Ngay khi Tôn Hưng cất giọng, tôi thấy quen quen. Và chiếc kính được anh bỏ ra, tôi ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa.
Chính là người thắng tôi ở sòng bạc cách đây vài hôm. Nhưng lần đó Tôn Hưng không đeo kính. Một cặp kính đem lại sự khác biệt lớn lao, không phải khoảng cách giữa đẹp- xấu, mà là mỗi lúc đẹp một kiểu.
Lần đầu gặp gỡ, lại không phải là lần đầu.
Chắc nhìn tôi ngơ quá nên Tôn Hưng cười tủm tỉm. Tôi cắn nhẹ môi, cảm giác rất khó tả, cảm nhận đối phương có gì đó đáng sợ khiến mình phải dè chừng.
Thôi xong, kèo này toang chắc rồi. Làm gì có người đàn ông nào thích phụ nữ giỏi cờ bạc. Mà khoan, cái hôm ở sòng bạc tôi còn kênh kiệu nhận bản thân làm bé ba.
Mẹ ơi xấu hổ điên mất, giờ mà có cái hố ở đây, tôi sẽ chui vào nhanh nhất có thể.
- Na Kim!
Tôn Hưng gọi tên thôi mà tôi giật bắn mình. Tôi bối rối.
- Vâng!
- Tôi là Tôn Hưng, năm nay 29 tuổi, tốt nghiệp đại học West Point, mới về nước được vài tháng và đang điều hành công ty riêng.
Tôi cười, nhưng cơ mặt cứng ngắc.
Ai cũng biết Harvard hay Oxford là top những đại học hàng đầu thế giới. Nhưng Tôn Hưng lại học West Point. Tôi không học hành xuất sắc nhưng cũng đã nghe qua một câu thế này. Tốt nghiệp trường đó, tương lai không làm chính khách thì cũng làm CEO, bét nhất cũng sẽ là nhân viên cực kỳ ưu tú, rải CV đâu cũng sẽ auto được nhận. Thiên hạ còn đồn rằng người bị sa thải ở West Point sẽ được trường khác tuyển thẳng, không ít các nhân vật tầm cỡ thế giới xuất thân từ lò này mà ra.
Trường đại học Tôn Hưng nói tới thiên về quân đội, chẳng lẽ nhà họ Tôn cơ cấu to như vậy sao? Nếu không có nền tảng chính trị thì làm kinh doanh thôi cũng hết nước chấm rồi. Nghe nói trường đó đào tạo cực kỳ nghiêm khắc và chuyên nghiệp, cả về kiến thức lẫn hình thể.
Hú, thật tò mò tấm thân dưới lớp áo sơ mi kia. Chắc sẽ nhiều múi 🤔
Cơ mà, tôi lại nghi nghi nhiều chút. Người như vậy mà phải đi xem mắt sao? Lại còn tới lượt tôi nữa? Nhà tôi chỉ khá giả chứ không phải tinh anh hay tài phiệt gì, chẳng lẽ Tôn Hưng có vấn đề????
- Cao 1m86, có thi thoảng hút thuốc, có uống rượu. Sức khỏe hoàn toàn bình thường. Thích sưu tầm đá quý, sở trường là chơi khúc côn cầu.
- À... Vâng.
Vch, không phải đam mê siêu xe và chơi golf như các đại gia thông thường à?
Tôi tự nhận thấy giữa chúng tôi, sự chênh lệch về đẳng cấp là quá lớn, dù tôi không rõ Tôn Hưng đang nói thật hay flex quá lên nữa.
- Cô có muốn giới thiệu một chút về mình không?
- Dạ... Tôi là Na Kim, ...23 tuổi.
Tôi bị bí từ, không lẽ lại bảo tôi mê ăn mê ngủ, không chịu đi làm, tiền bố mẹ cho, nấu ăn thì đoảng, việc nhà thì lười. Đã vậy còn bị tình cũ cắm sừng.
No no, tôi chớp chớp mắt rồi cố dùng một giọng điệu nữ tính để nói tiếp.
- Tôi tốt nghiệp trường Xxx, bằng giỏi, đang làm cho công ty gia đình. Tôi thích tiền...thích kiếm tiền...Tức là...Tôi luôn cố gắng làm việc để kiếm tiền.
Tôi thích tiền là thật, chỉ là cái cách biểu đạt như củ chuối. Chán ghê, chắc Tôn Hưng sẽ coi tôi là kiểu phụ nữ mê vật chất mà đánh giá thấp tôi mất.
Anh ấy gật gù.
- Rất thực tế, ai mà không thích tiền và mơ giấc mộng giàu sang chứ. Tôi cũng giống nhiều người, và giống cô. Tôi rất thích tiền.
Tôi căng thẳng nên cầm ly nước uống một ngụm. Nước vừa trôi xuống họng thì Tôn Hưng gõ nhẹ tay trên mặt bàn, chất giọng lạnh lùng hơn không còn thân thiện như mấy phút trước.
- Cô Kim hiện có đang làm bé ba của ai không?
Tới công chuyện rồi...huhu...
Tôi ho sặc sụa ngay cả khi miệng không còn miếng nước nào.
- Tôi ...không. Lần đó tôi chỉ chọc tức... mấy người phụ nữ đó thôi. Tôi không làm người thất đức thế đâu. Tôi ghét cay ghét đắng việc đó luôn ấy.
Việc bị Lý Chiêu Quân phá chuyện tình với Dịch Lâm vẫn khiến tôi cay cú.
Một chiếc khăn giấy được chìa ra trước mặt tôi, tôi bẽn lẽn nhận lấy và cụp mắt không dám nhìn thẳng.
- Tôi sẽ hẹn hò cô, nếu hiện tại cô thực sự độc thân, hoàn toàn không thuộc về người đàn ông nào.
- Tôi độc thân mà.
Ô hay, tôi bị sao thế. Sao chưa gì đã rối rít lên khẳng định rồi. Mất giá quá, cứ như mình bám víu cầu cạnh người ta không bằng.
Ủa, sai sai nha. Tôi tới với tâm thế từ chối, sao giờ lại xuôi xuôi thích thích nhỉ?