Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 30: 10 năm không chỉ là con số



Tôn Hưng mà tôi biết hiếm khi nói nhiều như vậy. Anh ấy không chê trách tư tưởng ăn sâu trong xã hội, mà nhẹ nhàng trước mặt người mẹ dưỡng dục bản thân nên người, đặt nó sang một bên thay vì đặt nặng lên vai tôi.

Trở về phòng, tôi không ngủ mà nằm xoay hết bên nọ sang bên kia. Chắc do ốm nữa nên tôi dễ xúc động, mắt hơi cay cay.

Tôi đoán mẹ Tôn đã rời đi, bởi ít phút sau Tôn Hưng mang một ly nước cam tới tận giường.

Em dậy lầu chưa?..Em vừa dậy!Ừm, anh cũng tính gọi em dậy. Đỡ hơn rồi chứ?Đỡ hơn nhiều rồi. Anh chăm em kỹ thế, không đỡ thì thật áy náy.Tôi nịnh nọt chồng như thể đang cảm ơn anh vì anh đã nói đỡ tôi rất nhiều với mẹ.

Tay anh xoa dau toi, ddi toi uong xong ngum dau tien lien hoi.

- Có vừa miệng em không?

Không phải ngon không, mà là có vừa miệng không. Tôi bị suy bởi câu hỏi đơn giản ấy. Ừ thì khẩu vị mỗi người mỗi khác, không có một quy chuẩn nào là "ngon", mà ngon phụ thuộc vào cảm nhận của mỗi người. Tôi khẽ gật

dลิ่น.

- Ngon ạ!

Anh ấy cười tủm, rồi nhướng mày lên tủ đầu giường. Khoảng trổng được lấp đẩy bằng một bó hoa cúc họa mi.

Thấy cúc họa mi là thấy mùa thu ngập tràn.

- Hôm trước đi trên đường qua gánh hoa vỉa hè, anh thấy em khen hoa này dễ thương, mỗi năm chỉ có một mùa ngắn. Khi ấy xe không vòng lại được do tắc đường, nên nay anh mua bù. Vì hoa theo mùa, mỗi năm chỉ có một dịp, anh đã tranh thủ mua sớm để em ngắm. Hi vọng nó sẽ làm em bớt nhàm chán khi bị ốm phải ở trong phòng nhiều.

Mẹ ơi tan chảy quá! Những lúc thế này tôi còn tự luyến nghĩ "biết lấy chồng thích thế thì tôi đã lấy sớm hơn rồi".

Cơ mà đúng như Tôn Hưng nói, chúng tôi đến với nhau đều hợp tình hợp lý, sớm hơn thì tôi chưa gặp được anh.



Tôi nhần nha uống hết ly nước, tự nhiên nhớ tới truyện Doremon. À, 23 tuổi nhưng tôi vẫn thích đọc truyện Dore-mon các bạn ạ. Đọc đi đọc lại, càng lớn, càng đọc, càng ngẫm nghĩ. Câu chuyện tuổi thơ bỗng ngày nào đó thấy nó phản ánh một khía cạnh nào đó của cuộc sống.

Hồi nhỏ em luôn thắc mắc tại sao Xuka lại chọn Nobita mà không chọn Deki. Giờ thì em hiểu rồi. Nobita không hoàn hảo, nhưng dũng cảm, biết cảm thông, thấu hiểu được nỗi đau của người khác. Giới hạn của Nobita là Xuka và Doraemon.Ý em là, em là Xuka, anh là Nobita hửm?Hahaha, không, cỡ anh còn hơn cả Deki ấy chứ. Anh có để ý không? Khi Nobita được Doremon cho xem bảo bối thần kỳ, thì cậu ấy đều nghĩ " A, cái này hay quá, phải cho Xuka xem mới được". Ý em là em rất vui khi anh luôn nhớ tới em, như cái cách Nobita nghĩ về Xuka đầu tiền ấy.Tôn Hưng bật cười, sau đó nhìn tôi thông báo.

Khi nãy mẹ tới đây, bà ấy lo lắng cho em.Dạ? Vâng...Cam em vừa uống là của mẹ cho...Em sẽ gọi điện cảm ơn mẹ, và sẽ tới thăm bố mẹ khi khỏi ốm.Cầm tay tôi nghịch ngợm từng ngón nhỏ, Tôn Hưng trầm ngâm vài giây rồi mới cất lời.

- Gặp bố mẹ anh, em cứ thả lỏng và thoải mái. Bố mẹ chồng cũng là bố mẹ. Anh tin là bố mẹ nào cũng muốn tốt cho con cái thôi. Em đã chuyển hộ khẩu vào nhà anh, chúng ta như nhau, đều là con của họ và là người một nhà.

Với bố mẹ vợ, dù anh không nhập hộ khẩu vào nhà em, nội ngoại vẫn công bằng.

Giờ Tôn Hưng đang nhắc khéo tôi. Anh không nói cụ thể câu chuyện mà tôi đã nghe được, chỉ ngầm khẳng định vị thế của tôi, nhấn mạnh việc mẹ Tôn đã tới thăm và cho quà, cùng việc đối nhân xử thế giữa hai nhà.

Tôi phải công nhận là Tôn Hưng cực kỳ tinh tế và khéo léo, không hẳn là mẫu đàn ông khô khan chỉ biết mỗi kiếm tiền. Lúc đầu tôi đã nghĩ lấy chồng không tình yêu cũng được, miễn là anh ấy kiếm được tiền và không keo kiệt với nhà vợ là được. Sau đó tôi quan ngại anh ấy sẽ vì việc quyết liệt cưới tôi mà sứt mẻ với bố mẹ ruột, nhưng xem ra tôi lo hơi thừa.

Một người con khi vượt qua được uy quyền của bố mẹ trên phương diện tinh thần thì mới thực sự trưởng thành, tính cách của con cái mới có thể hoàn toàn độc lập. Vì vậy một chàng trai muốn trở thành một người đàn ông, nhất định phải trèo qua núi cao của cha mẹ mình.

Tôn Hưng của tôi chính là điển hình cho câu nói: làm việc phải vuông, làm người phải tròn. Anh ấy sống có tiêu chí, có chuẩn mực riêng, vào thời khắc cần thiết thì biết quyết liệt, mềm mỏng đúng lúc đúng chỗ, cũng biết đặt bản thân vào địa vị người khác, biết cư xử thuận mình lợi người.

Dù cho nhân sinh vuông tròn, lòng người thuận nghịch, Tôn Hưng vẫn giữ được ý chí. Anh ấy làm tốt công việc để đạt được thành tựu, thành công mà không tha hóa, khôn khéo và chừng mực.

Tôi nhớ tới câu nói của mẹ tôi.

"Khoảng cách 10 tuổi đến 20 tuổi là 10 năm, nhưng từ 20 tuổi đến 30 tuổi lại là cả một đời."

Ở tuổi 23, tôi có chồng, và giây phút này tôi thật lòng hi vọng chúng tôi sẽ nắm tay nhau thật lâu, đi cùng nhau thật dài.