Rắc tro cốt xuống biển, để sóng biển dâng trào đánh tan đi, từ nay chân trời góc biển, vĩnh viễn không gặp lại nhau.
Vương Phó Dương nghe được, quỳ xuống trước bài vị của cha gã không dám đứng lên, gã tưởng tượng một chút, bản thân ngồi bên bờ biển Thái Bình Dương, nước mắt nước mũi ròng ròng, một tay cầm dù tay cầm tro cốt, cảm thấy mình có thể sẽ không nhịn được mà nhảy xuống biển mất.
Vương Phó Dương hít hít mũi: "Cũng không biết tôi mập như vậy, có thể chìm xuống hay không nữa."
Quá giả trân, ngay cả Vương Bình cũng nhìn ra được gã đang giả vờ đáng thương.
Tạ Ngọc Bạch đang tụng kinh, nghe thế nghiêng đầu: "Bây giờ không phải có cách nói 'hải táng' sao?"
Vương Phó Dương: "Có thì có, nhưng thay đổi giữa chừng là không tốt đâu. Trước khi mẹ tôi lâm chung, cha tôi đã đáp ứng huyệt mộ tương liên với bà. Tiểu công tử, cậu có cách nào khác không, cậu sai tôi làm cái gì cũng được."
Tạ Ngọc Bạch đào đào trong túi, lấy ra hai tấm bùa, y mượn Vương Phó Dương bút lông, ở mặt trên viết tên của hung thủ giết người, y viết tùy ý qua loa giống như đứa trẻ tiểu học đang vẽ nguệch ngoạc vậy.
Ông chủ Vương ngồi xổm bên cạnh Tạ Ngọc Bạch, tận dụng cơ hội thổi phồng Tạ Ngọc Bạch: "Thể chữ phóng khoáng, rồng bay phượng múa, thật quả là thần tiên!"
Tạ Ngọc Bạch cong khóe miệng, khóe mắt cũng cong cong, đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, tôi là đi theo bạo —"
"Không có gì."
Vương Bình nửa tin nửa ngờ vươn cổ lên nhìn, tiểu thiếu gia nhà hắn trước đây viết chữ nơi nào? Đẹp ở chỗ nào vậy?
Chỉ thấy chữ viết trên bùa vàng quả thật phóng khoáng, nói ngắn gọn là, xấu quá nhìn không hiểu.
Vương Bình một bên phỉ nhổ Vương Phó Dương không biết xấu hổ, sau đó nghĩ đến vì tiểu công tử không nhìn thấy, mới không viết được chữ đẹp, ngay tức khắc trái tim đau nhói.
Nếu như hai mắt tiểu công tử nhà họ bình thường, vậy những chữ kia viết ra, tất nhiên hoành bình thụ trực thiết hoạch ngân câu*!
* Hoành, thụ [横,竖] là những nét bút ngang dọc trong thư pháp, thiết họa ngân câu [铁画银钩] mang ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
Vì để phòng ngừa tiểu công tử nghi ngờ bản thân, Vương Bình lập tức học theo Vương Phó Dương khen ngợi: "Quả là phong cách của Trương Húc Hoài Tố *!"
* Trương Húc 张旭, Hoài Tố 怀素 đều là những nhà thư pháp nổi tiếng, giỏi về Thảo thư (Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa.)
Tạ Ngọc Bạch nghe không hiểu lắm, nhưng y tin chắc là chú Vương đang khen mình.
Y tiếp tục xuống lầu, đốt một lá bùa ở phòng xoa bóp. Trong ánh lửa nhảy nhót, dường như có ác linh đang giằng xé giãy dụa, hắt lên tường bóng dáng ngọn lửa vặn vẹo xấu xí.
Khi tro tàn của bùa vàng rơi đầy đất, những âm khí không tan quanh năm trong phòng xoa bóp theo một trận gió tiêu tan.
Tạ Ngọc Bạch đưa lá bùa còn dư lại cho Vương Phó Dương: "Vừa rồi là trị ngọn, chú mở hũ tro cốt ra, đốt lá bùa này, bỏ bùa đã thiêu vào trong, ác niệm không thể nào nổi lên nữa, lúc này mới là trị phần gốc."
"Yên tâm, bùa này là viết họ tên hung thủ, đối với lệnh tôn không sao. Sau khi xong xuôi, chú đem dị vật bên trong vứt đi, đóng hũ lại rồi hạ táng."
"Được, được, cám ơn tiểu công tử." Vương Phó Dương rất biết điều, "Tạ công tử dùng ba lá bùa, bùa thì không có giá nhưng ân tình là vô giá, kể từ hôm nay, tiểu công tử chính là một ông chủ khác của tiệm mát xa! Buổi tối tôi sẽ tìm thử video cô nhỏ để lại, nhất định sẽ tìm được tài liệu tinh túy của mát xa người mù cho ngài học tập."
Tạ Ngọc Bạch chậm rãi "Ò" một tiếng, thực ra tui cũng không phải là muốn học lắm. Thế nhưng tài liệu thì cứ cầm, cẩn tắc vô ưu* mà.
* Cẩn tắc vô ưu (有备无患): cẩn thận thì về sau không phải lo lắng, có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa
"Cảm ơn chú."
Vương Phó Dương lại nói: "Ngày mai tôi sẽ đi làm một bảng hiệu mới, đặt là 'Tiệm mát xa Vương Tạ', thế nào?"
Tạ Ngọc Bạch: "Không được, cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia*. Tôi chẳng qua chỉ làm chút chuyện nhỏ, ông chủ Vương thực sự không cần phải chia gia sản, chỉ cần dạy tôi tay nghề để mưu sinh, tiện giúp tôi giấu diếm lộ trình càng tốt."
* Hai câu thơ nằm trong bài thơ Ô Y Hạng [烏衣巷] của Lưu Vũ Tích, dịch nghĩa 2 câu:
Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước,
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường.
Ở đây ý của Tạ Ngọc Bạch là không nên đặt tên Vương Tạ vì sợ sẽ giống cảnh tiêu điều, xơ xác ngay cả chim én cũng phải bay đi như trong bài thơ của Lưu Vũ Tích
Giá trung bình của một lá bùa chưa đến 5 xu, 1 hào 5 đổi lấy mục đầu tư, đại quốc sư hơi ngại ngùng.
"Tiểu công tử quả là người trí thức! Cậu đã cứu hai đời nhà họ Vương chúng tôi, ngay cả ông nội tôi còn sống cũng sẽ không phản đối, vậy thì, trước tiên không đổi tên, phân chia, phân chia tổng là được rồi."
Tạ Ngọc Bạch không thể trốn tránh, bèn chấp nhận vậy, có tiền vào túi y vẫn rất vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phó Dương nghiêm túc dập đầu ba cái trước bài vị cha mình, sau đó lại đến trước bài vị mẹ lạy ba cái.
Sau đó lấy ra hũ tro cốt, lấy lá bùa đốt lửa thả vào trong, ngọn lửa bập bùng, dường như cuốn theo cái gì đó lách tách thiêu đốt.
Một lúc sau, trong hũ xuất hiện một khối màu đen, giống như tro của lá bùa bao lấy tro cốt của hung thủ đồng quy vu tận. Gã lấy một cái rây, rây tro cốt của cha gã vào một cái hũ mới, lại nhớ đến mặt mũi của hung thủ giết người, gã tức giận đến mức rây ba lần.
Những khối màu đen đó bị gã ném tới thùng rác cách đây mấy km.
Đêm đó gã trở về quán mát xa, tâm tình nặng nề bước lên lầu hai, những đồ vật ban đầu vốn gõ gõ đánh đánh đã chậm rãi rời đi, tất cả đều quay về yên tĩnh.
Vương Phó Dương tựa vào cửa, cảm thấy sau ót bị vỗ một cái, giống như nhiều năm trước gã không chịu làm bài tập, sức lực cha gã đánh vào đầu gã cũng giống như thế.
"Xin lỗi cha, người ở đây lâu như vậy, con trai cũng không có cách nào hiểu được ý của người, lúc trước con nên nghe lời cha mà học hành đàng hoàng."
Sau khi có vợ con, Vương Phó Dương rất ít khi khóc, gã lau lau nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tạ công tử nói người chết hồn tán, lầu hai chỉ là oán khí của cha hắn lưu lại, không nên luyến tiếc, tiễn nó đi mới là toàn vẹn.
..............................
Mà về phía Tạ Ngọc Bạch, y từ tiệm mát xa quay về nhà, vừa vào cửa, ba y mẹ y anh trai y đều ngồi ở bàn cơm chờ y ăn cơm.
Tạ Ngọc Bạch đại khái đã hiểu, anh y ở nơi này đỡ không nổi ba chiêu, về nhà đã tìm viện binh.
"Tiểu Bạch, anh cả nói con muốn học đi mát xa?" Tiết Tinh ánh mắt từ ái.
"Có quá mệt không? Ảnh hưởng đến việc học bình thường." Tạ Kiến Minh chau mày.
Tạ Thầm Bạc khụ một tiếng, tiểu Bạch học hành chỗ nào.
Tạ Ngọc Bạch bịa đặt một cách chân thực: "Ba, mẹ, anh cả. Con sau khi tan học buổi chiều ở chỗ của ông chủ Vương ngẩn ngơ chốc lát, con người ông chủ Vương rất tốt rất thận trọng, ông chủ muốn đem tay nghề mát xa người mù của cô nhỏ truyền dạy cho con. Con sau này sẽ học tập giống anh cả, nỗ lực sáng tạo giá trị sống cho mình."
Anh cả Tạ đang uống canh gà: "........." Tốt lắm anh no luôn rồi.
Thái độ sống tích cực rất dễ lây, đặc biệt là lời nói từ trong miệng đứa con trai của ông vốn có cuộc sống u ám nói ra.
Tạ Kiến Minh nháy mắt trở mặt: "Tốt, không sợ khổ cực, giống baba năm đó ra ngoài gây dựng sự nghiệp."
Tiết Tinh: "Con cứ từ từ học, không cần quá lo lắng không thành công. Đúng rồi, muốn mẹ mua hết đất xung quanh tiệm mát xa kia không? Chúng ta mở rộng tiệm ra."
"Cám ơn mẹ, đợi con trai học thành tài rồi hãy tính sau ạ." Tạ Ngọc Bạch bưng chén lên, từng ngụm nhỏ ăn cơm, đời này của y không có khả năng học thành.
Tiết Tinh gắp cho y một cái đùi gà, "Ăn đùi gà mới có sức học."
Tạ Ngọc Bạch chớp mắt, nhớ đến lúc đi học sáng nay, y hỏi chú Vương vì sao nhà họ Tạ lại có phản ứng lớn đối với bói toán như vậy, chú Vương nói sức khỏe Tiết Tinh không tốt.
Nửa năm cuối cùng ở đời trước của y, bị buộc đổi nghề, đi theo Nam Phổ Thánh Thủ học y, đạt được chân truyền, có lẽ có thể thử điều trị sức khỏe cho Tiết Tinh.
Sau bữa cơm, Tạ Ngọc Bạch theo Tiết Tinh đi dạo, lúc đỡ Tiết Tinh, y nhân cơ hội kiểm tra mạch tượng của nàng.
Chú Vương nói cũng không quá rõ ràng, Tạ Ngọc Bạch nghe hắn nói Tiết Tinh có một cuộc phẫu thuật quan trọng phải làm, nhưng sức khỏe của nàng vô cùng yếu, không chịu được phẫu thuật. Tuy nhiên nếu không phẫu thuật, hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Vợ mình tiến thoái lưỡng nan, Tạ Kiến Minh gác lại toàn bộ công việc tại tập đoàn, chuyên tâm bên cạnh Tiết Tinh.
Tạ Ngọc Bạch thông qua cuộc trò chuyện, nghe thấy hỏi toàn bộ đều làm, trong lòng dần dần hình thành một đơn thuốc, nhưng y lại không hấp tấp đưa ra.
Hôm nào để Vương Phó Dương đi nghe ngóng thử, tìm một vị trung y có danh tiếng, để phương thuốc trên danh nghĩa người đó, sau đó nhờ Vương Phó Dương giới thiệu cho Tiết Tinh.
Kế hoạch thông qua.
Tiết Tinh cảm nhận được tay của con trai đang nắm lấy cổ tay nàng rất ấm áp, trong mắt tràn đầy ý cười, đây là lần đầu tiên bọn họ giống như hai mẹ con cùng đi dạo với nhau. Trong lòng nàng vui sướng, cảm thấy bước chân cũng thêm nhẹ nhàng.
Tạ Ngọc Bạch muốn làm cho sức khỏe Tiết Tinh trở nên tốt hơn, rất muốn cho nàng một tấm "bùa cường thân kiện thể", nhưng hôm nay y học được ở trong sách rằng "di chứng do tổn thương và phản ứng stress", hạ quyết tâm không dùng đồ mê tín kích thích Tiết Tinh.
Tiết Tinh sức khỏe yếu, bắt nguồn từ tình thương của nàng dành cho Tạ Ngọc Bạch. Tạ Ngọc Bạch lại không đợi đến một khắc, trực tiếp dùng tâm thức điều dưỡng ở cổ tay nàng, muốn tạm thời làm cho nàng thoải mái hơn một ít.
Linh lực không thông qua đồ vật mà phát ra, bị Thiên Nhãn cắn trả nên không thể linh nữa, Tạ Ngọc Bạch lúc này thực sự hiểu được ý nghĩa " đâm đầu vào ngõ cụt".
Tiết Tinh đang nghi ngờ con trai đi đường rẽ giống như hết sức thông thuận, thì một chân Tạ Ngọc Bạch lại dẫm vào mặt cỏ ven đường.
Cuối cùng Tạ Ngọc Bạch được mẹ dìu vào phòng, y nhanh chóng lên giường nhắm mắt lại.
Triệu chứng còn nhẹ, ngủ vài giờ là khôi phục.
"...........Tạ Ngọc Bạch mua danh cầu lợi, không chịu làm việc, vô nghĩa với quốc gia, có hại với nhân dân, phạt diện bích tư quá* ở trong phủ, không có thánh chỉ không được gặp bất kì ai."
*Diện bích tư quá [面壁思过]: ngồi xoay mặt vào tường để sám hối lỗi lầm của mình
"Quốc vận Đại Lương an vui thịnh vượng, không cần quốc sư yêu ngôn hoặc chúng. Nghĩ đến bản tính ngươi không xấu, theo lời Thánh Thượng, hành y cứu người lại có thể cứu đời, nay đặc biệt phong danh Quốc Y, mệnh cho Tạ Ngọc Bạch dốc lòng học tập, tương lai hành y cứu người lấy công chuộc tội."
đoạn này tác giả xài văn cổ nên mình dịch còn khá lấn cấn:(((
Hai đạo thánh chỉ liên tiếp được gửi đến phủ Quốc sư, trong loáng thoáng, Tạ Ngọc Bạch lại nghe thấy thanh âm khắc nghiệt chèn ép người trên nịnh nọt người dưới của Trương thái giám.
........................
Tai nạn say rượu lái xe ở ngã tư đường Trung Nam, bởi vì xe gây tai nạn là siêu xe hiếm gặp, trên mạng vẫn tiếp tục xôn xao.
Có người tung ra video thứ nhất, lấy từ camera xe đạp. Video từ góc độ phía sau, tái hiện lại rõ ràng chiếc xe phía trước dự đoán chính xác và phanh lại dứt khoát như thế nào, tránh khỏi tên say rượu lái xe điên cuồng đòi mạng.
" Ban ngày ban mặt say rượu lái xe, tài xế cầu gì được nấy", "Tui xem mà đổ mồ hôi dùm luôn", " Đại nạn không chết ắt hạnh phúc về sau", "Tài xế xe đen may mắn của năm."
Tài xế say rượu chết tại hiện trường, lại không tạo thành thương vong cho người khác, mắng nữa cũng không có ý nghĩa, cư dân mạng bèn dời lực chú ý sang chiếc xe đen của Vương Bình.
Thế nhưng, rất nhanh có người không phục câu "may mắn nhất năm" này, tung ra một video khác, là từ tòa cư dân đi xuống quay được. Trong video hiển thị, khoảng 30 giây trước khi xảy ra tai nạn say rượu lái xe, có hành khách say rượu vui vẻ từ trên xe bước xuống.
Bởi vì xuống xe, tránh khỏi được Tử thần gõ cửa.
Cư dân mạng cảm thán: Là thật sự không sợ chết, cũng thật sự là siêu xe! 2,8 giây linh trăm gia tốc, 10 giây gõ mở Quỷ môn quan!
Vương Bình ghi nhớ căn dặn của Tạ Ngọc Bạch, luôn luôn theo dõi tiếp sau vụ tai nạn xe cộ, kết quả nhìn thấy xe của hắn xuất hiện sáng loáng trong video trên mạng, may mắn biển số xe được mã hóa, nếu không chủ của chiếc xe sẽ bị đào ra!
Hắn lấy danh nghĩa chủ xe, liên hệ blogger xóa video, thuận tiện cảm khái một chút, cái người nửa đường xuống xe đó, bây giờ đoán chừng nghĩ mà sợ giống hắn.
Hắn không quan tâm nhiều đến người xuống xe, trái lại có người quan tâm đến,
Tiệm mát xa nhà họ Vương lại lần nữa khai trương, Vương Phó Dương làm thật náo nhiệt, mời những người hàng xóm láng giềng cũ đến làm nóng không khí, hôm nay toàn bộ đều miễn phí!!
Lúc Thương Ngôn Qua lái xe ngang qua, đột nhiên muốn tham quan một chút.
Rốt cuộc đây là một tiệm mát xa có chút ý vị dân quốc, nhìn từ các phương diện đều rất thu hút mọi người, không có quan hệ gì với ai làm việc bên trong, vì hôm nay là ngày đi học.
Huống hồ là tổng tài ngồi trong văn phòng, không vào đi một lượt, cứ thấy chỗ nào cũng không thoải mái.
Miễn phí rất hấp dẫn người khác, dù cho có nhiều người chen chúc, Thương Ngôn Qua bề ngoài lại xuất chúng, chốc lát đã có người đến hỏi có cần phục vụ.
"Tạm thời không cần." Thương Ngôn Qua đuổi người rời đi, hắn chăm chú nhìn vài lần, phát hiện ở chính giữa lịch sử phát tài đầy một mặt tường, có treo một bộ khung ảnh đột ngột.
Bên trong khảm một lá bùa kém chất lượng.
——đó là tấm bùa mà Tạ Ngọc Bạch dán trên bài vị, bị Vương Phó Dương gỡ xuống làm kỉ niệm.
Thương Ngôn Qua cảm thấy tấm bùa đó vẽ hết sức khó hiểu, hắn tùy ý nhìn lướt qua, hình như là bốn chữ.