-- Bác nói gì cơ... ? " Ngải Độc Trùng " ? Nó là thứ gì... ?
Chuyện này cũng không cần phải giấu nên thầy Lương trả lời câu hỏi của chủ quán ăn, thầy Lương đáp :
-- Chắc bác chủ cũng đã nghe qua không ít câu chuyện về các loại bùa ngải. Hơn nữa vùng núi này còn là một trong những cái nôi của bùa ngải Việt Nam. Chính vì vậy người dân ở đây mới sợ cậu Thước này đến như vậy. Bùa ngải là có thật và được chia ra nhiều loại khác nhau, thậm chí mỗi thầy Mo lại có một cách luyện ngải riêng biệt, có người dùng ngải để chữa bệnh cứu người, bên cạnh đó cũng có người dùng ngải để làm việc ác. Trường hợp đầu tiên tôi không nói đến ở đây, vì họ không hại người, họ chỉ sử dụng khả năng của mình trong những trường hợp cấp bách, số người này không nhiều. Bởi càng lấn sâu vào bùa ngải, tâm trí của con người sẽ càng trở nên vẩn đục, tà đạo. Không ít những thầy Mo ban đầu luyện ngải chỉ với mục đích chữa bệnh, nhưng càng về sau họ nhận thấy sức mạnh tâm linh tà ác từ bùa ngải là vô cùng lớn, có thể thao túng vận mệnh của con người, có thể gϊếŧ người, có thể kéo dài sự sống của họ thì lúc đó họ bắt đầu biến chất. Kẻ nào không giữ được bản ngã sẽ sa vào cám dỗ, trở thành những thầy Mo độc địa, hiểm ác, không thể quay đầu, bởi dừng lại, đồng nghĩa với cái chết. Ngải có thể cho họ sức mạnh nhưng cũng là con dao hai lưỡi gϊếŧ chết họ bất cứ khi nào. Và để mạnh hơn, sở hữu sức mạnh lớn hơn, việc tạo ra những loại bùa ngải càng độc, càng khó phá giải chính là mục tiêu của Mo ác. " Ngải Độc Trùng " là một trong những loại ngải hiểm độc như vậy. Chủ quán ăn nuốt nước bọt lắng nghe, đúng như lời thầy Lương nói, đất Hòa Bình được xem là vùng đất tồn tại những câu chuyện ma quỷ, những câu chuyện về bùa ngải vô cùng bí ẩn, kỳ lạ. Nhưng có một điều mà ông Mừng thấy lạ hơn đó chính là vị khách đang nương nhờ ở nhà ông đây nói về chuyện bùa ngải bằng một điệu bộ thản nhiên, am hiểu, cứ như thể ông ta biết hết và các loại bùa ngải vậy.
" Ngải Độc Trùng " rốt cuộc là loại bùa ngải như thế nào, Ông Mừng chưa từng được tận mắt nhìn thấy bùa ngải, nhưng nghe qua thì tất nhiên là ông đã được nghe. Phổ biến nhất là thứ bùa yêu được truyền tai nhau, hay ghê rợn hơn là loại bùa ngải dùng đầu người chết để thi luyện, còn đâu chuyện bị ếm ngải đinh, ngải tóc, ngải miên... . . .ông cũng từng được kể qua. Còn đang thắc mắc thì thầy Lương tiếp tục nói :
-- " Ngải độc trùng " thực chất là những con trùng giống như loài tằm, nhưng khác biệt ở chỗ, tằm ăn lá dâu còn trùng thì được cho ăn ngải. Thông thường tại nơi ở của những thầy Mo, họ trồng cả một vườn ngải bát ngát, không phải cây ngải nào trong số đó cũng có thể luyện được thành bùa. Nhiều khi trong cả nghìn, cả vạn cây chỉ lựa được một vài cây phù hợp. Và tất nhiên thứ không dùng đến sẽ bị loại bỏ, nhưng thực ra, số ít thầy Mo sẽ tận dụng số ngải bỏ đi ấy để nuôi trùng. Phương thức nuôi như thế nào, độc tính ra sao thì còn phải dựa vào khả năng của từng thầy Mo. Và dĩ nhiên không phải ai cũng thành công, không nhiều người nuôi được " độc trùng ngải ". Tôi từng nghe kể lại rằng, độc trùng ngải bước đầu được cho ăn ngải xong, thầy Mo tiếp tục sẽ nuôi nó bằng máu giống như những loại bùa ngải tà ác khác. Cho trùng ăn máu cho đến khi chúng chuyển từ màu trắng sang màu đỏ sẽ xong bước thứ hai. Cuối cùng những con trùng máu ấy được đem đi sấy khô trên lửa 100 ngày, cho đến khi chúng quắt lại như những lọn trà khô. Nhưng chúng không chết, người sử dụng loại độc trùng này thường là với mục đích ám hại người khác một cách bí mật. Thả độc trùng vào nước, hay trộn vào thức ăn của người bị hại. Sau khi vào cơ thể, trùng sẽ làm tổ ngay phần tim của người đó. Nhanh thì 3 ngày, còn chậm chỉ trong vòng nửa tháng, người bị trùng làm kén sẽ chết bởi trùng ăn hết trái tim. Tất nhiên, mỗi một người chết, sức mạnh của thầy Mo đó sẽ được tăng thêm. Kẻ tạo ra được " độc trùng ngải " chắc chắn không phải kẻ đơn giản. Hơn nữa dùng cách này để gϊếŧ người, rõ rằng hắn đang muốn nuôi trùng bằng người sống. Bác chủ hôm qua có nói, cậu Thước đây đi đâu đó một thời gian xong khi quay về đã bị điên. Nhiều khả năng trong quãng thời gian ấy, cậu ta đã bị bỏ " độc trùng ngải ". Ông Mừng nghe mà thấy rùng mình, ông hỏi :
-- Nhưng tại sao cho đến nay, đã hơn 1 năm mà nó vẫn còn sống. Chẳng phải bác nói chậm nhất chỉ là 14 ngày sẽ bị ăn hết tim hay sao... . ?
Thầy Lương trả lời :
-- Về điểm này tôi cũng đang có chút suy nghĩ. Chắc bác chủ vẫn chưa nhận ra trên người cậu ta từ lúc tắm xong có điều gì đó khác lạ phải không... ?
Nghe thầy Lương hỏi, ông Mừng mới nhìn về phía Thước điên đang ngồi dưới đất nghịch nghịch cái bát không. Nhìn đi nhìn lại ông Mừng vẫn chưa phát hiện được điểm gì khác ngoài bộ quần áo của con trai ông đưa cho Thước mặc và nét đẹp trai của Thước khác hẳn với ngày thường. Nhưng rồi, ông Mừng cũng đã thấy, trên cổ của Thước có thứ gì đó ánh lên màu kim loại.
Ông Mừng sửng sốt :
-- Ở cổ nó... . có đeo thứ gì thì phải... . Hình như là dây chuyền... . Có đúng không bác Lương... ? Thầy Lương gật đầu :
-- Đúng vậy, cậu ta có đeo một sợi dây chuyền bạc khá là mảnh. Do ngày thường ăn mặc bê bối, bẩn thỉu, mấy lớp quần áo nên không ai nhận ra. Chỉ khi tắm cho cậu ta tôi mới thấy.
Ông Mừng chép miệng :
-- Nhưng sợi dây chuyền bạc đó thì có liên quan gì đến chuyện bùa ngải chứ... ?
Thầy Lương đáp :
-- Sợi dây chuyền đó không phải của đàn ông, nó là nữ trang của phụ nữ. Có thể bác không tin tôi, nhưng sợi dây chuyền mà Thước đang đeo là đồ vật của người đã chết. Tuy không rõ ràng, nhưng tôi chắc chắn sợi dây chuyền có vương một phần hồn phách của người từng đeo nó trước đây, hay nói cách khác là của người đã chết rồi.
Đang nói thì từ bên trong, cậu con trai ông Mừng đi ra hỏi :
-- Bố ăn xong chưa để con còn dọn, đợi mãi nãy giờ mà chưa thấy xong. Cũng muộn rồi đấy. Nhắc mới nhớ, khi nãy ăn cơm xong, con trai ông Mừng đứng lên trước rồi có dặn bố với khách ăn xong gọi mình dọn rửa. Mải chuyện với thầy Lương, ông Mừng quên khuấy đi mất. Câu chuyện bị cắt ngang, nhìn đồng hồ lúc này cũng đã gần 9h tối. Ông Mừng cùng thầy Lương ra bàn uống nước, Thước vẫn ngồi dưới đất cười một mình, còn con trai ông Mừng bê mâm bát đi rửa.
Cũng không còn sớm, ngày mai ai cũng có việc cần phải làm, vừa uống nước, thầy Lương vừa nói :
-- Ngày mai, phiền bác chủ ra chợ mua giúp tôi 1 con gà trống, không cần cầu kỳ, chỉ cần đúng gà trống là được, còn một điều này, tôi thấy trong nhà bác chủ có 2 chậu Vạn Niên Thanh. Không biết loài cây này ở đây có bán nhiều không... ?
Ông Mừng đáp :
-- Vạn Niên Thanh sao... ? Tôi biết chỗ mua... ? Nhưng bác cần mua để làm gì... ? Thầy Lương mỉm cười :
-- Vậy thì tốt quá, tôi muốn mua độ khoảng 10 cây, lá càng to càng tốt. Phải nói chúng ta hữu duyên, vào đây không những có chỗ ăn ở, mà lại còn có cả thứ tôi cần dùng đến. Tạm thời làm gì tôi chưa nói được, nhưng đến lúc dùng đến, tôi sẽ cho bác chủ biết. Giờ không dám phiền bác chủ nữa, tôi đưa tên Thước này đi về phòng trước đây. Tiền mua đồ, sáng mai tôi sẽ gửi bác chủ.
Ông Mừng cố hỏi một câu trước khi thầy Lương rời đi :
-- Này, có thật bác chỉ là một thầy thuốc không đấy... ?
Thầy Lương cười hỏi lại :
-- Sao bác chủ lại hỏi vậy... ?
Ông Mừng có chút nghi ngại :
-- Tự dưng tôi lại thấy bác giống như mấy ông thầy Mo mà mọi người vẫn hay kể... . . .Nghe bác nói chuyện bùa ngải rất am hiểu, cứ như bác đã từng luyện bùa ngải vậy... . Có gì thứ lỗi cho tôi hơi tò mò. Thầy Lương đáp :
-- Tôi chỉ là một người bốc mộ biết chút y thuật, bốc thuốc thôi. Bác chủ đừng sợ... . . Khà khà khà.
Nói xong thầy Lương đi trước, Thước nhún nhảy đi theo sau, vừa đi Thước vừa cười :
" Hi... hi... hi... . he... he... he... "
Điệu cười của Thước khiến ông Mừng nổi da gà, phía gian nhà để củi, thầy Lương vừa khẽ đóng sập cửa lại.
" Bộp "
-- Ối mẹ ơi... . Cái gì thế... ?
Ông Mừng giật nảy người khi đang chăm chú nhìn về phía gian củi thì bỗng có người vỗ lưng ông cái " bộp ", quay lại ông Mừng suýt đứng tim nếu như phía sau ông không phải là cậu con trai.
Con ông Mừng cũng hết hồn khi không bỗng nhiên bố mình lại hét lên như vậy :
-- Bố sao thế, làm con giật mình... . . .Đồ làm hàng sắp hết rồi đấy, mai bố xem đi chợ đi.
Ông Mừng quát :
-- Tiên sư mày, dọa chết tao rồi... . . Đi ngủ đi. Trước khi đi vào, ông Mừng còn cố nhìn gian nhà củi 1 lần nữa, chỉ nhìn thôi mà ông cũng nổi da gà không biết vì sao... . .
Nhìn mặt Bảo tái nhợt, toàn thân run rẩy, dù buổi đêm bên ngoài có lạnh hơn bình thường nhưng cũng không đến nỗi khiến Bảo run cầm cập như vậy. Dìu Bảo vào trong, lão Xèng sờ tay lên trán Bảo rồi vội vàng nói :
-- Khốn nạn, cậu bị sốt rừng rồi... . . ..Cũng còn may là về được, nếu ở ngoài rừng qua đêm nay thì cậu sẽ chết đấy.
Vừa nói, lão Xèng vừa lấy nước ấm cho Bảo uống, tiếp đó lão cho một nắm lá gì đó vào đun. Trong khi chờ đợi, lão lấy khăn ấm lau mặt, lau tay chân cho Bảo. Vừa lau lão vừa lắc đầu : -- Rốt cuộc thì cậu muốn tìm thứ gì ở nơi rừng thiêng, nước độc ấy đến mức không màng tính mạng hả... ?
Vừa run, Bảo vừa mấp máy nói :
-- Kẻ sống cô độc... một... . mình... như ông... . không hiểu... được đâu... . hừ... . hừ... . . Lạnh... . lạnh quá.
Nói xong Bảo từ từ nhắm mắt, lão Xèng lấy thêm chăn đắp cho Bảo. Trong lúc lão Xèng đợi thuốc đang sắc thì lão thấy Bảo mắt tuy nhắm nghiền, nhưng miệng vẫn đang nói mớ :