Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 48: Phu Nhân Quên Quốc Sư?



Cân nhắc cẩn thận, Mạc Ly cố ý viết công văn, đóng lên ấn quốc sư, làm lời

mời chính thức, một đạo lệnh, hai đạo lệnh, ba đạo lệnh chưa niệm xong,

Xuân Dạ đã tới.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn nam nhân hồng y phô phang mà buồn bực, sao

Xuân Dạ lại là nam?

Mới vừa nghe tên còn tưởng rằng là nữ đó.

“Quốc sư đại nhân sốt ruột truyền triệu tiểu yêu có chuyện gì quan trọng?”

Mạc Ly không tính toán quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói yêu

cầu với hắn ta, muốn hắn ta làm người toàn thôn đi vào giấc mộng.

Xuân Dạ thật ra không có do dự, một ngụm đồng ý, nhưng hắn còn có yêu

cầu khác.

Nghe thấy hắn nói có yêu cầu khác, Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn một

chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ chờ hắn đưa ra yêu cầu.

Xuân Dạ cười như không cười mà đi đến trước mặt Thu Nhuyễn Nhuyễn,

nói: “Cũng không cần gì khác, chỉ thỉnh phu nhân ngủ một giấc, làm một

giấc mộng là được rồi.”

Mạc Ly sắc mặt không tốt, Xuân Dạ giải thích nói: “Quốc sư yên tâm, chỉ là

làm mộng, đối với phu nhân không ngại, tiểu yêu nguyện lấy yêu đan trong

người bảo đảm, tuyệt không sẽ tổn thương phu nhân mảy may.” Xuân Dạ

nói, lấy yêu đan từ trong cơ thể ra, giao cho Mạc Ly.

Mạc Ly sắc mặt hơi nhăn nhó, lại vẫn không đồng ý hắn yêu cầu, nhìn về

phía Thu Nhuyễn Nhuyễn, nói: “Đã cần Nhuyễn Nhuyễn đi vào giấc mộng,

nên để Nhuyễn Nhuyễn quyết định.”

153

Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy hắn nhả ra liền biết việc này được rồi, không

nghĩ nhiều, cũng gật đầu đồng ý.

Được Thu Nhuyễn Nhuyễn đồng ý, Xuân Dạ liền bắt đầu thi pháp, Thu

Nhuyễn Nhuyễn ngáp còn không ngáp xong, đã ở trong lòng ngực Mạc Ly

hôn mê rồi.

Trong mộng nàng lại về phòng nhỏ khi còn bé trụ vẫn ở, trong phòng tối

đen như mực, nàng ghé vào sau cửa sổ nhìn trong viện đóng chặt cửa.

Không biết bao lâu, cửa viện mở ra, cha cõng túi trên lưng nhanh chóng rảo

bước đi tới, Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa định đi đón cha, đột nhiên nghĩ

đến cái gì, nhìn về phía sau lưng cha, hắn đâu? Sao không ở bên cha?

Ai nha? Người đi theo sau lưng cha là ai nha? Thu Nhuyễn Nhuyễn đột

nhiên nghĩ không ra, nhưng vì cái gì trong ấn tượng của nàng có người lớn

hơn nàng mấy tuổi vẫn luôn đi theo cha?

Thu Nhuyễn Nhuyễn chỉ nghĩ là mình ảo có giác, lại không suy nghĩ nữa,

mở cửa nghênh đón cha vào.

Nhưng không nghĩ tới cái ảo giác này vẫn luôn cùng với nàng, mỗi lần cha

trở về, nàng đều nhịn không được nhìn sau lưng cha, lúc cha nhóm lửa,

dùng mai rùa bói toán nàng đều cảm thấy nàng từng thấy một người khác

làm y như vậy.

Lúc nàng may quần áo cũng vẫn có loại ảo giác này, nàng nhớ rõ có người

cực kì thích nàng làm xiêm y, người nọ thật thảm, mẹ kế không làm xiêm y

cho hắn, hắn chỉ có thể mặ y phục cũ của cha hắn, nhngngười nọ là ai đây?



Nàng không nhớ gì cả.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặc dù mặc bao nhiêu xiêm y tay chân Thu

Nhuyễn Nhuyễn vẫn lạnh lẽo, bình nước nóng cả ngày không rời tay. Nhìn

bình nước nóng xám xịt, Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt hồi lâu, sao nàng lại

nhớ rõ nàng có một cái bình nước nóng đẹp hơn, là một người rất quan

trọng đưa cho nàng, nhng là ai thì nàng đã quên, hỏi cha, cha cũng không

biết, nhưng ngày hôm sau cha mua một cái bình nước nóng mới cho nàng.

Bình nước nóng cũ và mới đều giống nhau, ở trong tay nàng luôn lạnh thực

nhanh, sao nàng lại nhớ rõ có người từng nói với nàng bình nước nóng

không bằng tay hắn?

Tay người nọ còn ấm áp hơn bình nước nóng, bàn tay lại to, có thể nắm chặt

toàn bộ tay nàng vào trong lòng bàn tay. Nhưng người nọ là ai? Nàng đã

quên.

Thu Nhuyễn Nhuyễn dùng tay lạnh lẽo vỗ vỗ đầu, sao lại quên mất? Rõ

ràng trong ấn tượng bọn họ tốt đẹp như vậy, hắn thậm chí còn ôm nàng

cùng ngủ, ngủ cùng hắn, trời có tuyết rơi nàng cũng sẽ không cảm thấy

lãnh.

Sao lại quên mất một người tốt như vậy rồi? Thu Nhuyễn Nhuyễn nhịn

không được gạt nước mắt, trong lòng tự trách.

Ngày tháng qua đi từng ngày, nàng vẫn không nhớ nổi người nọ là ai, cha

cũng không biết, phảng phất hết thảy đều chỉ là nàng miên man suy nghĩ.

Quỷ Vương kia lại tới nữa, cha không đối phó được với nó, lần đầu chỉ là

đuổi nó đi đã bị

thương nguyên khí, lúc này nó lại đến, cha làm thế nào cũng không đấu lại

nó.

154

Thu Nhuyễn Nhuyễn trong lòng tự trách, ảo giác lại tới nữa, sao nàng lại

nhớ rõ cha đã đánh bại Quỷ Vương này? Vì đánh bại nó, còn khắc đầy kinh

văn ở trên người ai đó?

Quỷ Vương đã bại, cha và nó đồng quy vu tận, cha dùng hết tu vi cuối

cùng, hạ kết giới cho nàng, khiến yêu vật không thể cảm thấy nàng tồn tại.

Thu Nhuyễn Nhuyễn không nhớ rõ mình làm thế nào rời khỏi chỗ đó, nàng

cầm ngân lượng cha để lại cho nàng, làm cho mình đầu bù tóc rối, quần áo

tả tơi, che dấu hồng đồng đặc thù, lang thang không có mục tiêu mà đi tiếp,

nàng từng nghĩ đến đi theo cha thôi, nhưng lại nghĩ mình đây là cha dùng

mệnh đổi lấy, đành buông bỏ phần tâm tư này.

Cho dù nàng ngụy trang thực tốt, nhưng có lúc vẫn sẽ bị người ta phát hiện

hồng đồng, nàng không dám tiếp xúc quá nhiều với người khác, không dám

ở lâu một chỗ, hèn mọn mà tồn tại.

Làm nàng không nghĩ tới chính là, nàng ngụy trang như vậy lại vẫn sẽ gặp

kẻ xấu, ngày đó hoàng hôn, nàng đi ở trong ngõ nhỏ, đột nhiên bị người ta

từ sau lưng bịt miệng mũi. Chờ nàng tỉnh lại, phát hiện thân đã ở trong một

chiếc xe ngựa chạy nhanh. Trên xe ngựa còn có rất nhiều nữ nhi khác, nàng

tỉnh lại trước hết. Nhiều năm lưu lạc bên ngoài, kinh nghiệm nói cho nàng

đây là gặp phải bọn buôn người.

Nàng không sợ cái này, chỉ cần nàng lộ ra hồng đồng, bọn họ đương nhiên



sẽ không muốn nàng, Thu Nhuyễn Nhuyễn lại nhắn mắt, làm bộ còn chưa

thanh tỉnh.

Không bao lâu, nữ tử khác đã lục tục tỉnh lại, các nàng thực nhanh ý thức

được đây là chuyện thế

nào, một người hai người đều khóc lên, có người lớn mật nhấc màn xe lên

nhìn, mới vừa xốc một chút, đã bị người cách màn xe quất một roi, tiếng

khóc lại lớn hơn nữa.

Lại một lát sau, xe ngựa ngừng lại, một nam nhân hung thần ác sát xốc màn

xe lên, uy hiếp các nàng một hồi, nói các nàng nếu còn khóc kêu sẽ giết các

nàng.

Tiếng khóc nhỏ, lại vẫn ngăn không được nức nở, nam nhân còn chưa hài

lòng, đột nhiên nghĩ

đến cái gì, nụ cười dâm đãng kéo một nữ tử tư sắc không tồi, một phen xé

xiêm y nàng, cưỡng gian nàng ngay trước măỵ các nàng, nói là có người

khóc nữa thì khiến cho các nàng cũng thử

xem tư vị cây Kim Cô Bổng này của hắn.

Lúc này ai cũng không dám tiếp tục khóc, một đám cuộn thân mình không

dám nhìn sang bên kia. Thu Nhuyễn Nhuyễn lại sửng sốt, nàng rất quen

thuộc với Kim Cô Bổng người nọ vừa mới nói, cũng rất quen thuộc với

cảnh tượng vừa mới kia. Trong ấn tượng có người từng nói với nàng, thậm

chí còn làm với nàng loại chuyện vừa mới cảm thấy thẹn này, người nọ vào

lúc thân cận thích không ngừng gọi nàng Nhuyễn Nhuyễn, nói là hắn thực

thoải mái.

Người nọ không thích cười, nhìn lạnh như băng, thân mình lại ấm áp dễ

chịu giống thái dương Đoan Ngọ, nàng thích nhất được hắn ôm toàn bộ vào

trong ngực, người nọ không thích nói chuyện, thanh âm lại cực dễ nghe,

nàng thích hắn gọi tên nàng.

Người nọ đến tột cùng là ai đây? Thu Nhuyễn Nhuyễn tựa hồ muốn đứng

lên, nhưng đột nhiên một tiếng nói cắt đứt nàng suy nghĩ, có người báo cáo

với gã lỗ mãng kia: “Đại ca, Triển Hiến tiểu tử kia lại đuổi theo!”

155

Thu Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ nhiều, giờ phút này nàng chỉ muốn biết

người nọ là ai, nàng lập tức là có thể nghĩ ra, người nọ là ai? Đúng rồi, nàng

nhớ rõ nàng gọi người nọ là tướng công…

Thu Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy mình bị người đẩy, theo bản năng nàng

mở mắt, thiếu chút nữa kêu lên, đây thế nào lại không phải xe ngựa?

Đẩy nàng là một nữ nhân, nàng ấy chỉ vào nàng mắng yêu nữ, mắng hồ ly

tinh, nói nàng câu dẫn tướng công của nàng ấy. Đây là chuyện thế nào? Thu

Nhuyễn Nhuyễn còn không phản ứng lại, đã bị người ta ôm lên, một nam

nhân nàng không quen biết bế nàng lên, hắn lạnh giọng quát lớn với nữ

nhân vừa mới mắng nàng kia.

Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, đây là tình huống gì?

Nam nhân kia ôm nàng trở về phòng, căn phòng này nàng cũng không quen

thuộc, nhưng trong phòng có rất nhiều đồ vật của nàng, thậm chí là di vật

của cha, cái mai rùa nhỏ để xem bói cũng đặt ở đầu giường, nàng vội lấy

mai rùa lên, cảnh giác hỏi nam nhân kia: “Ngươi là ai?”