Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử

Chương 97: Xui xẻo



Trong nhà chính, tay Tinh Thần dán ở trên lưng trần trụi của Kỷ Thanh Phỉ, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lười biếng lại thoải mái cuộn tròn trong lòng ngực Tinh Thần, chỉ cảm thấy nội khí cuồn cuộn không ngừng, từ bàn tay Tinh Thần, truyền trên người tới nàng.

Nàng lười nhác nói:

“Không cần độ khí quá nhiều cho ta, gần đây ta cảm giác cũng không tệ lắm, thân mình cũng không có dễ dàng mệt mỏi như trước kia.”

Một thân nội khí muốn luyện ra cũng không dễ dàng, mỗi ngày Tinh Thần độ cho nàng một ít, đem thể chất gầy yếu của nàng nâng lên, chỉ bằng một mình hắn mà mỗi ngày phải luyện nội khí cho cả hai người.

Nếu là một lần hai lần không nói, nhưng Tinh Thần đã kiên trì như vậy được hai năm.

Thời điểm mới đầu, mỗi ngày nội khí mà Tinh Thần độ cho Kỷ Thanh Phỉ đều sẽ bị thân thể gầy yếu của nàng tiêu hao hết, căn bản là không lưu lại được gì, nhưng gần đây, khi số lần hoan ái của Kỷ Thanh Phỉ cùng Tinh Thần ngày càng thường xuyên, hắn độ nội khí cho nàng cũng dần dần có thể tồn lưu lại một ít.

Thứ nội khí này, Kỷ Thanh Phỉ mới đầu không hiểu lắm, nàng cảm thấy có thể là một loại “Khí” có thể làm cho thân thể có chút sức lực, bởi vì mỗi lần tinh thần nàng uể oải không phấn chấn, Tinh Thần đều độ cho nàng một chút khí, nàng sẽ ngay lập tức cảm giác tốt hơn một chút.

Nhưng hiện tại, Kỷ Thanh Phỉ đối với nội khí có nhiều thêm một tầng nhận thức, gần đây tinh thần nàng càng ngày càng tốt, thân mình cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, đều là bởi vì nội khí Tinh Thần độ cho nàng ở trong cơ thể nàng tích góp càng ngày càng nhiều.

Vì thế Kỷ Thanh Phỉ nghĩ, nếu một ngày nào đó, nội khí trong cơ thể nàng tích góp tới một trình độ nhất định, có phải nàng cũng có thể giống như Tinh Thần bay tới bay lui hay không?.....

Lại nghe Tinh Thần ôm nàng nói:

“Không phải nội khí của nô, độ cho chủ nhân nhiều một ít cũng không sao.”

“Không phải của ngươi?”

Kỷ Thanh Phỉ cảm thấy mới lạ, gương mặt nàng gối lên trên cánh tay Tinh Thần, thoải mái cả người ấm áp dễ chịu, phảng phất như đang ở dưới ánh mặt trời ấm áp, trần truồng, nhẹ nhàng tự tại.

Sau đó lại hỏi:

“Là của ai? Nội khí của người khác, ngươi cũng có thể cho ta sao?”

Lời này hỏi ra, Kỷ Thanh Phỉ lại cảm thấy chính mình rất ngốc, nội khí của Tinh Thần có thể độ cho nàng, hắn tự nhiên cũng có thể từ trong thân thể người khác lấy nội khí vào tay.

Chỉ là không biết cái người xui xẻo bị Tinh Thần hấp thu nội khí là ai........

Tinh Thần nhấp chặt môi, hơi hơi nhíu mày một chút kiếm,

“Một người rất chán ghét, người xấu, chủ nhân, ngủ đi.”

Trong thanh âm trầm ấm như mê hoặc kia của hắn, Kỷ Thanh Phỉ thoải mái dần hôn hôn trầm trầm ngủ đi.

Lúc này, trong một góc kho hàng âm u, Liền Thạc thân bị trọng thương, phát hiện trên người mình ngay cả một sợi dây thừng cũng đều không có, hắn vừa mới tỉnh táo lại, thử ngồi dậy, muốn điều động nội lực, lại sắc mặt đại biến, trong cơ thể một tia nội khí đều tìm không ra.

Nội lực của hắn, biến mất không hề tung tích.

Không, chuyện này là không có khả năng, Liền Thạc lại bình tĩnh xem xét một chút thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì, sau đó tức giận đến vẻ mặt xanh mét, nôn ra vài ngụm máu.

Lại mắng:

“Thủ đoạn của ma giáo quả nhiên làm người giận sôi!”

Nội khí hắn luyện vài thập niên, từ khi hắn rơi vào tay người Sái giáo bị lấy đến không còn một mảnh, hiện giờ Liền Thạc thân bị trọng thương, thế nhưng ngay cả người thường cũng đều không bằng.

Không cam lòng, Liền Thạc thật sự rất không cam lòng, đây là tâm huyết vài thập niên của hắn, người Sái giáo đến tột cùng là dùng thủ đoạn gì, vậy mà lại có thể đem nội khí của hắn lấy đến một tia cũng không còn.

“Nôn...”

Liền Thạc lại tức đến phun ra một búng máu, hận không thể đem những người Sái giáo kia ở trong lòng rút gân lột da, hiện tại hắn lại phải tốn thời gian vài thập niên, một lần nữa bắt đầu luyện nội khí, ngẫm lại, hai mắt hắn tối sầm, trực tiếp ngã xuống trên một đống tạp vật, lại đem bản thân tức đến hôn mê bất tỉnh.