Quẹo Vào

Chương 47: Vợ ơi?



"Tiểu Ý, làm sao vậy?"

Như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, Thẩm Ngôn Khanh bật đèn lên, cô ấy nhìn Kiều Ý ngồi bên mép giường, mồ hôi đầm đìa.

"Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?"

Tay Thẩm Ngôn Khanh đã đặt lên trán cô, nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ngôn Khanh trong ánh sáng mờ ảo, Kiều Ý thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào vai Thẩm Ngôn Khanh rồi lại sờ bụng: "Em chỉ thấy hơi đói..."

Có thể không đói bụng sao? Giữa trưa Kiều Ý ăn không được bao nhiêu, buổi chiều và tối lại vận động kịch liệt trên giường với Thẩm Ngôn Khanh, làm gì có thời gian ăn cơm chiều.

"Em muốn ăn gì?"

"Bánh bao chiên!"

"Không có."

"Cơm chiên phô mai!"

"Tôi cũng không hỏi em muốn ăn món gì."

Kiều Ý im lặng, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu ý của Thẩm Ngôn Khanh, mới nói: "Vậy có gì em ăn đó."

Thẩm Ngôn Khanh mở tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch, ngoại trừ một chiếc bánh kem trái cây, đó là chuẩn bị cho Tiểu Nhược.

"Khụ..."

Tiểu Ý nghe thấy tiếng ho khan nhắc nhở của Thẩm Ngôn Khanh, cô rụt cánh tay đang với bánh kem lại.

"Khanh Khanh, em rất đói..." Cô giơ ngón trỏ lên và mặc cả với Thẩm Ngôn Khanh, "Một miếng thôi, chỉ một miếng thôi, được không?"

"Ở đây còn nửa hộp kem, em cầm ăn đi."

Kiều Ý: "..."

Cuối cùng là gọi cơm hộp với gà rán và bia.

Thẩm Ngôn Khanh từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Kiều Ý ngồi khoanh chân trên thảm, thật ra là đang xem tivi, nửa đêm mùi gà rán tràn ngập trong phòng.

"Ăn thì tới bàn ăn đi..." Thẩm Ngôn Khanh đứng bên cạnh Kiều Ý, cúi người véo tai cô, một động tác đặc trưng.

Kiều Ý gặm cánh gà chỉ vào tivi: "Nhưng em muốn xem tivi."

Trên tivi đang chiếu tin tức giải trí ban ngày, vừa lúc chiếu đến phỏng vấn đoàn phim Kiều Ý, lúc ấy đóng phim, cô mặc trang phục quân đội, khuôn mặt anh khí, rất khác với hình ảnh quen thuộc của cô ngày thường.

Kiều Ý nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Ngôn Khanh, Thẩm Ngôn Khanh cũng ngồi xuống cạnh cô.

"Em có sức hút lắm đúng không?"

Kiều Ý nháy mắt với Thẩm Ngôn Khanh, lại dùng vai cọ vai cô ấy.

"Khanh Khanh, lần sau chúng ta mặc quân phục chơi trò dụ hoặc nhé!"

"Nhạt nhẽo."

Tuy nói nhạt nhẽo nhưng mắt Thẩm Ngôn Khanh nhìn chằm chằm tivi không chớp mắt, dường như chỉ khi đóng phim thì Kiều Ý mới cười vô tư như vậy.

"Nào, há miệng!" Kiều Ý lấy một chiếc đùi gà đưa đến miệng Thẩm Ngôn Khanh.

"Tôi không ăn."

"Nửa đêm cùng nhau ăn gà rán uống bia, chị không cảm thấy rất lãng mạn sao? Mà buổi chiều mệt như vậy, chị không đói bụng hả... Ngôn Khanh? Khanh Khanh? Cực cưng? Vợ ơi, ăn một miếng đi mà!"

Thẩm Diên Thanh hừ mũi, cố ý đẩy cô, nhưng trong lòng càng ngày càng thích hành vi "kẹo mạch nha" của người kia, "Không biết xấu hổ, ai là vợ của em?"

"Chị là vợ của em, Thẩm Ngôn Khanh là vợ của em!"

Kiều Ý nói xong bĩu cái miệng sáng bóng, không chút khách khí cắn vào mặt Thẩm Ngôn Khanh, chụt!

Thẩm Ngôn Khanh quay đầu dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Kiều Ý, "Một miệng dầu!"

"Thẩm tổng, Thẩm tổng ngượng thùng!"

Kiều Ý rút khăn giấy lau tay, sau đó đột nhiên đè Thẩm Ngôn Khanh lên sàn nhà, liếm môi, sau đó dùng cái miệng sáng bóng hôn cô ấy.

"Đừng làm loạn, không khác gì trẻ con." Vừa định dùng tay đẩy cô ra, nhưng động tác của Kiều Ý quá nhanh, đôi tay Thẩm Ngôn Khanh bị ấn xuống, cô ấy lắc đầu nhìn Kiều Ý tiến tới: "Vợ ơi, hay là..."

"Tránh ra."

"Không cho."

Kiều Ý đang vui vẻ không để ý đến Thẩm Ngôn Khanh, lại hôn lên miệng cô ấy một cái, "Em còn muốn..."

Cô giữ chặt mặt Thẩm Ngôn Khanh, trao cho cô ấy một nụ hôn thật sau, mà cô ấy cũng không từ chối...

"Ôn Văn lần đầu tiên đáp lại tin đồn bạo lực gia đình... 2016 chuẩn bị tái nhậm chức toàn diện..."

"Cảm ơn bạn bè truyền thông đã quan tâm và cảm ơn người hâm mộ đã không ngừng ủng hộ. Con đường trở lại không hề dễ dàng. Mong rằng năm 2016 sẽ mang đến cho các bạn nhiều tác phẩm hay hơn nữa..."

Kiều Ý đột nhiên dừng động tác đang hôn lại.

"Hửm?" Thẩm Ngôn Khanh mở mắt ra, Kiều Ý đã dời môi đi, cứ vậy mà im lặng là không phù hợp với phong cách của Kiều Ý.

Kiều Ý hôn vài cái lên trán cô ấy, sau đó ngồi dậy, "Em có hơi mệt..."

"Còn đói hả?" Thẩm Ngôn Khanh xoa bụng cô, vừa rồi ở trên giường vẫn còn kêu.

"Không đói nữa."

"Được rồi, tắt tivi đi ngủ."

Giọng nói phát ra từ tivi lúc đầu hơi lạ, nhưng sau đó ngày càng quen thuộc hơn. Bao nhiêu năm không gặp? Kiều Ý không muốn tính, dù sao cũng đã lâu rồi.

Ôn Văn, cho dù cái tên này xuất hiện lần nữa cũng sẽ không có trong thế giới của cô. Nhiều năm trước cũng vậy...

"Vẫn muốn xem à? Em chưa buồn ngủ sao..." Thẩm Ngôn Khanh tắt nguồn, màn hình đầy màu sắc biến thành màn hình đen, Kiều Ý lúc này mới hoàn hồn.

Không có gì không qua được, trước mắt, cô rất hạnh phúc.

"Em buồn ngủ đến không đi nổi..." Kiều Ý nhẹ nhàng ôm Thẩm Ngôn Khanh từ phía sau, ghé vào gáy cô ấy cọ tới cọ lui làm nũng: "Vợ à, chị bế em đi ngủ đi!"

"Không đi nổi, vậy em ngủ sô pha đi."

"Chúng ta cùng nhau ngủ sô pha cũng được nha!" Đôi mắt Kiều Ý nhìn xuống dưới, phong cảnh trong áo ngủ của Thẩm Ngôn Khanh đều được cô thu hết vào mắt.

Thẩm Ngôn Khanh nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt kia của Kiều Ý, cô ấy dùng ngón tay chọc vào trán cô: "Em nhìn đi đâu vậy?!"

"Nhìn, đây, này!" Kiều Ý dứt khoát nâng tay xoa ngực Thẩm Ngôn KHanh, sau đó giống như con thỏ nhảy lên tầng hai, vì sợ bị Thẩm Ngôn Khanh tóm được sẽ "đánh đòn".

"Kiều Ý! Em đứng lại cho tôi!"

***

Một tuần trôi qua rất nhanh, mấy ngày gần gũi với nhau lại phải tách ra, Kiều Ý rất luyến tiếc, nhưng Thẩm Ngôn Khanh không giống như vậy, cô ấy luôn có thể nhập tâm làm việc, thậm chí còn quên luôn việc hẹn hò của bản thân.

Kiều Ý nghĩ có lẽ cô đang trong thời ký tình yêu đơn phương cuồng nhiệt, nhưng thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt của Thẩm tổng cũng tới rồi, nhưng chỉ không thể hiện ra mà thôi.

An Bạch không dưới một lần dò hỏi Thẩm Ngôn Khanh, "Ngôn Khanh, gần đây có phải cậu có chuyện mới hay không?"

Thẩm Ngôn Khanh lúc nói dối không hề thay đổi biểu cảm: "Như trước đây."

Hiếm khi cả hai đều có thời gian nên Thẩm Ngôn Khanh hẹn An Bạch đi đánh tennis.

Trong phòng thay đồ.

"Ngôn Khanh, hôm nay mình sẽ không nhường cậu!"

"Tốt nhất là như vậy." Thẩm Ngôn Khanh cởi áo sơ mi, cô ấy thay áo chuyên dùng đánh tennis, sau khi An Bạch nổi tiếng, bay khắp thế giới thì hai người khó có cơ hội so tài với nhau như thế này.

"Thẩm Ngôn Khanh, cậu có coi mình là bạn không?" An Bạch chỉ vào dấu hôn bắt mắt trên vai Thẩm Ngôn Khanh, cô hỏi.

Ngày thường Thẩm Ngôn Khanh và Kiều Ý làm thời điểm, đều sẽ rất cẩn thận, cố gắng không lưu lại dấu vết ở nơi dễ thấy trên cơ thể đối phương, đặc biệt là Kiều Ý, cô là nhân vật của công chống, cả ngày xuất hiện dưới ống kính, nếu bị truyền thông chụp được dấu vết để lại sẽ rất xấu hổ.

Cho nên Thẩm Ngôn Khanh không ngờ Kiều Ý đã để lại một "quả dâu tây" trên vai mình, cố tình lại bị An Bạch thấy.

"Người kia là ai?" An Bạch dùng ngón tay vẽ vòng quanh dấu hôn, cô thật sự tò mò người nào có bản lĩnh hạ gục Thẩm Ngôn Khanh.

"Có phải Kiều Kiều... hay không?"

Thẩm Ngôn Khanh lắc đầu, "Không phải."

"Lúc một giờ sáng, Kiều Kiều đang ăn gà rán ở nhà cậu, đừng có nói với mình con bé ở nhà cậu qua đêm chỉ để ăn gà rán nhé!"

Trước đó An Bạch tình cờ nhìn thấy Kiều Ý đăng ảnh ăn gà rán, từ tấm thảm trang trí và bàn cơm trong ảnh, cô chắc chắn đây là biệt thự riêng của Thẩm Ngôn Khanh.

Đây là lần thứ hai An Bạch nhìn thấy có người qua đêm ở nhà Thẩm Ngôn Khanh, mấu chốt là hai lần đều cùng một người.

"Hơn nữa, ngày hôm đó chiếc vòng cổ mà cầu nhìn trúng ở triển lãm, nó xuất hiện trên cổ Kiều Ý, đây là trùng hợp sao?"

"Đúng đúng đúng!"

An Bạch hưng phấn gần như nhảy dựng lên, có điều gì đó cô đã muốn hỏi từ lâu trước mặt Thẩm Ngôn Khanh: "Tin nhắn trước đó chắc chắn cũng là Kiều Ý gửi. Mình nhìn thấy dãy số đó rất quen thuộc nên đã ghi lại số cuối..."

"Trở về em muốn ăn chị... Ngôn Khanh, mình biết cậu muộn tao, không ngờ lại muộn tao tới mức này."

Thẩm Ngôn Khanh: "Có phải gần đây cậu quả rảnh không?"

"Chẳng trách Kiều Ý thường hỏi mình mấy chuyện về cậu, hóa ra là muốn theo đuổi cậu, ai mà nghĩ tới quan hệ của hai người tiến triển tới giai đoạn có thể... Lên giường!"

"Hai người quen nhau khi nào vậy? Đợi đã...để mình đoán trước đã..."

Với giác quan thứ sáu của phụ nữ, khi An Bạch lần đầu gặp Kiều Ý, cô chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Thẩm Ngôn Khanh không hề đơn giản, cô cũng không dám nói ra có bao nhiêu mập mờ, chỉ có thể nói hai người họ quá kỳ lạ.

Nếu không làm người mẫu, An Bạch sẽ có nhiều tiềm năng trở thành phóng viên tin đồn của giới giải trí, Thẩm Ngôn Khanh không ngại nói cho An Bạch quan hệ của cô ấy và Kiều Ý, nhưng đây không có nghĩa là tình yêu của cô và Kiều Ý có thể công bố trước công chúng.

Sự nghiệp của Kiều Ý vừa mới bắt đầu, con đường phía sau còn rất dài.

Kết giao với Kiều Ý là lựa chọn mà Thẩm Ngôn Khanh bất chấp tất cả hậu quả.

Mối quan hệ giữa hai người bắt đầu là "có thể thử", nhưng Thẩm Ngôn Khanh hiểu rằng mối quan hệ này không còn là trải nghiệm nó dần trở nên chân thành.

Khi không được gặp Kiều Ý, Thẩm Ngôn Khanh thích xem ảnh chụp của cô, nghe lại tin nhắn giọng nói mà cô gửi, nhớ lại trong đầu những bộ dạng khi cô nói "em yêu chị", có đôi khi chỉ có một mình cô ấy ở văn phòng cũng không nhịn được sẽ bật cười.

Không phủ nhận chính là đồng ý.

Chỉ cần nhìn một cái, An Bạch lập tức hiểu được ý tứ của Thẩm Ngôn Khanh, điều này khiến cho sự quan tâm của cô đối với Kiều Ý lại tăng lên một bậc, cô tò mò tại sao Kiều Ý lại theo đuổi được Thẩm Ngôn Khanh trong chưa đầy nửa năm!

An Bạch muốn hỏi rất nhiều vấn đề, lại không ngờ vào lúc này Kiều Ý lại chủ động gọi điện tới.

Hôm nay Kiều Ý bay tới thành phố Y, hạ cánh liền chạy tới khách sạn, vừa vào phòng lập tức gọi điện cho Thẩm Ngôn Khanh...

Đến giờ, trên màn hình quả nhiên hiện lên một dãy số không được lưu nhưng rất quen thuộc, Thẩm Ngôn Khanh vẫn luôn nhớ rõ, hôm nay Kiều Ý bay tới nơi khác nhưng ngay cả cơ hội chính thức chào tạm biệt cũng không có.

Ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều, một cuộc điện thoại hay một tin nhắn đều được trân trọng.

"Mình đi nghe điện thoại."

Nhưng An Bạch lại kéo tay Thẩm Ngôn Khanh không cho cô ấy rời đi, thâm ý hỏi: "Ai thế? Bạn gái nhỏ hả?"