Cố Thù cảm thích với độ ấm mà ngón tay cô mang tới, dụi dụi một hồi rồi nói: " Ừm, đúng là có hơi nóng. "
" Vậy cậu chờ một lát, tôi đi bật điều hòa. " Mạc Thiến nói xong liền đứng dậy đi tìm điều khiển điều hòa.
Sau khi cô đi khỏi đó, ngược lại anh cảm thấy có chút thất vọng và mất mát, nhưng anh cũng thừa cơ hội này điều chỉnh lại hô hấp của mình, anh tóm lấy cái gối ôm ở trên ghế sofa, để lên đùi mình, ngồi im tự điều chỉnh lại nhiệt độ cơ thể mình.
Đúng lúc này, Mạc Thiến mở điều hòa xong xuôi quay trở lại ghế sofa, túm lấy cánh tay anh mà ôm, bắt đầu làm nũng: " Vừa ăn kem xong, đúng là bụng dạ mát hơn hẳn. "
Cô còn tưởng anh sẽ cho cô dụi dụi mấy cái, ai ngờ anh lại ném cho cô cái gối ôm trên ghế: " Ôm cái này đi, thoải mái hơn đấy. "
Cô không thể không buông cánh tay anh ra, ngồi trên ghế mà ôm cái gối ôm, khuôn mặt cô lúc này bày tỏ sự cạn lời với anh.
Đúng là ngu ngốc...
Chẳng hiểu phong tình chút nào cả.
Vào lúc này, Cố Thù lại nâng chân cô lên, bóp mấy điểm huyệt trên chân cô, hỏi cô: " Có đau không? "
" Đau. " Mạc Thiến lập tức thảm thiết kêu lên một tiếng.
" Cậu ăn nhiều đồ lạnh như vậy, mấy ngày nay lại còn không chịu ngủ nghỉ điều độ, trong khi thân thể mình đã không tốt, nếu không phải cậu còn trẻ thì liên tục như vậy sao mà chịu nổi. Cậu xem mặt cậu đi, có mấy cái mụn nhỏ kìa, trước kia làn da cậu tốt bao nhiêu, gần đây bị táo bón hả? "
Thấy anh không biết ngượng ngùng mà cứ nói, Mạc Thiến chỉ bĩu môi, không lên tiếng.
" Nói cậu cậu còn không nghe, viết kịch bản đương nhiên là quan trọng, nhưng, đây là cậu đang bán mạng kiếm tiền đây, dù gì đi nữa sức khỏe vẫn quan trọng hơn, thân thể mà yếu về sau rất khó viết được. Còn nữa cổ của cậu, gần đây có thấy nhức không? "
" Tiểu Tiểu Thù, sao cậu nói nhiều như vậy? "
"... "
" Đây là cậu đang quan tâm tôi sao? Tôi rất vui, cậu thật là tốt. "
"... "
" Thật ra cậu nhắc nhở tôi như vậy, tôi rất vui... A, đừng đi mà. "
Mạc Thiến còn đang nói dở, thì thấy Cố Thù để chân cô qua một bên, đứng dậy đi ra chỗ khác, hình như là tới chỗ bàn ăn, chuẩn bị làm bài tập.
Cô vội vàng đi dép vào, đi tới bên cạnh anh, đứng nhìn anh một lúc rồi nói: " Học hóa à, học hóa tôi học được, cậu không hiểu gì có thể hỏi tôi. "
" Không cần tới cậu. "
Cô khẽ hừ một tiếng, cô quay người đi về phía phòng ngủ của bố mẹ, vào trong đó tiếp tục sửa kịch bản.
Tới khi Cố Thù chuẩn bị rời đi thì cô cũng sửa xong một tập kịch bản, chuẩn bị sửa tới tập 6.
Anh đi vào trong, sợ quấy rầy cô làm việc nên chỉ im lặng đứng một bên nhìn, cho đến khi cô lấy tay đỡ cổ để xoay, anh mới đi tới đối diện hỏi: " Đau cổ sao? "
Cô hơi giật mình, sau đó cũng trả lời anh: " Ừm, có hơi đau một chút. "
Cố Thù đi ra sau lưng cô, dịu dàng xoa bóp ở cổ: " Tốt hơn chút nào chưa? "
" Không không, chả đỡ hơn xíu nào, giúp tôi đấm lưng một chút đi. " Cô đột nhiên nổi lòng tham.
Tâm anh có hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn là từ chối: " Ở nhà có người gửi tin nhắn tới cho tôi, nói tôi nhanh về nhà một chút, nhà có khách tới. "
Bây giờ đang là kỳ nghỉ Quốc khánh, rất nhiều người đều nhân cơ hội nghỉ phép này đi thăm người thân và bạn bè. Nhà Cố Thù chắc là có khách quý tới chơi, cô cũng không giữ anh lại, chỉ tiễn anh ra tới cửa, anh còn quay lại nói với cô: " Ngày mai tôi tới giúp cậu xoa bóp. "
" Được, tôi biết Tiểu Tiểu Thù là tốt nhất. " Cô nói, còn tiến lại gần anh một chút.
Sau khi Cố Thù đi giày xong đứng thẳng dậy, chiều cao hai người cũng không chênh nhau nhiều lắm, cô tiến lại gần, khuôn mặt tươi cười của cô càng được phóng to ra trước mặt anh, rất đáng yêu, rất thanh thuần.
Cô cười cười, đưa hai tay lên xoa xoa mặt anh, dịu dàng, vô cùng dịu dàng.
Anh không có trốn tránh, mà còn lấy can đảm nâng tay lên xoa xoa đầu cô, đây chính là chuyện anh muốn làm từ lâu rồi.
Quang minh chính đại mà làm.
" Vậy tôi đi đây. " Anh chào tạm biệt.
" Ừ, tạm biệt. "
Cô dịu dàng như con thỏ nhỏ, cọ cọ vào tay anh, tạm biệt anh.
Anh lưu luyến mà rời cánh tay khỏi cô, cười cười, sau đó đi khỏi đấy.
Khoảnh khắc cô đóng cửa nhà lại, anh đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa cô và anh càng ngày càng gần, anh luôn luôn quan sát cô, cho nên biết, hiện tại nam sinh mà cô thân thiết nhất là anh, để ý nhất cũng là anh.
Anh thậm chí còn hoảng hốt khi nghĩ tới, có thể cô cũng thích anh.
Trong lòng anh ngập tràn vui mừng.
***
Vài ngày sau đó, vào buổi trưa Cố Thù đều mua đồ ăn mang tới nhà cô, còn có lúc còn gửi tin nhắn cho Mạc Thiến, hỏi xem cô thích ăn gì.
Khi anh tới, hai người liền cùng nhau ngồi ăn cơm trưa, cô cũng thừa cơ hội này nghỉ ngơi một lúc, hai người sẽ tán gẫu với nhau, nhưng mà chủ yếu là cô trêu chọc anh.
Anh giúp cô xoa bóp vai càng lúc càng chuyên nghiệp, cũng nhờ thế mà cô thấy thoải mái không ít.
Tới buổi chiều ngày thứ năm, Mạc Nhan đột nhiên trở về.
Lúc đó, Mạc Thiến còn đang trong phòng ngủ sửa kịch bản, sau khi hoàn thành xong năm kịch bản đầu, cô quyết định sẽ tăng tốc ngày phải sửa được hai kịch bản, rồi gửi qua, kịch bản phải sửa khá nhiều, bên đó cũng cho một chút gợi ý, sau khi sửa xong kịch bản lại càng đặc sắc hơn, sửa xong cô lại gửi qua, rất nhanh ổn định.
Bởi vì Mạc Thiến là người mới, cho nên những người trong tổ biên kịch hướng dẫn cô chịu không ít cực khổ, sợ làm chậm trễ tiến trình, cho nên bản thảo cô sửa xong gửi qua bên đó cũng bắt tay sửa lần nữa, mà cô nhìn là biết, công ty Vạn Giang này muốn sớm chiếu thể loại phim này trước Địch Khẳng.
Lúc Mạc Nhan trở về Cố Thù vẫn còn ngồi ở bàn ăn làm bài tập, lúc đầu anh có hơi kinh ngạc nhưng ngay lập tức chào đón cậu.
" Cố Thù, may mà mày chưa về, tao còn chưa làm bài tập nữa. " Mạc Nhan nhanh chóng cởi giày, rồi cởi cả tất: " Tao rửa chân phát rồi ra. "
Mạc Thiến ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh, đi ra hỏi: " Có chuyện gì xảy ra thế? Sao về sớm vậy? "
" Buổi chiều hôm nay lão sư có việc nên cho em về trước, em cũng thuận tiện về sớm mà hoàn thành bài tập trên trường, em không nói với giáo viên chủ nhiệm là mình đang học diễn xuất, sợ cô giáo nghĩ em ăn nói lung tung, cho nên cứ hoàn thành bài tập cho chắc đã. "
Mạc Nhan rửa chân xong, đi ra bàn thấy Cố Thù đang đọc sách, cậu chuẩn bị tinh thần lôi sách vở ra làm bài, nhưng lại chẳng có hứng thú, đưa tay định mượn vở anh lại phát hiện anh không mang bài tới.
" Hôm trước tao đã làm xong rồi. " Cố Thù mang sách vở sang bên này, chỉ mấy hai buổi chiều đã hoàn thành xong bài tập, bây giờ chỉ có mang sách tới đọc thôi.
" Mày không mang tới, làm sao mà tao làm được bài đây. " Mạc Nhan trở nên gấp gáp.
" Mày tự lực cánh sinh đi, cũng không khó đâu. " Cố Thù lập tức đáp lại.
" Giúp tao làm đi mà! " Mạc Nhan nói xong liền đi về phía phòng mình, lấy bài tập mang ra, vừa đi vừa nói: " Mày gợi ý chút xíu thôi, không cần mày suy nghĩ nhiều đâu, chắc hẳn mày vẫn nhớ đáp án chứ? Mày mà không giúp tao thì giờ tao lấy đâu ra thời gian mà tập thử kịch bản của chị tao? "
Cố Thù dù sao cũng hay giúp Mạc Nhan làm bài tập, cũng không nói gì nhiều chỉ khinh thường đáp lại: " Tao chỉ cần viết đáp án thôi hả? "
Mạc Thiến lúc này cũng ngồi ở chỗ bàn ăn, nhìn hai nam sinh trước mặt đang ồn ào, nói: " Mạc Nhan, đã mấy ngày chị không thấy mặt em rồi, tới đây nào, để chị nhìn chút. "
" Biến, sáng nay ai là người giành nhà vệ sinh với em? "
" Đây không phải chuyện thường ngày sao? "
" Con người có ba cái gấp, chuyện này làm sao mà nhịn được? "
Trong lúc cãi nhau, Mạc Nhan vẫn có thể lấy xong mấy quyển bài tập của mình ra, phân thành hai phần, cậu đưa cho Cố Thù một nửa, còn mình một nửa, rồi lao vào viết.
Cố Thù viết ra cái gì thì Mạc Nhan chép lại cái đó.
Mạc Thiến nhìn một lát, sau đó hỏi: " Mấy ngày nay học thế nào rồi? "
" Đều là kiến thức cơ bản cả, không có gì đặc biệt, lão sư nói không thể vội vã muốn đạt được mục tiêu mà quên đi cái cơ bản. "
" Cái này đúng đấy, cũng may em có chút Taekwondo, có thể dễ dàng hơn một chút, bằng không chưa mài gươm đã lâm trận sẽ khó khăn. Em tới đây, diễn thử cho chị xem cái nào. "
Mạc Nhan lắc đầu như cái trống bỏi: " Không diễn, em ngại lắm. "
" Em học diễn xuất, chính là để có thể đứng diễn trước mặt mọi người, bây giờ em chỉ đứng trước hai người đã ngại ngùng, thế tới lúc thử vai, sẽ luống cuống cực kỳ. "
Gương mặt Mạc Nhan vô cùng đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, đứng ở giữa phòng bắt đầu diễn, nói ra mấy câu thoại.
Nói được lời thoại cũng là một kiến thức cơ bản, bản thân mình phải thể hiện được nó, không thể để trúc trắc, không hư tình giả ý, không khiến người khác cảm thấy mình đang đọc thoại. Đây cũng là một kỹ thuật diễn xuất quan trọng, nếu như thể hiện ra không đúng, sẽ khiến cho người xem cảm thấy phản cảm, diễn đơ.
Mấy câu thoại Mạc Nhan nói ra là cậu đã có luyện tập qua, nói được như vậy cũng khá, Mạc Thiến xem như vừa lòng.
Thật ra Mạc Nhan rất có thiên phú trong lĩnh vực này, hơn nữa cậu lại nhiệt tình với diễn xuất, khi đi đóng phim cũng rất liều mạng, đây cũng chính là lý do Mạc Thiến không ngăn cản việc Mạc Nhan tiến vào giới giải trí, ngược lại còn ủng hộ cậu, từ đằng sau trợ giúp cậu.
Cô và em trai mình cũng chẳng phải có ân oán gì lớn với nhau, ngày qua ngày chỉ cãi nhau mấy chuyện lặt vặt để thêm náo nhiệt, cũng chẳng tính toán với nhau cái gì. Mạc Thiến cảm thấy có đứa em trai như vậy là quá tốt rồi, hơn nữa sau này nếu cậu làm ảnh đế, có em trai là ảnh đế hỏi xem có cảm thấy ngầu không?
Nếu ngày nào mà cô được phỏng vấn trước truyền thông, nhất định cô sẽ khoe ra:
# Tôi bồi dưỡng em trai mình thành một ảnh đế #
# Chồng tương lai của tôi từng là một người đại diện rất xuất sắc #
# Tôi có một gia đình hoàn mỹ, không phải lo tính toán đấu đá lẫn nhau, cuộc sống sau khi sống lại thật nhàm chán #
# Tình địch của tôi có hơi phiền phức #
" Chị đã sửa mấy lỗi trong kịch bản, em thử xem qua xem, bên trong có tới quá chừng trưởng thành của nam phụ đấy, diễn vai hồi bé không nhiều chủ yếu là chú trọng khi trưởng thành, chắc chỉ có nửa tập nói về hồi bé thôi, còn lại đều là hồi ức. Về thời niên thiếu, có khoảng ba tập, cho nên em chỉ cần diễn đúng ba tập. Nếu tính cả diễn cảnh hồi ức thì cũng chỉ khoảng bốn tập, rồi còn chưa kể tới vai chính và những diễn viên khác, thời lượng lên sóng của em không nhiều. Nếu em muốn chỉ vỏn vẹn trong bốn tập mà người xem có ấn tượng về em thì em nên hiểu rõ kịch bản, hoàn thành thật tốt vai diễn, muốn để lại ấn tượng không thể dựa vào mỗi khuôn mặt được. "
" Chị, chị cho em xem qua đi, em có thể mang tới hỏi lão sư xem phải diễn thế nào. "
" Không được, kịch bản không được phép để lộ ra ngoài, em là em chị nên chị sẽ cho em xem qua vài cảnh, nhưng lão sư của em không thể xem. May mà mấy hôm trước chị vừa mới sửa xong chỗ kịch bản này, em cần xem đi, có gì không hiểu hỏi chị. "
Mạc Nhan đồng ý, cậu vô cùng mong đợi tới lúc kịch bản của Mạc Thiến được in ra.
Kịch bản nhanh chóng được in ra, Mạc Nhan chăm chú ngồi đọc, tới bài tập cũng chẳng thèm làm nữa.
Cố Thù cạn lời, chỉ có thể tiếp tục giúp cậu giải quyết đống bài tập, anh đúng là người bạn vô cùng tốt bụng. Đây chắc là tình bạn cảm động nhất Trung Quốc!
" Em cứ xem đi, chị đi sửa bản thảo tiếp, mong là trong hôm nay sửa được tới tập tám. " Mạc Thiến nói xong, một lần nữa tiến về phía phòng ngủ.
Tới khi Mạc Nhan đọc kịch bản tới lần thứ ba thì Mạc Thiến cũng sửa xong tập tám, vừa đi vừa vươn vai cho đỡ mỏi, cô cầm một tờ kịch bản ra, nói: " Đây là một cảnh nhỏ, em diễn chị xem nào. "
Mạc Nhan cầm lấy tờ kịch bản đọc qua, sau đó lập tức diễn, không khác tấu hài là bao.
Mạc Thiến đỡ không nổi, Cố Thù thì cười tới không thở nổi.
" Không có người diễn cùng nên không có cảm giác. " Mạc Nhan cũng tự mình biết, cậu diễn không đạt.
" Thôi, em tạm diễn vai nam chính, nói xong lời thoại liền bỏ đi, chị sẽ diễn vai của em, cho em thấy thế nào mới là diễn. "
" Thôi đi, ít nhất em còn được học lớp diễn xuất, chị diễn chắc gì đã bằng em. "
" Nếu như diễn tốt hơn em thì sao? " Mạc Thiến ngược lại vô cùng tự tin, điều này làm Mạc Nhan cảm thấy không phục, liền nói: " Nếu chị hơn em, em sẽ cho chị toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này của em. "