Quỷ Ấn

Chương 13: Tiếng mõ trước cổng nhà



[.....]

Tại nhà ông Phương, sau khi Mẹo ra về, bà Yên gọi Doãn lại :

-- Chú Doãn, chú cho người lên xã gọi ngay chồng tôi về. Cứ nói nhà có việc gấp, bảo ổng về ngay trong ngày hôm nay.

Lão Doãn vâng dạ rồi lập tức cho người đi ngay. Tối hôm đó, ông Phương có mặt ở nhà, vừa về đến nhà, bước vào phòng, ông Phương càu nhàu với vợ :

-- Có việc gì mà bà gọi tôi về gấp như vậy...? Có biết tôi trăm công nghìn việc, cả ngày hôm nay phải tiếp đón lãnh đạo huyện. Đâu phải cứ cho người lên gọi là phải về....Bực hết cả mình.

Bà Yên đáp :

-- Bận mấy thì cũng phải về, chuyện mà tôi sắp nói đây còn quan trọng hơn việc thăng quan, tiến chức của ông nhiều.

Ngồi phịch xuống ghế, ông Phương cau mày :

-- Có gì nói luôn đi.

Bà Yên tiếp :

-- Mộ phần của bố có vấn đề rồi, ông là con trưởng, chuyện này không gọi ông về lo liệu thì còn ai nữa....?
Ông Phương giật mình, xuống giọng, ông ta hỏi vợ :

-- Động mồ, động mả sao....? Nhưng sao bà biết, mà sao lại động được, trước khi chôn cất, chẳng phải thầy nói phong thủy nơi đó vô cùng tốt hay sao...? Bà lại đi xem ở đâu rồi ăn nói linh tinh phỏng..?

Bà Yên thở dài rồi bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc buổi trưa ngày hôm nay cho chồng nghe, nghe xong, ông Phương đập mạnh tay xuống bàn quát tháo :

-- Bà mê tín quá hóa điên rồi, tin ai không tin tự dưng lại đi tin cái thằng khố rách áo ôm. Nó nói thế mà bà cũng tin à...? Xong còn gọi tôi về nữa, suиɠ sướиɠ quá hóa rồ có phải không...? Chuyện nó tả bố tôi ăn mặc, hình dáng như nào thì có gì mà lạ, lúc còn sống, trong cái làng này có ai mà không biết bố tôi. Hàm hồ.

Bà Yên nói với chồng :

-- Ông bình tĩnh nghe tôi nói hết đã, không phải tự nhiên mà tôi tin lời nói của nó đâu. Mà chính bản thân tôi đêm hôm trước cũng nằm mơ thấy bố, có điều tôi không nhìn thấy chi tiết như nó. Tôi mơ thấy bố mặc quần áo rách, người ướt sũng, ông liên miệng kêu đau, kêu lạnh, nhìn trông khổ sở lắm. Trời vừa sáng, tôi lập tức cho người đi ra mộ bố xem xét thế nào, gia nhân về báo lại ngôi mộ không có vấn đề gì cả. Mà lạ một chỗ, cỏ cây bên ngoài héo úa vì nắng hạn, nhưng khu đất chôn cất bố cây vẫn xanh, mà cỏ mọc vẫn mượt. Thế nên tôi cũng đỡ lo, trong lòng có chút bất an nên mới đi chùa. Nào ngờ, vừa về đến nhà thì gặp cái thằng đó, ông cứ nghĩ mà xem, nói dối, bịa chuyện thì nó được cái gì đâu. Tôi cho tiền nó còn không lấy, mà ở làng này làm gì có ai dám chọc giận nhà mình. Nhất là chuyện người chết, có cho chúng nó ăn gan hùm, chúng nó cũng chẳng dám. Luận theo câu chuyện của nó, cộng với giấc mơ của tôi, tôi lại thấy đúng. Mà hôm nay trên chùa sư thầy có nói, sắp tới nhà ta có điềm không may. Không tin không được ông ạ.
Ông Phương đăm chiêu suy nghĩ những lời mà vợ vừa nói, bà Yên cũng có cái lý của mình. Nói gì thì nói, bao năm nay việc ông thăng tiến, cũng một phần nhờ vào bà Yên chăm cúng vái, xem thầy. Mồ mả của dòng họ đối với ông Phương là một chuyện cực kỳ quan trọng. Chẳng thế mà việc lo ma chay cho cụ Kình, ông Phương đã bỏ ra rất nhiều công sức, chưa kể đến tiền bạc.

Ông Phương chép miệng :

-- Chậc, nghe bà nói tôi cũng bắt đầu thấy lo lo rồi. Cơ mà, mới chôn được hơn 1 tháng, không lẽ nào lại bị động. Chưa kể, thầy xem cũng nói gò đất đó là mảnh đất tuyệt đẹp, chôn ông cụ ở đấy sau này chuyển về lăng của dòng họ thì con cháu sẽ càng vượng phát hơn. Thế giờ bà tính thế nào...?

Bà Yên trả lời :

-- Còn tính thế nào nữa, ngày mai, tôi sẽ cho người đi mời thầy về rồi ra mộ xem sao. Cẩn tắc vô áy náy, chuyện gì có thể bừa bãi được chứ chuyện mồ mả không xem nhẹ được đâu.
Ông Phương vội vàng gật đầu, hai vợ chồng đều đồng ý, ngày mai sau khi mời thầy về, cả hai sẽ trực tiếp cùng thầy đi ra mộ cụ Kình. Vội về nhà nên ông Phương chưa ăn cơm, lúc này cũng đã hơn 7h tối. Bàn chuyện với vợ xong, bà Yên gọi người dọn cơm cho chồng.

Buổi tối thanh vắng, chốn thôn quê nên giờ này ngoài đường chẳng có ai qua lại. Đang ngồi chờ chồng dùng bữa, bỗng bà Yên nghe thấy tiếng gì đó vang vọng từ đâu :

" Cốc....Cốc....Cốc...."

" Cốc...Cốc...Cốc..."

Bà Yên hỏi chồng :

-- Này, ông có nghe thấy gì tiếng gì không..?

Ông Phương dừng nhai, lắng nghe một hồi xong ông gật dầu nhìn vợ nói :

-- Ừ, có....hình như là tiếng ai gõ cái gì thì phải...?

Bà Phương mở cửa buồng, tiếng động lúc này rõ hơn hẳn, bà Phương nói :

-- Là tiếng gõ mõ, ai lại gõ mõ vào tầm này nhỉ...? Hơn nữa hình như không phải trong nhà mình, bên ngoài đường hay sao ấy...?
" Cốc...Cốc....Cốc "

m thanh ấy vẫn tiếp tục vang lên, bà Phương gọi lớn :

-- Chú Doãn, chú Doãn đâu...?

Lão Doãn vừa chạy vừa thưa, đến trước cửa buồng vợ chồng ông Phương, lão Doãn quần áo xộc xệch vội hỏi :

-- Dạ, bà chủ gọi tôi.

Bà Phương chỉ tay ra ngoài phía cổng rồi nói :

-- Chú mở cửa xem xem bên ngoài ai đang gõ mõ đấy......Mà sao lại cứ đứng trước nhà mình gõ, ra xem nào.

Lão Doãn vâng dạ rồi lập tức chạy ra ngoài cổng, vừa đi lão vừa lẩm bẩm :

-- Mẹ kiếp, hôm nay là cái ngày gì mà toàn chuyện gì đâu, buổi sáng hết gặp thằng điên, tối đến đang bận thì lại gặp ngay thằng khùng nào gõ gõ....Mà lạ nhỉ, bình thường chỉ cần có ai lảng vảng bên ngoài cổng, mấy con chó sẽ sủa inh ỏi, sao hôm nay chúng nó nằm im như không có gì thế này.

" Cốc....Cốc....Cốc "

-- m hồn vất vưởng, nhà này có ấn chú trừ ma, ông không thể vào được đâu.
Trong tiếng gõ mõ, lão Doãn còn nghe thấy có ai đó đang nói gì. Mở he hé cánh cổng, lão Doãn nhìn ra bên ngoài đường, quả đúng bên ngoài có người đang đứng ngay trước cổng nhà ông Phương, tay gõ mõ, miệng lẩm bẩm nói chuyện một mình.

Lão Doãn quát :

-- Này, ông già kia, tối đêm đứng trước cổng nhà người khác gõ mõ, niệm kinh gì đấy. Không để cho ai nghỉ ngơi à...?

Ông già mà lão Doãn vừa quát không ai khác chính là thầy Lương, thấy có tiếng người, thầy Lương quay đầu nhìn rồi khẽ đáp :

-- Gia chủ xin thứ lỗi, tôi quá bộ đi ngang qua đây, thấy có sự bất thường nên muốn khuyên giải vong linh một chút. Mong gia chủ bỏ quá cho nếu có gì thất lễ.

Lão Doãn nhăn mặt :

-- Vong linh gì, đừng có mà giả thần, giả quỷ.....Biến đi, biến đi, nhà này có chó dữ, cẩn thận nó cắn cho không còn tay mà gõ mõ nữa đâu. Mẹ kiếp, đêm hôm còn vong với chả linh, kinh bỏ bố đi được....Thôi, ông biến đi cho tôi nhờ.
Đang chửi bới thì lão Doãn dừng lại bởi tiếng bà Yên đằng sau :

-- Ngoài đó là ai vậy..?

Lão Doãn đáp :

-- Một lão già thưa bà chủ, lão ta nói gõ mõ khuyên giải vong linh gì đó.....Tôi đang đuổi lão đi rồi.

Tò mò, bà Yên ngó đầu ra ngoài nhìn, vừa thấy bà Yên, thầy Lương khẽ cúi đầu nói :

-- Bà đây chính là con dâu của ông cụ sao....? Ra là vậy, chẳng trách vong hồn của ông lại cứ lảng vảng quanh đây. Xin lỗi, nhưng xem ra nơi này không chào đón tôi rồi.

Thầy Lương toan bỏ đi thì bà Yên chạy thục ra, bà ta kéo tay thầy Lương lại, mặt mũi tái mét, giọng điệu ấp úng, bà Yên nói bằng giọng run run :

-- Từ...từ đã.....vừa rồi ông nói.....ông cụ.....ông cụ nào cơ...? Ở đây đâu còn ai khác nữa....?

Thầy Lương nhìn thẳng vào mắt bà Yên trả lời :

-- Ông cụ nói, ông cụ là chủ của ngôi nhà này...