm thấy vô nghĩa, dù sao cũng không phải là máu mủ của nhau.

Mạc Nhan chính là em trai ruột của cô, cũng là một cái đứa nhóc đẹp trai, thế nhưng cô hận nhất là một ngày không thể đánh nó tám lần, nếu không cô cảm thấy cô vẫn chưa yêu thương nó đủ.

Đương nhiên, sau khi trưởng thành, thân lại càng thân hơn, xem thế nào cũng thấy nhau vừa mắt.

Mạc Thiến sinh năm 90, Mạc Nhan sinh năm 92, hai người hơn kém nhau hai tuổi, mà gia đình lại cho Mạc Nhan đi học sớm hơn một tuổi thế cho nên, so ra Mạc Nhan chỉ thua cô có một lớp mà thôi.

Còn Cố Thù lại sinh năm 91.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại một chút, thời điểm gặp nhau, cũng là điểm quan trọng trong chuyện tình của Mạc Thiến và Cố Thù.

Ví dụ như: ông trời đã ban cho cô một đứa em trai như ác ma nhưng sau đó lại chính nó dâng cho cô một anh chàng quá mức hoàn hảo đi.

Mạc Thiến vẫn cầm trong tay một ly lê ướp lạnh đã uống xong từ lúc nào, thấy Mạc mẹ đầy nhiệt tình mời Cố Thù ở lại ăn cơm.

Bộ dáng có chút Cố Thù xinh đẹp, cơ hồ đều khiến trưởng bối trong yêu thích.

Cố Thù rất biết nắm lấy thời cơ trước mặt Mạc mẹ khoe mẽ, bộ dạng xinh xắn không nói, tính cách cũng một mảnh trầm ổn, không giống như Mạc Nhan, thấy qua nhiều côn đồ, cả ngày đều trưng ra dáng vẻ lưu manh, còn cảm thấy khi nó nói tục là đặc biệt soái, chỉ biết đánh nhau, xem mình là anh hùng, quả thực không có thuốc chữa.

" Mẹ, buổi tối làm cái gì ngon cho con ăn vậy? " Mạc Thiến lại bắt đầu ồn ào.

" Con không thấy mẹ đang bận chiêu đãi khách hay sao? Khách còn chưa lên tiếng đâu. "

Mạc Nhan ngay lập tức xen vào một câu, trong miệng còn nhai nhóp nhép dưa hấu, dứt lời, " Phốc Phốc " phun ra vài hạt dưa hấu.

Mạc Thiến " cắt "một tiếng. Hắn lại có thể không biết xấu hổ yêu cầu mẹ nấu món nào hay sao?

" Mẹ, nghe con, làm món tôm bóc vỏ xào cần tây đi, làm thêm cái gà xé cay nữa. "

" Thế nào đều toàn là món chị thích, Cố Thù nhà chúng ta cũng không thích ăn những món này đâu, có phải hay không, Cố Thù? " Mạc Nhan bắt đầu nháy mắt ra hiệu cho Cố Thù.

Cố Thù mím môi, không nói lời nào, những món này đều là thứ anh yêu thích.

Mạc Thiến đắc ý ngay tức khắc, lại vỗ vai Mạc Nhan cười ha hả, mang theo một chút ý tứ khoe khoang, kết quả còn chưa có cười xong, Mạc mẹ liền mở miệng: " Món ăn đều do con gọi, vậy con đi chợ, xách thêm hai quả dưa hấu về đây. "

" Những hai quả, mẹ coi con gái mẹ là Ngu Công* sao? Vậy mẹ gánh ngọn núi trở về nhé!. " Mạc Thiến lập tức không vui.

*Ngu Công: điển tích Ngu Công dời núi, chỉ những người biết khó vẫn làm, có sức mạnh lớn, có tinh thần và nghị lực kiên định. ( tìm hiểu thêm ở đây nhé: http://hoavouu.com/a1205/ngu-cong-di-son)

" Chị, đừng lo,em đã sớm cùng Cố Thù nói qua, bình ga trong nhà chúng ta đều nhờ ngươi mang lên lầu bốn. " Mạc Nhan ngây ngất gặm dưa hấu, bộ dạng hận không thể đem vỏ dưa hấu gặm cho hết.

Chị em nó đều thích ăn dưa hấu, nhất là vào mùa hè, nó và Mạc Thiến mỗi đứa nửa trái, dùng thìa xúc ăn, nhanh nghiện.

Mạc Thiến bình thường thích ăn vặt, Mạc Nhan thì không thích ăn cơm, nó thích ăn mì Raccoo khô giòn hơn, thế nhưng những thứ trên đều khiến Mạc mẹ cảm thấy chướng mắt vô cùng, không cho bọn nó ăn đồ vặt, liền cho phép bọn nó ăn dưa hấu.

" Em tin hay không chị đem em vác lên, từ trên lầu bốn ném ngươi xuống. " Mạc Thiến tức giận đứng dậy, đi đi lại lại trước gương to, phát hiện ra quần áo mình toàn là nếp nhăn.

Nếu thực là 15 tuổi, cô sợ là sẽ nhẫn nhịn, nhưng tuổi tâm lý của cô đã là 26, còn là một minh tinh, căn bản không thể chịu đựng chính mình bộ dáng lôi thôi, loại chi tiết nhỏ này, có khả năng sẽ trở thành lịch sở đen tối, thế là cô nhanh chóng chạy về phòng " Chị thay bộ quần áo khác rồi mới ra ngoài, em cũng phải đi, giúp chị xách một quả! "

" Nhiều chuyện! Lập dị! " Mạc Nhan tuy là nói vậy, cơ bản vẫn đồng ý, theo cô đi vào phòng.

Nó còn mặc áo lót với quần cộc.

Phòng cô cùng phòng Mạc Nhan chỉ cách nhau một bức tường, kỳ thật cũng không có khả năng cách âm, có thời điểm Mạc Nhan tại phòng nó nghe nhạc, phía bên cô cũng có thể nghe trực tiếp.

Thế cho nên, sau khi vào phòng, Mạc Nhan nhỏ giọng hỏi Cố Thù, bên cô liền nghe thấy hết, " Mày nói, chị tao không phải xem trọng mày đó chứ? "

Cố Thù dừng một lát, mới trả lời: " Mạc Thiến không phải là thích Tô Lương Ngữ hay sao? "

" Cái này " Việc này Mạc Nhan cũng biết.

Nhắc tới cái tên này, Mạc Thiến đang mặc áo lót liền dừng lại.

Trước đây, cô thích Tô Lương Ngữ, hắn với cô là thanh mai trúc mã.

Bọn cô hai người chơi chung với nhau từ nhỏ tới lớn, Tô Lương Ngữ luôn luôn ôn nhu, văn vẽ lịch sự, cũng là một anh chàng ấm áp, cô rất thích hắn.

Cô từ nhỏ, lúc nào cũng ồn ào muốn làm vợ của hắn.

Vẫn một mực thích hắn.

Cho đến, khi cô bị chặt đứt hai chân, hắn dứt khoác vứt bỏ cô, yêu nhau năm năm, hắn cũng rất yêu cô, sủng cô vô điều kiện, không một chút giả dối.

Chỉ là hắn không có dũng khí, nửa đời sau đều phải sống cùng một người tàn tật như cô mà thôi.

Cái này cùng là lẽ thường tình ở con người.

Cô không hận hắn, cũng thay hắn lý giải, lại không chính mình là cô muốn tha thứ cho hắn.

Suy nghĩ của con gái vốn dĩ là không có đạo lý như vậy.

Thay quần áo xong, cô rời khỏi phòng, cô mang một đôi xăng đan đế giày có dán kim cương, kỳ thật, là cô mua ở chợ đêm địa phương chỉ có 20 đồng một đôi, trong lòng Mặc Thiến bây giờ, nó có địa ngang bằng đôi cao gót trị giá 2000 nguyên của cô lúc trước.

Mạc mẹ rất không thích đôi giày này, sợ cô đi bị sái chân.

Phía sau, Mạc Nhan cũng đã thay quần áo xong, ra cửa để đổi giày.

Cô ngây ngất đứng bên cạnh Mạc Nhan, vui tươi hớn hở nói: " Chị cao hơn em hai ngón tay nha! "

Thân hình cô trưởng thành sớm, năm nay đã cao tới 1m65, kỳ thật sau khi cô trưởng thành, cao tới 1m68, cũng chỉ có thể khoe khoang với Mạc Nhan mấy năm như vậy.

Thuận tiện, cô nhìn qua Cố Thù, giống cô, tả hữu cũng một bộ dáng 1m66, khi cô xỏ chiếc giày xăng đan phía sau, cũng hạ luôn tầm mắt xuống nhìn anh.

Nhìn bộ dáng anh trước mắt, ai có thể nghĩ tới, mấy năm tiếp theo, bỗng chốc liền cao tới 1m91?

Đứng bên cạnh anh, cô hoàn toàn trở nên chim nhỏ nép vào người.

Mạc Nhan không phục, vô cùng không phục, liếc cô vài cái: " Mấy năm nữa, em khẳng định so với chị còn cao hơn, ba chúng ta cao đến 1m85 cơ mà? "

" Không phải, ba chúng ta là 1m82, em về sau chắc là 1m85? "

" So với em, em không tin chị có thể cao tới 1m8! "

" Nhưng hiện tại là chị cao hơn em, đừng tự ti a, lát nữa chị mua cho em đệm tăng chiều cao. "

" Ai cần chị quan tâm? "

Hai người cứ như vậy ồn ào, Mạc mẹ đi tới, đưa cho cô 50 đồng tiền, còn nói thêm mấy câu: " Thích cái gì thì mua. "

Bộ dáng giống như một tổng tài, như đang ném cho cô 500 vạn, không xài hết đừng trở về gặp tôi.

Cô vừa nhìn liền không vui, mất hứng kháng nghị: " 50 đồng làm sao mà đủ hả mẹ, phải tới 100 cơ. "

Mạc mẹ không cho, lại đưa cô thêm mười khối: " Đủ dùng, con định lén lút mua đồ ăn vặt phải không? "

Cô không tình nguyện nhận lấy, chờ đến chợ, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

50 đồng thật là đủ.

Cô mua tôm sống, mua thịt ức gà, mua bốn quả dưa chuột, một củ cà rốt, một ít đậu phộng, cần tây, lại mua hai trái dưa hấu, mới tiêu hơn 30 đồng tiền.

Này giá cả....Thật là vô cùng lợi ích, cô hận không thể mua sỉ đem về!

Ngược lại, cô nghĩ tới, mua nhà a!

Chẳng qua, cái ý tưởng này vài giây sau liền bị vứt bỏ, cô là một thiếu nữ 15, làm gì có tiền mua nhà, cha mẹ cũng không thể nghe cô nói bậy a.

Rất nhanh, cô liền ủ rủ gạt bỏ ý tưởng này.

Mạc Nhan bị biểu tình suy tính thiệt hơn của cô dọa sợ, vốn còn muốn cho cô xách cả hai quả dưa hấu, bây giờ nó cùng Cố Thù đem mấy vật khác chia ra, xách trở về, cũng yên lặng đem một quả dưa hấu xách trong tay, không dám lên tiếng.

Chị nó bị bệnh thần kinh, đến ba nó còn phải sợ, huống chi là nó.

Này là muốn nổi điên ở chợ như thế nào? Bọn nó còn chưa có chứng minh thư đâu!

Trên đường trở về, Mạc Thiến đột nhiên nói, quẹo khúc cua, cô nhớ được, bên đó có tiệm bán lẻ.

" Chị làm gì a? " Mạc Nhan lập tức ồn ào, này muốn đi đâu, chạy nhanh về nhà mới là tốt nhất.

" Một sức mạnh thần bí đang lôi kéo trẫm. " Cô trả lời.

" Nói tiếng người. "

" Ta muốn mua bình nước uống lê, túi nhỏ cây sung. "

Nước quả lê là thức uống duy nhất của cô trước đây, so với chai bia còn lớn hơn một vòng bình thủy tinh, một đồng một bình, lợi ích thực tế, chẳng qua bình thủy tinh uống xong cần phải trả lại, không tính lời nói, còn phải lưu lại 5 giác tiền thế chấp.

Cây sung kia không phải là một loại quả khô, mà là một loại túi chứa đồ ăn vặt, bao bì là sọc trắng xám đan xen, bên trong là tiểu quà vặt, vị rất đặc biệt, càng ăn càng nghiện.

Mạc Nhan nghe thấy, liếm liếm miệng, nói: " Ta cũng muốn mua! "

" Mua thêm một hộp nhỏ kem, một kem sữa chua đá. " Cô lại nói.

Đây là hai loại kém trước đây cô thường ăn, ăn ngon, còn tiện nghi nữa, 5 giác tiền một cái, so với sau này một hộp kem mười mấy đồng còn muốn thật hơn.

Mạc Nhan lại liếm liếm miệng: " Ân, gần đây trời nóng, mua kem thì mẹ không thể nói cái gì, lại mua mấy ly kem. "

Hai người ăn ý với nhau, cho Cố Thù ở một nơi râm mát, để lại tất cả thứ đã mua dưới chân anh, anh coi chừng, hai người khoan khoái đi tiệm bán lẻ.

Tiệm bán lẻ là một gian phòng giống như tiểu phòng, bên tường còn có bếp lò đưa ống dẫn hàn, cửa sổ là khung gỗ khảm thủy tinh, bây giờ đều đang mở rộng, lộ vẻ chứa rất nhiều loại quà vặt.

Trước đây, cô tới tiệm bán lẻ là để mua búp bê cùng đủ loại y phục cho búp bê, còn Mạc Nhan là thích súng phun nước.

Tiệm bán lẻ còn có một cái tủ lạnh lớn, bên trên che một tầng chăn bông, xốc lên, mở tủ lạnh ra, bên trong đều là kem, đủ kiểu, quả thật là một bảo tang của tiểu hài tử.

Khi Mạc Thiến mua xong, Cố Thù đứng dưới bóng cây, có một nhóm ông cụ ngay phiến cây, gác chân, ngồi tại bàn đá chơi cờ, rõ ràng đã lớn tuổi, lại còn vì việc đi lại, không cho đi liền khắc khẩu, còn có một đám người theo quấy rối.

Cảm thấy không xa có một thiếu niên tóc nâu vàng, mắt xanh nhìn rất thuận mắt, liền có không ít người hướng tới anh, nhỏ nhẹ hỏi: " Cậu là người ngoại quốc à? "

Cố Thù bộ dạng lạnh như băng, không thừa nhận, kỳ thực là đang lo lắng.

Mặc Thiến chạy tới, từ trong túi nhựa lấy ra một que kem nhỏ xé bao bì, đưa tới bờ môi anh: " Ăn đi, ngon lắm. "

Anh ngẩn người, muốn dùng tay nắm lấy que kem, cô lại không chịu, muốn cầm cho anh ăn.

Trong phút chốc, khuôn mặt anh đều đỏ bừng, mang bộ dáng ngượng nghịu cùng khó chịu cắn một miếng, kia thật nhẹ, nếu không phải thấy dấu răng, cô đều cho rằng anh không ăn vào.

Do đó, cô " Xì " một tiếng.

Mặt anh càng đỏ hơn.

Tác giả có lời muốn nói: Trước mắt nam chính cùng nữ chính còn chưa có thân thiết, nam chính vẫn là lén lút thầm mến, cho nên có chút ngượng ngùng.

Chờ chín năm về sau, nam chính mỗi ngày đều có thể ngay lập tức " giết " chết nữ chính o(*_*)o