Không hổ danh gia đình giàu có nhất cái làng này, chỉ trong một buổi sáng, ông Phương tức tốc cho người đi tìm mua, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ mà thầy Lương yêu cầu, không thiếu một thứ gì, riêng đội đào mộ, ông Phương cũng lựa chọn thật kỹ, thậm chí là còn hỏi cả tuổi sao cho phù hợp với công việc nhất. Làm lễ cúng bái ở nhà xong xuôi, tất cả chỉ còn chờ cho đến đêm nay.
Trong nhà bắt đầu có những lời đồn đoán về việc mộ cụ Kình sắp được quật lên để cải táng. Sự việc khiến ai ai cũng phải hoang mang, bởi cụ Kình chết chưa được bao lâu, chẳng hiểu tại sao ông bà Phương - Yên lại chấp nhận đào mộ, cải táng. Nguyên do làm sao thì mỗi người đoán một kiểu, nhưng chung quy lại, chắc chắn phải có điều gì đó cực kỳ tệ hại thì gia chủ mới làm như vậy. Trước khi tới giờ Sửu, vẫn còn mấy tiếng để cho mọi người nghỉ ngơi. Vẫn như đêm hôm trước, bà Yên cẩn thận sắp xếp cho thầy Lương một phong ngay gian nhà lớn để thầy nghỉ ngơi, xong xuôi bà Yên nói :
-- Cả ngày hôm nay cũng mệt rồi, thầy cứ nghỉ ngơi một lát. Tôi cũng xin phép về phòng, đúng 12h sẽ dậy, cần gì thì thầy cứ gọi sẽ có người đem đến.
Thầy Lương gật đầu đáp :
-- Mọi người cứ đi nằm một chút, đừng lo cho ta.
Xin phép cáo lui, bà Yên trở về buồng của mình, hai vợ chồng bà Yên, ông Phương nói chuyện một lúc rồi cũng tranh thủ chợp mắt một chút, lúc này mới chỉ là 9h tối. Độ nửa tiếng sau, bên ngoài im ắng hẳn, chắc có lẽ ai cũng mệt nên tranh thủ nghỉ ngơi trước thời gian ông bà chủ tỉnh dậy.
Không gian tĩnh lặng, thầy Lương không tính ngủ, ông ngồi đang ngồi đọc sách thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đi trên hành lang của gian nhà lớn, cùng với đó là một giọng nói quen quen : -- Này, dậy....dậy....Sao lại ngồi đây ngủ gật hả...?
Là giọng của tay Doãn, thầy Lương vội thổi tắt ngọn nến đang cháy. Tiếng người khác, có lẽ người này là người giúp việc được ông bà Phương - Yên nói túc trực bên ngoài nếu thầy Lương cần gì còn gọi, người này ú ớ, giọng ngái ngủ :
-- Bác...bác Doãn.....cho tôi...xin lỗi.
Giọng tay Doãn nhỏ nhẹ :
-- Thôi, có gì đâu mà xin lỗi, hôm nay chú mày cũng chạy đi chạy lại nhiều rồi. Đi ngủ đi.
Người giúp việc nói :
-- Như vậy sao được ạ....Bà chủ dặn tôi ở đây xem nếu thầy có gọi gì còn biết. Chết thật, tôi ngủ quên lúc nào không biết.
Doãn nhón chân bước nhẹ nhàng qua đoạn gấp khúc phía hành lang rồi ngó đầu nhìn về phía buồng của thầy Lương, thấy trong buồng tối om, Doãn quay trở lại chỗ người giúp việc rồi mỉm cười : -- Lão ta tắt đèn đi ngủ từ lâu rồi, được rồi, cứ đi ngủ đi, ở đây tao sẽ chịu trách nhiệm, đằng nào thì tao cũng phải thức cho tới khi ông bà chủ dậy, còn phải kiểm kê đồ đạc nữa, thiếu cái gì là chết cái đó. Đi đi, ngồi canh cho người khác ngủ chi bằng ngả lưng một chút. Tao cũng đang đem điểm tâm cùng hoa quả đến cho lão ta đây.
Ngó xem thì đúng là buồng thầy Lương cũng đã tắt đèn, lại được sự bảo đảm từ phía Doãn, một người được ông bà chủ tin tưởng, ủy quyền chỉ đạo, quản lý người làm, người giúp việc trong nhà nên anh này rối rít cảm ơn Doãn xong xin lui xuống nghỉ ngơi, bởi Doãn nói đúng, cả ngày hôm nay, chạy đi mua đồ, rồi lại tất bật lễ bái, kẻ hầu, người hạ trong nhà này ai cũng đuối hết cả. Chưa kể, lát nữa thôi khi ông bà chủ mà dậy thì tất cả lại phải dậy theo. Giờ tranh thủ chợp mắt được chút nào, hay chút ấy. Đợi người giúp việc đi khỏi, Doãn mới nhoẻn miệng cười, lão ta lẩm bẩm :
-- Mày mà cứ lảng vảng ở đây thì sao ông hành sự được....he he he.
Doãn rón rén bước đi trên hành lang của gian nhà lớn, đứng trước cửa buồng, lão ta đưa tay mở cửa :
" Két...kẹt....kẹt "
Không gian im ắng khiến cho tiếng bản lề của cánh cửa gỗ khẽ kêu lên ken két, bên trong căn buồng tối om, Doãn đi vào trong rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
" Cạch "
Doãn đặt cái khay đựng đồ điểm tâm cùng đĩa hoa quả, trên khay còn có một con dao gọt hoa quả sáng loáng, sắc lẹm xuống mặt bàn ngay gần cửa buồng. Doãn thì thầm :
-- He he he....Ngủ thật rồi sao....Ta có đem đồ ăn tới đây....He he he.
[......]
Về phần Mẹo, Mẹo cũng đến nhà ông Phương từ chập tối, Mẹo được sắp xếp nghỉ ngơi cùng với đội đào mộ, nhưng nằm trong nhà ông Phương, Mẹo không dám ngủ, càng tới gần giờ Sửu, Mẹo lại càng hồi hộp, trong khi đội đào mộ sau khi cơm nước no say, tên nào tên đấy ngáy khò khò thì Mẹo hai mắt vẫn tháo láo nhìn lên trần nhà. Tính Mẹo xưa nay hiền lành, nhút nhát, gia đình sống cũng cách xa dân làng, lại hoàn cảnh nghèo khổ nên có quen thân được với ai. Ngày trước đi qua nhà ông Phương, Mẹo còn chẳng dám đứng nhìn vào cổng. Vậy mà từ qua đến nay, Mẹo ra vào, lại còn ăn uống, ngủ nghỉ tại đây. Chưa kể, đêm nay, theo như lời thầy Lương, Mẹo cùng với vợ chồng ông Phương phải có mặt để cải táng mộ phần cho cụ Kình. Nhỡ đâu mà khi đào lên, quan tài còn nguyên vẹn thì đúng Mẹo không dám tưởng tượng tới hình phạt mà ông bà Phương - Yên dành cho Mẹo. Không chỉ thế, có khi còn liên lụy đến cả vợ, cả con Mẹo ở nhà nữa. Bởi xưa nay, ông Phương nổi tiếng là người độc đoán, tàn ác với dân nghèo. Mẹo còn nhớ một năm trước, có thằng trộm, chẳng hiểu nó ăn gan hùm hay gan báo mà dám lẻn vào nhà ông Phương ăn trộm. Tất nhiên là nó bị tóm, ông Phương khi ấy trói lật khuỷu thằng trộm lại rồi xích cổ như xích chó ở ngoài cổng nhà. Đợi đến khi trời sáng, ông ta cho gia nhân trong nhà đánh thằng trộm một trận sống đi chết lại giữa bàn dân thiên hạ để gọi là thị uy. Trộm cắp xưa nay chẳng ai ủng hộ, thằng trộm trận đó bị đánh cho gãy cả hai tay cho chừa cái tội ăn cắp xong được thả. Dân làng kẻ thì thấy hơi ác, nhưng cũng có người thấy như thế là hợp tình. Ít ra thằng trộm cũng còn giữ được cái mạng, ấy vậy mà không, ngay trong đêm hôm đó, làng bên cạnh xảy ra một vụ cháy, vụ cháy đó khiến cho 3 người chết, bao gồm 2 ông bà già và 1 thanh niên. Ngôi nhà bị cháy chính là nhà của thằng ăn trộm bị đánh gãy tay sáng hôm nay trước cổng " phủ " của ông Phương. Mọi đồn đoán, mọi nghi vấn, mọi suy diễn được bàn tán xôn xao, có lẽ ai cũng biết là ai làm, nhưng lại không ai dám nói cả. Ông Phương vốn đã khiến dân làng sợ hãi thì sau lần đó, họ lại càng thấy ông đáng sợ hơn. Chẳng thế mà phần mộ của cụ Kình, ông Phương chỉ nói 1 câu : "Đứa nào trong làng dám ra mộ bố ông phá hại, ông cho cả nhà nó chết ". Là cả làng chẳng ai dám bén mảng tới.
Giờ này nằm đây nghĩ lại, Mẹo cũng phải rùng mình bởi Mẹo dám cả gan chọc vào gia đình ông Phương.
Trằn trọc mãi không ngủ, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng Mẹo đoán chưa tới 12h, bởi trước khi đi ngủ, Mẹo nghe đội đào mộ nói với nhau là 12h dậy chuẩn bị đồ đạc rồi đi. Giờ cả đội vẫn đang ngủ, chưa thấy ai gọi thì vẫn chưa tới 12h.
Đột nhiên Mẹo nghe thấy tiếng ai đó đang gọi, nửa đêm thành ra âm thanh vang vọng, nơi Mẹo đang ở là dãy nhà nằm sau nhà lớn, nơi dành cho kẻ hầu, người hạ ăn ở, nghỉ ngơi. -- Gia nhân đâu.....Đâu hết rồi.
Tiếng nói không lớn lắm, bởi nó vọng lại từ dãy nhà lớn, Mẹo nghe như là giọng của bà Yên. Chỉ lúc sau, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, là nhưng tiếng bước chân của gia nhân trong nhà này. Nghe thấy tiếng bà Yên nên họ nhất loạt gọi nhau tỉnh dậy.
Mẹo cũng bật luôn dậy, thấy mấy tay đào mộ vẫn đang ngủ ngon lành, Mẹo lay người họ rồi gọi nhỏ :
-- Này, dậy đi thôi....Hình như là đến giờ rồi đấy, bà chủ nhà đang gọi kia kìa.
Kẻ dậy, kẻ không, trong số đó hình như có 1 tên có đồng hồ cầm tay, gã đưa đồng hồ lên để nhìn rồi vùng vằng đáp :
-- Bố tiên sư, chưa tới 11h30 mà đã gọi rồi.....Thôi, dậy, dậy hết đi.....Chuẩn bị sớm rồi đến giờ còn đi.
Mẹo cùng đội đào mộ lục tục nhổm dậy, mở cửa buồng đi ra trước sân gian nhà lớn. Ở đó đã thấy bà Yên cùng ông Phương đang chỉ tay cho người làm chuẩn bị lại đồ đạc, bà Yên mặt mũi cau có, bà ta chửi bới : -- Nãy tao bảo mày ở đây xem thầy cần gì còn lo liệu, thế mà tao ngủ dậy đi ra không thấy đứa nào cả...? Chúng mày muốn chết phải không....?
Ông Phương nói với vợ :
-- Để sau đi, thầy đang ngủ trong kia, để tôi đi gọi thầy. Nhà có việc, quát tháo để sau.
Nhưng ông Phương chưa kịp đi thì thầy Lương đã xuất hiện, nét mặt tỉnh táo, dáng vẻ khoan thai, thầy Lương bước tới gần chỗ vợ chồng ông Phương, thầy Lương nói :
-- Mọi người đã dậy cả rồi sao, nếu thế chuẩn bị đồ đạc, chúng ta ra mộ. Nhớ phải kỹ lưỡng, đã đi ra khỏi cửa không còn quay lại lấy gì được nữa đâu.
Vợ chồng ông Phương vâng dạ làm theo, lúc này ngó qua ngó lại, bà Yên mới nhận ra thiếu thiếu cái gì đó, bà Yên hỏi chồng :
-- Này ông nó, ông có thấy chú Doãn đâu không...? Giờ quan trọng thế này mà đi đâu không thấy mặt mũi là sao....?