Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 16: tôi hậu đậu



Tô Thanh tổ chức cho tôi một bữa tiệc ở club trước khi tôi chính thức theo chồng bỏ cuộc chơi.

Tôn Hưng không cấm tôi gì cả, nhưng lấy anh ấy rồi còn lâu tôi mới dám chơi bời ở mấy cái xó xỉnh này cùng bạn thân nữa. Tự biết ý mà tem tém lại thôi.

Tôi không bung xõa gì, cũng không uống rượu nhiều. Tô Thanh còn tưởng tôi sợ nhà chồng nên bầy ra bộ mặt khá là thông cảm.

- Em và Tôn Hưng vẫn ổn chứ?

Trong lúc tôi đang đứng đợi xe, bất ngờ giọng bạn trai cũ vang lên. Tôi nhíu mày, quay lại nhìn Dịch Lâm với thái độ đầy khó chịu.

- Ổn hay không thì liên quan gì tới anh.

- Quan tâm em thôi, anh nghĩ em lấy anh ta chưa chắc đã tốt.

- Tôn Hưng rất tốt với tôi, và chắc chắn tốt hơn anh.

Dịch Lâm giương lên một nụ cười chế giễu.

- Hẹn hò em nhưng lại có tin đồn đính hôn. Em sẽ bị anh ta chơi đùa đấy. Hai chúng ta đều biết xung quanh Tôn Hưng có cả tá phụ nữ thèm khát, và em thì không có sức bật lên trên họ. Có lẽ anh ta nhất thời thấy em hay ho. Mà yêu quá nhanh rất nguy hiểm, giống cuộc dạo chơi ở nơi mới mẻ một cách chóng vánh. Em chưa tổ chức hôn lễ, giờ quay xe vẫn kịp. Kim, chúng ta quay lại đi.

Nghĩ gì mà tôi xuôi, tôi dè bỉu khinh thường.

- Anh quan tâm tôi chi vậy? Anh nghĩ tôi không có sức bật? Sự thật đã chứng minh tôi có sức hút vô cùng lớn, để Tôn Hưng quyết định lấy tôi thay vì những người phụ nữ ngoài kia. Ít nhất thì cuộc dạo chơi mà anh nói còn ra được một kết quả nên hồn, hơn là tôi phí một quãng thanh xuân quý báu cho kẻ bắt cá hai tay như anh để rồi nhận cái sừng dài cả mét. Sao tôi phải từ bỏ người tốt nhất để quay về bên anh? Anh còn lâu mới bằng được anh ấy. Quay lại ư? Như thế mới là hạ tiêu chuẩn đó Dịch Lâm à. Có không giữ, mất đừng tìm. Tôi không phải bò nhai lại. Anh quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà làm tổn thương người khác. Đi mà tìm Lý Chiêu Quân của anh. Nếu cô ta biết anh tha thiết đòi nối lại tình xưa với tôi chắc sẽ hài hước lắm đó. Tôi không có nhu cầu nói chuyện với anh nữa.

Tôi không ngờ mình có thể tuôn ra một tràng sỉ vả và dằn mặt người tôi từng yêu đương một thời, chỉ để nhấn mạnh rằng Tôn Hưng của tôi rất tuyệt, và tôi đã chiến thắng khi có thể vượt qua một tá ứng viên tiềm năng gấp mấy lần mình và làm vợ anh ấy theo cách đường đường chính chính.

Có lẽ do uống rượu nên Dịch Lâm hơi kích động nắm lấy tay tôi khụy nụy.

- Anh nhớ em phát điên lên, nhớ từng nụ hôn của em...

Mẹ ơi tôi phát phiền với kẻ mặt dầy này, liền hất mạnh tay bạn trai cũ ra và lớn giọng.



- Còn tôi chỉ nhớ nụ hôn với Tôn Hưng thôi. Lêu lêu.

Dịch Lâm bị tôi chọc tức liền hậm hực gắt gỏng.

- Na Kim, em thật quá đáng. Anh yêu em hơn một năm, em chỉ cho anh hôn vài cái. Còn với Tôn Hưng, vừa mới chia tay anh mà em đã đến mức này rồi.

- Do anh kém cỏi chứ sao!!!

- Na Kim, anh cho em nói lại, em dám nói ai kém cỏi. Dịch Lâm anh tương lai là tiến sĩ danh giá đấy.

- Xin người, tiến sĩ thì sao? Anh vẫn tệ hại trong chuyện tình cảm đó thôi.

Và Tôn Hưng bất ngờ xuất hiện khiến tôi vui mừng xen lẫn nhẹ nhõm.

Mặc kệ Dịch Lâm, tôi chạy nhanh lại chỗ anh ấy. Tôn Hưng vừa bước vừa dang rộng vòng tay, sẵn sàng đón nhận cơ thể tôi lao tới, vừa vặn ôm trọn trong lòng.

- Anh tới đón em!

- Em nói em tự về được mà.

- Nhớ em!

Có hai từ thôi mà tôi cười mãi.

- Cũng nhớ anh!

Nhớ thì có nhớ, tuy hơi sến nhưng người ta chủ động thổ lộ thì tôi cũng nên đáp lại tương đương.

****

Đã muộn, Tôn Hưng cũng vừa đi tiếp khách về và anh ấy uống kha khá rượu. Sau vụ nước chanh bị đắng, lần này tôi muốn gỡ gạc một chút.



Tôi xun xoe tới bếp lục lọi, nhìn thấy một túi đồ khô liền nảy ra ý tưởng nấu canh rong biển để giải rượu.

Anh ấy nhìn tôi đầy ái ngại.

- Để anh đặt đồ ăn cho tiện.

- Ý là anh chê đồ em nấu hả?

- Không, sợ em mệt thôi.

- Không mệt chút nào, em sẽ nấu canh tình yêu cho chồng mình.

Nghe mấy lời xu nịnh của tôi, Tôn Hưng liền đồng ý dù chính tôi cũng nghi ngờ không biết mình có nấu ra hồn không nữa.

2 phút sau....

Tiếng tôi thảm thiết bên bếp khiến Tôn Hưng lo lắng lại gần. Anh ấy nhìn cái nồi bị tràn rồi nhìn tôi nhăn nhó.

Tôi lí nhí giải thích.

- Em nhầm gói rong biển với gói mộc nhĩ cắt sẵn. Nhìn chúng nho nhỏ sợi sợi, màu cũng na ná nhau. Em dốc nửa túi vào nồi thịt bằm đang sôi, ai dè mộc nhĩ nở ra một lố.

Mang theo vẻ mặt xấu hổ và lo lắng người chồng sẽ chán nản khi có một cô vợ hậu đậu ngốc nghếch, tôi lầm lũi đi dọn cái mớ bòng bong kia và hết hứng nấu canh rong biển như dự định.

Tôn Hưng xoa đầu tôi, cùng tôi lau chỗ bếp bừa bộn.

- Không sao, anh chỉ sợ em bị bỏng thôi.

Anh ấy càng dịu dàng, tôi càng thấy mình vô dụng. Đêm đó tôi không ngủ, mà lên mạng tìm chỗ học nấu ăn. Đây là điều tôi chưa từng nghĩ tới trước kia, nhưng quả thực là tôi muốn làm gì đó cho chồng mình.

Tôn Hưng cái gì cũng có, tôi đương nhiên muốn làm người vợ đảm đang tháo vát rồi. Dẫu vậy thì làm vợ anh ấy vẫn là vấn đề khá nan giải và không dễ dàng với tôi.