Quỷ Ấn

Chương 49: Không thể hóa giải



Trong lúc thầy Lương  đang đau đầu vì chưa thể nghĩ ra cách giúp được mẹ con bà Hồng bởi bùa phép của người Chà đối với thầy Lương vẫn là một bí ẩn vô cùng lớn thì bất chợt bà Hồng lên tiếng :

-- Thầy cho tôi hỏi, tiếng Phạn có phải là cổ ngữ của Ấn Độ không..?

Thầy Lương đáp :

-- Đúng như vậy, cô có thể đọc được sao…?

Bà Hồng lắc đầu, nhưng bà chỉ về phía Hiên, con gái của bà rồi trả lời :

-- Con bé, con bé Hiên có thể đọc được.

Thầy Lương có chút ngạc nhiên, thầy hỏi :

-- Thật chứ….? Nhưng sao cô bé lại đọc được chữ Phạn…?

Bà Hồng giải thích :

-- Người Chà theo Hồi giáo chính thống, tôi hơi khác một chút vì tôi gốc là người Việt Nam, nên sau khi lấy chồng người Chà tôi mới bắt đầu hòa nhập với cuộc sống của họ. Văn hóa của người Chà cho rằng, đàn bà mới là người chăm lo công việc trong gia đình. Họ sống theo chế độ mẫu hệ, đàn bà giữ gìn gia phả, con gái sinh ra mang họ mẹ. Sau này khi người đàn ông chết đi, người phụ nữ sẽ lo chuyện cúng bái đến lúc hết tang. Chính vì vậy nên con gái tôi ngay từ nhỏ đã phải học rất nhiều thứ, nhất là những vấn đề liên quan đến đạo Hồi, và thầy của nó là một người đàn ông gốc Ấn Độ. Ngoài việc học kinh, con bé còn được thầy ưu ái dạy cho cổ ngữ của người Ấn, đó chính là tiếng Phạn.
Thầy Lương khẽ hỏi cô bé Hiên :

-- Cháu thực sự đọc được tiếng Phạn ?

Cô bé bẽn lẽn gật đầu, thầy Lương lấy trong tay nải ra một quyển sách đã rất cũ kỹ, nhìn ông Mừng cùng với bà Hồng, thầy Lương nói :

-- Phiền hai người đi ra ngoài một chút được không…? Thông cảm cho tôi, việc này không thể tùy tiện để nhiều người xem được.

Ông Mừng lẫn bà Hồng vâng dạ rồi bước ra bên ngoài, lúc này chỉ còn cô bé Hiên, thầy Lương mở quyển sách đang cầm trên tay, ông tìm đến trang sách được ghi chép lại bằng chữ Phạn, đưa quyển sách tới trước mặt Hiên, thầy Lương hỏi :

-- Cháu đọc cho ta nghe, trong này viết gì…?

Hiên nhìn chăm chăm vào trang sách rồi bắt đầu nói :

-- Trong này viết về 2 phương thức cai quản tâm linh của người Chà đó là Nguyền Rủa và Thả Bùa.

Hiên tiếp tục đọc, thầy Lương nghe chăm chú từng câu, từng chữ. Lát sau, thầy Lương cất quyển sách đi, lúc này thầy mới cho gọi ông Mừng và bà Hồng vào.
Ông Mừng vội hỏi :

-- Bác Lương, bác đã tìm ra được cách gì chưa…?

Bà Hồng cũng nhìn thầy Lương chờ đợi câu trả lời, thầy Lương khẽ đáp :

-- Để hóa giải triệt để lời nguyền e là tôi không làm được. Nhưng tôi có thể giúp cho cô bé tạm thời không phải sống trong bộ dạng này nữa. Tuy nhiên đây cũng chỉ là cách khiên cưỡng về mặt ngoại hình, còn cốt lõi của lời nguyền vẫn tồn tại, nếu không giải được, đến một thời điểm nào đó, cô bé sẽ chết. E là chẳng được quá 1 năm nữa.

Bà Hồng lặng người đi, điều này bà cũng đã dự đoán được từ trước, bởi vậy bà mới nói, con gái bà không còn nhiều thời gian nữa. Rốt cuộc thì lời nguyền đó vẫn không cách nào hóa giải nổi. Ông Mừng cũng thoáng buồn, ông đã hi vọng thầy Lương sẽ giúp được cô bé Hiên như cái cách mà thầy đã cứu mạng Thước.
Thầy Lương nói :

-- Tôi xin lỗi, thế giới này quá rộng lớn, những thứ vượt quá tầm hiểu biết của tôi còn quá nhiều. Khả năng của tôi có hạn, chỉ có thể giúp cô bé đến như vậy mà thôi.

Hiên rơi nước mắt, nhưng cô bé khóc không phải vì lời nguyền không thể hóa giải, mà bởi cô vừa nghe thầy Lương nói, có thể giúp mình không phải sống trong bộ dạng kỳ quái này nữa, nước mắt không ngừng chảy, Hiên nói nghẹn ngào :

-- Thầy ơi, con chỉ cần như vậy là đủ rồi…...Thầy giúp con với, không cần đến 1 năm sau, nếu được sống như một người bình thường, thì cho dù ngày mai phải chết, con cũng cam tâm sống cho trọn vẹn ngày cuối cùng này. Thầy làm ơn….Hức hức hức.

Cô bé khóc nấc lên, chắc có lẽ 3 năm qua, Hiên đã phải chịu đau khổ, đọa đày quá lớn. Làm gì có ai có thể vui vẻ khi bị xua đuổi như tà ma, yêu quỷ. Những năm tháng sống trong mặc cảm, dằn vặt, một cô gái đang độ tuổi xuân xanh nhưng luôn giấu mình với tất cả những người bên ngoài, mỗi lần nhìn bản thân trong gương, Hiên chỉ muốn chết ngay lập tức. Vì bên cô vẫn luôn có một người mẹ, lo lắng, chăm sóc, an ủi, chưa bao giờ bỏ Hiên, nên cô lại từ bỏ ý định do thương mẹ.
Thầy Lương suy nghĩ một lát rồi nhìn ông Mừng hỏi :

-- Nhà bác còn chỗ nào để ở không nhỉ…?

Ông Mừng đoán được ý thầy Lương, ông Mừng hỏi :

-- Ý bác là muốn mẹ con họ đến nhà tôi…?

Thầy Lương gật đầu đáp :

-- Đúng là như vậy, việc giúp đỡ cháu Hiên tôi cần tìm hiểu thêm một số vấn đề. Nơi này cũng cách xa nhà bác chủ, hiện tại tôi vẫn phải theo dõi tình trạng sức khỏe của cậu Thước, đi đi lại lại không tiện. Cũng không cần ở lâu đâu, độ 3 ngày là đủ rồi.

Nhìn vào ánh mắt bà Hồng vẫn đang ngấn lệ, ông Mừng thấy tim mình đập thổn thức, chẳng cần suy nghĩ quá lâu, ông Mừng quyết định luôn :

-- Chỗ ở thì thiếu gì, trên nhà trên vẫn còn 1 buồng nữa, đó là buồng của vợ chồng tôi ngày trước, từ khi vợ tôi mất, tôi vẫn để trống buồng đó. Hai mẹ con Hồng nếu thấy không phiền thì tạm thời cứ đến đó ở.
Bà Hồng có chút ngập ngừng, bởi thân là phụ nữ, tự nhiên chuyển đến nhà một người đàn ông mà bà mới chỉ quen chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, quả thực rất bất tiện.

Thầy Lương mỉm cười :

-- Hai mẹ con đừng lo, cứ coi như thuê phòng trọ, chẳng giấu gì, hiện tại tôi cũng đang ở nhờ nhà bác Mừng đây. Bác Mừng có mở 1 quán ăn, khuôn viên nhà rất rộng rãi, hơn nữa việc này là vì cháu Hiên. Nên bỏ qua những mặc cảm thông thường.

Nhìn cô con gái tội nghiệp, bà Hồng chấp nhận, khẽ cúi đầu cảm ơn ông Mừng, bà Hồng nói :

-- Nếu vậy mong bác giúp đỡ cho mẹ con tôi mấy ngày tới. Bác đừng lo, tiền nong, chi phí thế nào tôi xin trả đủ. Đội ơn bác.

Ông Mừng cười xòa :

-- Hề hề, có...có gì đâu…...Tôi...tôi cũng vui khi giúp được người khác mà…...Hề hề hề.

Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, cũng đến lúc thầy Lương và ông Mừng phải ra về. Chuyến đi tới nhà bà Hồng lần này không đơn giản như thầy Lương dự tính. Việc cô bé Hiên bị nguyền rủa thực sự khiến thầy Lương phải suy nghĩ về những gì sư phụ ông dặn dò trước kia. Có chút gì đó tiếc nuối trong lòng thầy Lương khi ông không thể tìm ra cách hóa giải căn nguyên, gốc rễ lời nguyền. Bởi trong trang sách được ghi chép lại bằng tiếng Phạn mà Hiên đọc cho ông nghe có viết, giải được lời nguyền chỉ có 1 cách duy nhất mà thôi.
Nhưng cũng nhờ sự hiểu biết của Hiên về tiếng Phạn mà trước mắt, ít nhất thầy Lương cũng có thể tìm ra cách giúp cô bé được sống những ngày tháng vui vẻ cuối cùng trước khi chết.

Ông Mừng buột miệng nói với thầy Lương :

-- Tôi thấy thương con bé Hiên quá bác Lương ạ, còn trẻ như vậy mà đã phải nghe tin mình không sống được bao lâu nữa. Vậy mà lúc nghe bác nói có thể giúp nó thoát khỏi bộ dạng ấy nó mừng đến phát khóc, lại còn bảo dù chỉ được sống 1 ngày không mang hình dáng ấy, ngày mai chết nó cũng vui lòng. Hầy, lúc đầu nhìn nó tôi còn sợ đến toát mồ hôi, vậy mà sau thương nó đến phát khóc.

Thầy Lương đáp :

-- Cuộc sống là vậy, mấy năm qua cô bé đã phải chịu đựng rất nhiều. Từ một con người bình thường, bỗng chốc hóa thành quỷ trong mắt người khác, sống đến bây giờ đã là mạnh mẽ hơn rất nhiều người rồi. Những ngày tháng qua với cô bé mà nói như sống trong địa ngục, vì vậy, dù chỉ 1 ngày được hòa mình vào ánh nắng, được đứng giữa những người khác mà không phải ẩn nấp, che giấu đi bản thân, cô bé cũng cảm thấy hạnh phúc.
Càng nói, ông Mừng lại càng giận dữ đối với người cha của Hiên, ông Mừng nói :

-- Trên đời này lại thực sự tồn tại loại cha cầm thú như vậy hay sao…? Sao hắn ta không chết đi chứ….?

Thầy Lương thở hắt ra :

-- Rất có thể hắn ta đã chết rồi, những kẻ phát điên vì tà thuật trước sau cũng không có một cái kết tốt đẹp. Nhưng điều đáng sợ ở đây chính là, cho dù hắn có chết thì lời nguyền mà hắn ếm lên người cô bé Hiên vẫn sẽ đeo bám cô bé đến tận cuối đời. Đó chính là sự đáng sợ của thuật nguyền rủa…...