Cả đám rời trường học thì đến một trong những sản nghiệp của nhà Bạc Cách.
Kết quả cuối cùng là Mạc Thiến chỉ cần mời cơm chiều, còn vé xem phim là Bạc Cách bao. Tất cả đều là vé ngồi ở vị trí tốt, dù sao tất cả rạp chiếu phim cũng là của nhà Bạc Cách.
Bên trong không thiếu quản lí biết Bạc Cách, vì vậy đối xử với cô chủ nhỏ vẫn có phần nhân nhượng, đi trên đường còn có người mang nước trái cây đến mời.
Mấy người đang ở trong tiệm ăn buffet, Bạc Cách đem vé xem phim tới rồi nói:
"Tám giờ hai mươi, bây giờ mới sáu giờ mười hai, chúng ta còn dư hai tiếng để ăn"
Mạc Thiến cầm lấy vé xem phim, xem vị trí chỗ ngồi song song nhau, cầm một vé cho cô, một vé đưa cho Cố Thù.
Lưu Tiếu Tiếu chú ý đến hành động nhỏ của Mạc Thiến trợn trắng mắt, nhưng vẫn lựa một chỗ khác cạnh Mạc Thiến. Bạc Cách ngồi cạnh Lưu Tiếu Tiếu, sau đó là Mạc Nhan và Diêu Thiến Nam.
Thẩm Thiếu Dĩnh thấy mình không có sự lựa chọn, đành phải nắm chặt tay Tô Lương Ngữ.
"Nhóm này chỉ có chúng ta đành nương tựa vào nhau mà sống"
Tô Lương Ngữ chỉ cười, không đáp lại.
Lúc đi lấy đồ ăn, Diêu Thiến Nam chạy chậm đi cạnh người Mạc Thiến, bắt đầu lựa chọn đồ trên cùng mâm với Mạc Thiến, nhỏ giọng than thở.
"Mạc Thiến, cô biết không? Diễn xuất của cô khi nào cũng sai vậy, giờ liên lụy cả chính mình không tốt"
Mạc Thiến không quan tâm, tiếp tục lấy đồ.
"Tôi trước giờ không diễn cho người khác xem, chỉ là có người ngốc, không nhìn ra sớm"
"Cô không phải yêu Tô Lương Ngữ nhất sao? Đã sống lại thì hãy quý trọng cơ hội, giữ hai chân mình cho tốt. Nói không chừng anh ta cùng cô sẽ ở cạnh nhau, bù đắp tiếc nuối trước kia"
"À"
Mạc Thiến nghe được, chỉ cười lạnh một tiếng. Không đáp lại, biểu tình của đối phương càng lúc càng khó coi rõ ràng.
Diêu Thiến Nam tiếp tục không buông tha.
"Cô căn bản là không yêu Cố Thù, có thể là xuất phát từ lòng biết ơn. Muốn đời này báo đáp anh ấy, nhưng không cần dùng cách này. Cô có thể trợ giúp sự nghiệp của anh ấy thành công, cũng có thể tránh ra, để người yêu anh ấy có thể ở cạnh anh"
"Cô ư?"
Mạc Thiến hỏi có phần trào phúng.
"Chẳng lẽ cô là cô gái hư tình giả ý?"
"Diêu Thiến Nam, sao da mặt cô lại dày đến vậy. Cô không nhìn ra sao? Cố Thù hai đời đều chưa từng thích cô"
"Chẳng qua cô xuất hiện sớm hơn tôi thôi, nếu như tôi gặp được Cố Thù sớm hơn..."
"Trước khi gặp tôi mười mấy năm, Cố Thù không cùng thành phố, anh ấy cũng gặp rất nhiều người, vì sao cứ khăng khăng thích tôi? Điều này chứng minh anh ấy thích mẫu người như tôi, cũng nói lên rằng, gặp được tôi rồi, anh ấy sẽ không dao động vì bất cứ ai nữa"
Diêu Thiến Nam nghe xong, lập tức mím môi, hung hăng trừng Mạc Thiến.
Mạc Thiến lại quan sát xung quanh, không thấy người mời sát vào tai cô, thì thầm.
"Cô biết không, nếu như yêu một người, thời điểm... thân thể sẽ có phản ứng. Nhưng mà... nếu không phải Cố Thù còn quá nhỏ, tôi không chừng đã kéo anh ấy lên giường"
"Nhìn không ra, dựa vào gương mặt kiếm cơm ảnh hậu, cũng để ý đến trinh tiết, từng chụp ảnh giường chiếu với cô mấy nam diễn viên kia chắc không đếm được trên đầu ngón tay đâu nhỉ?"
Một nữ diễn viên, lúc nào cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu như bị người khác chụp được ảnh đó, sợ là khó đi được đến đỉnh cao.
Nhưng diễn viên chân chính, không ai để ý đến chuyện này.
"Diêu Thiến Nam cô có để ý không, nguyên ngày hôm nay cô bị một đám người bài xích. Mạc Nhan vốn lương thiện còn để ý cô một chút, nhưng mà nếu Mạc Nhan ở cạnh Bạc Cách, cũng khó mà đi chú ý người khác. Quan trọng là, trong mắt Cố Thù vốn không có cô, cho dù cô có cố gắng thế nào chăng nữa, anh ấy cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ cảm thấy cô rất phiền, cô nên tỉnh lại đi"
"Tôi không bao giờ để cho loại con gái như cô ở cạnh anh ấy! Cô không yêu anh ấy, thì đừng tổn thương người ta!"
Mạc Thiến rất muốn chửi thề, tại sao đầu óc của cô gái này có chút không bình thường là sao?
Chẳng lẽ người này không biết cái gì gọi là người yêu cũ sao, chẳng lẽ nghĩ rằng người yêu cũ là thanh mai trúc mã, yêu nhau năm năm, sau đó kết hôn với người khác thì chỉ có thể yêu bạn trai cũ, không được yêu chồng mình hay sao?
Diêu Thiến Nam cứ khăng khăng nói Mạc Thiến không yêu Cố Thù. Yêu hay không yêu, chỉ có Mạc Thiến rõ nhất, Diêu Thiến Nam căn bản không có quyền phát xét.
Cô biết suy nghĩ, không thể vì biết ơn một người con trai thì sẽ ở cạnh người đó. Cô muốn báo đáp thì còn vô vàn cách để làm, không chỉ một cách là cùng anh ta yêu đương mà báo đáp.
Cô yêu Cố Thù.
Người im lặng làm bạn với cô nhiều năm như vậy, lựa chọn làm đại diện của cô, Cố Thù. Là người trong lúc cô khó khăn xuất hiện kịp thời, là lúc cô bị tàn phế kiên quyết cưới cô... Cố Thù... Là người đẩy xe lăn, mang theo cô đi leo núi. Là người mỗi ngày mỗi đêm đều ôm cô, hôn nhẹ gò má, nhẹ nhàng nói yêu cô.., Cố Thù. Người vùi mặt trên đùi cô, nhẹ giọng nghẹn ngào khóc nói "Tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em" cũng là Cố Thù...
Yêu một người có rất nhiều lí do, có thật nhiều cách yêu, vì sao không thể cho Mạc Thiến cảm động mà yêu Có Thù chứ?
"Nếu như cô yêu Cố Thù, thì đừng bức bách anh ấy không thể ở cạnh người mình yêu."
Mạc Thiến nói xong, tiếp tục lấy đồ ăn.
Diêu Thiến Nam còn muốn xoắn xuýt, đã thấy Cố Thù bước tới, cầm lấy mâm trong tay của Mạc Thiến.
"Cậu muốn ăn cái gì, tôi lấy giúp cho"
Mạc Thiến liền cười tít mắt, đáp lại anh.
"Chuyện này tôi có thể tự làm mà"
"Lấy đồ ăn lâu đến nửa ngày, chúng ta còn nghĩ rằng cậu vừa lấy vừa ăn nữa"
Cố Thù vừa nói, liếc nhìn Diêu Thiến Nam rồi hỏi.
"Hai người thì có chuyện gì hay nói với nhau?"
"Thật ra tôi cũng không muốn cùng cô ấy nói chuyện."
Mạc Thiến mỉm cười, lấy lại khay tiếp tục lấy đồ ăn.
Diêu Thiến Nam nhìn thấy hai người sóng vai đứng một nơi, cảm thấy rất khổ sở, liền hờn dỗi nói.
"Cố Thù, tôi muốn về trước"
"Là Mạc Nhan mời cô đến thì cô đến chào cậu ta đi, nói với tôi để làm gì?"
Cố Thù nói một câu, nắm lấy cổ tay Mạc Thiến.
"Bên kia có hải sản cậu thích ăn kìa"
Nói xong kéo Mạc Thiến đi, không để ý đến Diêu Thiến Nam.
Khi hai người vừa về lại chỗ ngồi, đã nghe Mạc Nhan nói.
"Chị, Diêu Thiến Nam vừa nói dứt lời với chị, đã thở phì phò rời đi, không phải chị nói gì đó khó nghe với chị ấy chứ?"
"...."
Mạc Thiến không biết nói gì, rõ ràng anh của cậu cũng nói lời rất khó nghe, sao không biết ngượng trách cô chứ?
Cố Thù ngồi cạnh Mạc Thiến để đồ ăn lên bàn, vừa để đồ lên vỉ nướng.
"Lát nữa ăn xong làm gì?"
Mấy người ríu rít bàn bạc, cuối cùng quyết định đi chơi game.
Trong lúc này, Cố Thù đã lật chín đồ ăn trên vỉ, gắp một miếng bỏ vào chén Mạc Thiến, Mạc Nhan giương mắt ngồi nhìn sau đó nói với Bạc Cách.
"Bạc ca..."
Bạc Cách cũng không hề khách khí, cầm chén của mình đưa cho cậu. Mạc Nhan ủy khuất nhận lấy "nha" một tiếng bắt đầu nướng đồ ăn, hầu hạ Bạc Cách ăn cơm.
Thẩm Thiếu Dĩnh ngồi với Lưu Tiếu Tiếu và Tô Lương Ngữ, ngồi gần nhau lại có một lò nướng nên toàn bộ đều là Tô Lương Ngữ nướng hai người ăn.
Thẩm Thiếu Dĩnh nhìn thấy cảnh này, liền nói.
"Nhìn là thấy hai đôi tình nhân cố ý ngồi trước chó độc thân show ân ái"
Nghe được câu này, Lưu Tiếu Tiếu nhìn thoáng qua Tô Lương Ngữ, đã nhìn thấy anh cúi đầu ăn đồ ăn liên tục, không nhịn được không đành lòng.
Chờ đến khi người khác rời đi, Lưu Tiếu Tiếu mới đến gần Tô Lương Ngữ nói,
"Nếu như cậu khó chịu như vậy... từ đầu đừng đi"
Nhìn thấy cô gái mình thích với một người khác như hình với bóng, Tô Lương Ngữ dĩ nhiên không thể dễ chịu.
Tô Lương Ngữ nghe Lưu Tiếu Tiếu nói vậy liền ngẩn ra, sau đó nở nụ cười khổ.
"Cố Thù còn nhỏ, tôi sợ cậu ta không chăm sóc tốt cho Thiến Thiến"
Lưu Tiếu Tiếu liền vuốt ngực.
"Đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng"
"Tôi chưa nói gì hết, cậu cũng đừng để ý. Yên tâm đi, tôi không sao, chưa chết được đâu"
Lưu Tiếu Tiếu thở dài một hơi, gật đầu.
"Đi đi, tôi kệ"
Cơm nước xong, cả đám đi chơi game. Mạc Thiến đi vào đã nhìn thấy máy chụp hình dán.
Ảnh dán, không biết đã bao lâu không chụp rồi.
Thẩm Thiếu Dĩnh không thích vụ này, vì vậy bắt đầu đi chơi đua xe. Để lại mấy đứa con gái, Mạc Nhan, Cố Thù và Tô Lương Ngữ thật ra không thích chụp ảnh lắm, là bị mấy cô gái ép ở lại.
Vì vậy nhóm họ có mấy người, có ba máy chụp ảnh đổi người chụp liên tục. Dày vò một lúc, chơi rất vui vẻ.
Một đám người lười chọn lựa, toàn bộ là chọn phông nền ngẫu nhiên, bố trí tùy thích. Về sau, toàn là ba người con gái lăn qua lăn lại, còn ba nam sinh ngồi nghỉ, nói chuyện phiếm uống nước. Lâu lâu sẽ bị kéo vào chụp ảnh chung, sau đó lại tiếp tục ra ngồi.
Mạc Thiến kéo Cố Thù vào bên trong chụp ảnh, lấy bối cảnh là bìa tạp chí. Sau đó yêu cầu Cố Thù phải tạo dáng lúc chụp chung, như thể đang ở trên bìa tạp chí.
Cố Thù bất đắc dĩ nhìn cô, rồi nhìn phông nền, cảm thấy hơi ngượng liền mím môi. Cằm hơi ngẩng lên, đôi mắt híp lại, bởi vì là con lai nên động tác này nhìn cực soái, tạo dáng đơn giản vẫn rất ăn ảnh.
Mạc Thiến khoát tay lên vai anh, sau đó ngửa đầu, bày ra bộ dáng khi quay ảnh bìa tạp chí, rồi ấn tay vào nút chụp, bốn nút liên tiếp, hình dán chụp ra nhìn rất đẹp đẽ.
Cô vừa tính ra ngoài, Tô Lương Ngữ lại chạy vào, đẩy cô vào trong.
"Cậu và tôi chưa bao giờ chụp ảnh chung nữa"
Cô liên tưởng đến bộ dạng lạnh lùng của Cố Thù tính từ chối, ai ngờ Lưu Tiếu Tiếu cũng nói giúp, khiến Mạc Thiến không từ chối nổi, đành vào trong với Tô Lương Ngữ, nhìn màn ảnh ngẩn người.
Cố Thù ngồi rầu rĩ bên ngoài, không nghe được tiếng động bên trong. Chỉ biết Mạc Thiến và Tô Lương Ngữ ở trong, chụp bốn tấm ảnh xong ra ngoài, hai người đều trầm mặc.
Trong lúc lấy ảnh chụp, mới phát hiện Mạc Thiến và Tô Lương Ngữ chụp rất tự nhiên. Cả hai đều mỉm cười, như vậy đơn thuần mà vui vẻ, rất đẹp đẽ, còn nghịch ngợm nhéo má đối phương.
Cuối cùng, Tô Lương Ngữ chỉ giữ tấm ảnh anh và Mạc Thiến chụp chung. Cẩn thận cất vào túi áo, không ở lại xem phim mà là đi về trước.
Bạc Cách nhìn trong tay hai vé xem phim, thở dài một hơi rồi hỏi Mạc Thiến.
"Cậu nói gì với Tô Lương Ngữ vậy?"
Mạc Thiến vẫn tiếp tục xem hình dán, miễn là có cô, cô sẽ lấy một tấm rồi cán nhựa.
"Tớ và cậu ấy, về sau bạn bè cũng không phải"
"Cắt đứt?"
"Ừ, tớ nói với cậu ấy, tớ có thể đồng ý chụp chung ảnh, nhưng nói với cậu ấy là nếu chưa thể xem tớ là bạn bè bình thường, làm ơn đừng nói chuyện với tớ"
Đáng lẽ mọi người đang cười cười nói nói, nghe xong đều trầm xuống. Mạc Thiến vẫn tiếp tục xem ảnh chụp của mình, không nói gì thêm, như thể không để ý chuyện này.
Tác giả có lời muốnnói: Nhìn giống như là tôi đang ngược Tô Lương Ngữ nhỉ?