Bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Minh rất náo nhiệt, Minh Tiểu Kiều với tư cách là cháu gái, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Cô là nhân vật công chúng, khách tới bữa tiệc đều nhận ra cô, bởi vậy khi đến chúc thọ ông cụ Minh cũng đều khen ngợi cô hai câu, cái gì mà cháu gái ông vừa xinh đẹp lại có tài, cái gì mà cháu trai cháu gái của mình đều thích cô, cái gì mà lão già mình đây thấy cô nhảy đẹp mắt các thứ.
Ông cụ Minh cười ha hả, đối với lời tán thưởng của mọi người đều tiếp nhận nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Trên mặt Minh Tiểu Kiều luôn treo một nụ cười, trong lòng lại không cười nổi.
Để xem, buổi tối lại được nghe chửi!!!
Ông cụ Minh là một người cực kỳ gia trưởng lại còn rất cổ hủ, cũng không khác gì bà cụ Minh, tư tưởng vẫn chỉ dừng lại ở thời Đại Thanh, đều cho rằng làm con hát thì không thể lên được mặt bàn.
Lúc trước, không phải vì lý do này mà mẹ cô bị ghét bỏ sao???
Cho nên khi Minh Tiểu Kiều ra mắt công chúng, trong nhà liền nổi lên một phen chấn động, ông cụ Minh nổi trận lôi đình không cho phép cô về để khỏi khiến người trong nhà mất mặt.
Mặc dù thời điểm Minh Tiểu Kiều mười ba tuổi rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng bản chất bên trong lại rất phản nghịch, người khác không thích thì cô càng thích làm ngược lại, có nói sao đi nữa thì cô cũng không để vào tai.
Nếu không có Minh Chính Trí ở giữa hòa giải, không chừng cô đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà.
Trên mặt cô vẫn mỉm cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại đang mải mê suy nghĩ chuyện của mình.
Bỗng nhiên từ đâu, có hai bé trai chạy vụt qua cô, ào tới ôm lấy ông cụ Minh, cười hihi haha, một đứa gọi ông nội, một đứa lại ông cố, làm ông cụ Minh bật cười, trên mặt như đang nở hoa.
Đứa còn lại cũng chào theo “Cô Kiều“. Minh Tiểu Kiều liền cười đáp lại hai đứa nhỏ.
Đứa gọi cô là chị, chính là con của Minh Chính Trí cùng mẹ kế Hứa Tĩnh Lâm, đứa gọi cô là cô, chính là cháu trai độc nhất của bác trai Minh Cảnh Thành.
Có hai đứa nhỏ ở đây, ông cụ Minh liền không thèm đếm xỉa tới cô. Cô xoay người đi lên tầng.
Tầng ba chính là sân thượng, có một cậu nhóc 14 tuổi đang đứng trước giá vẽ tranh.
Cậu nhóc tuổi không lớn, trên mặt vẫn còn chưa hết dáng vẻ trẻ con nhưng lại tuấn tú bất phàm, chính là một hotboy*.
#Giáo thảo 校草: “thảo” ở đây chỉ một người con trai đẹp, cũng giống như chữ “hoa” trong “hoa khôi, hoa hậu” vậy.
Minh Tiểu Kiều đi tới bên cạnh cậu nhóc, khen ngợi: “Tiểu Văn vẽ ngày càng đẹp rồi.”
Minh Hoài Văn xùy một tiếng, không cho là đúng: “Dù em có vẽ đẹp thì thế nào, ba là họa sĩ vẽ tranh quốc họa nổi tiếng, ông nội thì lại không thích mấy thể loại đồ chơi nước ngoài này”. Ba bọn họ, Minh Chính Trí là họa sĩ quốc họa nổi danh trong nước, nhưng con trai ông Minh Hoài Văn lại khăng khăng yêu thích trường phái tranh sơn dầu.
Minh Tiểu Kiều nhếch miệng, tiến lên chỗ thằng nhóc ngửi ngửi một chút.
Minh Hoài Văn cảnh giác lùi lại một bước “Chị, chị làm gì vậy? Em lớn như vậy rồi, nam nữ không giống nhau. Chị chú ý một chút.”
Sắc mặt Minh Tiểu Kiều cực kỳ khó coi “Em hút thuốc?”
Minh Hoài Văn kêu lên một tiếng: “Không thể nào, em đã tắm rồi, sao chị lại có thể ngửi ra được?.” Rõ ràng còn thính hơn cả mũi chó.
Minh Tiểu Kiều vỗ đầu Tiểu Văn một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép*: “Minh Hoài Văn! Em được lắm. Như thế nào mà lại học người ta hút thuốc? Em muốn ăn đòn đúng không?”
#Rèn sắt không thành thép: giống với việc nghiêm khắc với người khác để họ trở nên tốt hơn
Minh Hoài Văn có chút sợ hãi, liền cười rộ lên – so với người chị ruột là cô – càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu. Cậu cũng không dám phản kháng, chỉ yếu ớt nói: “ Em chỉ tò mò thôi…Em chỉ hút một hơi thôi, em đảm bảo.”
“Em lừa ai đấy? Chỉ một hơi mà mùi lại nồng như vậy?“ Minh Tiểu Kiều bị Minh Hoài Văn làm cho tức điên lên: “Biết rõ mà vẫn cố phạm sai lầm. Chị sẽ trừ của em một tuần tiền tiêu vặt.”
Minh Hoài Văn liền đông cứng người lại, từ nhỏ cậu đã bị chị gái và ba quản lý tiền bạc, cũng không được những người khác trong nhà cho tiền, cho nên số tiền tiêu vặt ít ỏi của cậu đều được quyết định bằng việc chị gái có cao hứng hay không.
Mặt mày Minh Hoài Văn như đưa đám, định mở miệng xin chị tha tội, lại nhìn thấy sắc mặt chị đen xì, biết cơn giận dữ của chị gái không nhỏ nên chỉ có thể đứng bên cạnh nhẫn nhịn không nói bất cứ điều gì.
Sau khi lên lớp xong em trai của mình, Minh Tiểu Kiều tâm tình không tốt, liền đi xuống vườn hoa để giải khuây.
Khi Minh Hoài Văn vừa sinh ra, cha mẹ cô liền ly hôn, ba cô liền mang theo cô vẫn còn bệnh cùng đứa em trai ngây thơ, không biết gì trở về nhà họ Minh. Vừa trở về ngôi nhà giàu có này, ông bà nội liền sắp xếp cho ba kết hôn với mẹ kế.
Còn mẹ ruột cô, vừa mới sinh xong sức khỏe vô cùng yếu ớt, lại gặp đả kích lớn như vậy cho nên mắc bệnh trầm cảm, không lâu sau thì nhảy lầu tự sát.
Cho dù mấy năm nay ba cô đối với cô rất tốt, với Minh Hoài Văn cũng không tệ, nhưng Minh Tiểu Kiều vẫn như cũ không thể nào quên được mọi chuyện.
Hiện tại ba cô và mẹ kế tình cảm bao nhiêu, cô càng thêm oán hận ông, một người đàn ông rất đa tình nhưng cũng lại rất tuyệt tình.
Nếu như không chịu nổi cảnh nghèo khó, lúc trước sao còn rời nhà họ Minh bỏ trốn cùng mẹ cô?
Công tử nhà giàu yêu một cô gái bình thường, tình yêu oanh liệt không ai không biết đến, thậm chí vì cô gái đó mà bỏ lại tất cả mọi thứ.
Nhưng sống trong cảnh túng quẫn bao nhiêu năm, trải nghiệm cảm giác hàng ngày luôn luôn phải suy nghĩ đến củi gạo mắm muối, tình yêu cũng dần phai nhạt, cứ vậy ngày qua ngày liền cảm thấy hối hận. Ngay lúc mẹ cô cần ba cô nhất thì ông lại mang theo cô và em trai trở về nhà họ Minh, lấy lại hết những thứ đã từng thuộc về mình.
Minh Tiểu Kiều nhìn gợn sóng trên mặt hồ trước mặt, khóe miệng không khỏi nhếch lên tạo thành một cụ cười khinh bỉ.
Tình yêu vĩ đại ư???
Cô ngồi ở một góc nhỏ vườn hoa, chìm đắm trong hồi ức, ngồi im không một chút cử động, trong thời gian ngắn vẫn chưa có ý định rời đi. Trong khi đó, ở bụi hoa phía sau lưng cô, có một người đang nín nhịn tới sắp nội thương.
Hu hu hu ……… Minh Tiểu Kiều vì sao còn chưa đi? Anh thực sự rất nhung nhớ cái bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Ôm chặt lấy thân dưới của mình, trong lòng Lục Thịnh đau như cắt, đường đường một thằng đàn ông cao mét tám, tay dài chân dài, lại phải trốn chui trốn lủi sau một bụi hoa, nhìn sao cũng thấy rất khổ sở.
Đúng là ghét của nào, trời trao của đó! Mới có bao lâu mà anh đã gặp mặt Minh Tiểu Kiều đến hai lần!
Lục Thịnh anh vẫn luôn gắng sức tạo cho mình một hình tượng một người đàn ông cao cao tại thượng nhưng lúc này anh chỉ muốn chặn đường rồi sau đó bỏ chạy thôi!
Không thể trách anh sao lại sợ hãi như vậy, ai bảo nữ ma đầu Minh Tiểu Kiều chính là bóng ma tâm lý ám ảnh suốt quãng đời tuổi thơ của anh!
Khi sinh ra Lục Thịnh bị thiếu tháng nên vẻ ngoài luôn luôn nhỏ gầy hơn với các bạn cùng tuổi. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Minh Tiểu Kiều là khi cô lên bảy còn anh lên mười nhưng anh còn thấp hơn cô nửa cái đầu.
Lúc đó, cô vừa mới xuất viện không lâu, trông rất gầy gò nhưng dáng dấp cao ráo, đánh nhau với một con gà con như anh, sức lực rất lớn.
Cô thật sự nhấc được cả người anh lên như xách một con gà con vậy, rồi còn ra vẻ đại nhân nói muốn chơi đùa với anh, trong nháy mắt liền trói anh lên cây.
“Không ngờ, đàn ông con trai mà lại đi mặc váy!”
Thực ra là do anh bị người mẹ quái đản của mình bắt ép giả trang mặc quần áo bé gái. Thời điểm đó, anh chỉ có thể sợ hãi trơ mắt nhìn cô tốc váy của mình lên, rồi tụt quần bên dưới váy xuống, để lộ ra chiếc mông trắng bốp và trên hết là tiểu đệ đệ nhỏ bé.
Một cơn gió thổi qua, tiểu đệ đệ cũng bị thổi cho lạnh buốt.
Khi đó mọi người đều còn nhỏ, cởi quần bị nhìn thấy này nọ anh cũng không cảm thấy xấu hổ lắm nhưng cô còn giơ tay ra nghịch tiểu đệ đệ của anh.
Lúc đó, cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều bị tổn thương nặng nề, mãi cho đến khi trời ngả dần về tối, mọi người phải đi về, Minh Tiểu Kiều mới thả anh xuống – thực sự muốn ngất xỉu tới nơi rồi. Cô còn nắm lấy cổ áo anh, uy hiếp không được mách lẻo với người lớn, nếu không liền rêu rao chuyện xấu này cho tất cả mọi người cùng biết.
Chính xác mà nói, Lục Thịnh chính là con trai độc nhất nhà họ Lục. Bởi vì sinh non mà anh trông tương đối yếu ớt, cho nên từ nhỏ anh đã được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Kết quả không ngờ đến năm anh mười tuổi chỉ vì chính cái miệng thối của mình đã phải trả một cái giá lớn.
Lần này gặp lại cô, anh dường như lại nhớ đến bóng ma tâm lý hồi nhỏ đã hành anh sống dở chết dở suốt một thời gian dài. Chính vì vậy vừa liếc mắt nhìn thấy Minh Tiểu Kiều, chân tay anh theo bản năng mềm nhũn cả ra.
Cho dù về sau anh cao tới một mét tám, so với Minh Tiểu Kiều một mét bảy còn cao hơn nửa cái đầu, đã vậy anh còn học võ, bản lĩnh cũng không tệ nhưng vừa trông thấy nụ cười mật ngọt chết ruồi của Minh Tiểu Kiều, anh theo thói quen muốn quay đầu bỏ chạy..
Cô thật sự đáng sợ mà!!!!!!!!
Nhớ lại chuyện cũ, Lục Thịnh càng thêm xót xa cho tấm thân mình.
Trong khi anh đang nhớ nhung cái bồn cầu muốn chết thì âm thanh thông báo tin nhắn Wechat vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Lục Thịnh không phải là lấy di động ra xem mà là nhanh chóng che lại túi quần đang để điện thoại, sau đó hoảng sợ nhìn về phía sau mình.
Quả nhiên, thanh âm điện thoại đã đánh động tới cô, cô cười híp mắt nhìn về phía anh, nhưng mà khuôn mặt tươi cười của cô trong mắt anh sao lại có giấu dao vậy?
“ Lục tổng, anh đây là ……..”
Lục Thịnh: “…………” Anh duy trì dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, mặt không đổi sắc mà đứng lên, tự nhiên phủi phủi quần áo. Tầm mắt anh tập trung trên người cô nàng đang ngồi trên băng ghế dài kia, tùy ý gật đầu, rồi không nói gì mà bỏ đi luôn.
Chính vì vậy, anh không kịp nhìn thấy Minh Tiểu Kiều ở phía sau đang tức điên lên.
Đúng là đồ thần kinh (Từ gốc là bệnh xà tinh), vẫn là tên đáng ghét y như hồi còn nhỏ vậy.
Nhà họ Lục cùng nhà họ Minh nói thế nào cũng có quan hệ. Minh Tiểu Kiều lúc 7 tuổi xuất viện, không được trở về ngôi nhà nhỏ ngày trước, ngược lại bị ba cô đem tới một ngôi nhà rất to lớn xa hoa nhưng vô cùng lạnh lẽo. Cũng chính lúc ấy, cô mới biết ba mẹ mình đã ly hôn, còn dì Hứa đoan trang lễ độ kia mới là vợ của ba, cô còn bị ép phải gọi dì đó bằng mẹ.
Lúc này Minh Tiểu Kiều rất hoảng sợ bởi vì đã qua một thời gian dài rồi, cô vẫn chưa được về nhà mình.
Ông bà nội cô là người làm chủ gia đình này, nhưng cả hai người đều không yêu quý cô và em trai.
Trong mắt bà nội cô thường ẩn chứa vẻ khinh miệt khi mỗi lần nhắc đến mẹ cô: “ Mẹ cháu chỉ là một diễn viên không lên nổi mặt bàn, lại còn sử dụng thủ đoạn hà tiện câu dẫn con trai bà. Cháu là người nhà họ Minh, tuy mang trong người chảy dòng máu của cô ta nhưng không được học theo cái thói đó của mẹ cháu.”
Minh Tiểu Kiều không ngốc. Cô vẫn phân biệt được đâu là khen đâu là mỉa mai, vì thế cô ồn ào với bà nội Minh một trận, cuối cùng lại bị phạt nhốt trong phòng, còn không cho phép cô ăn cơm.
Tổ tiên nhà bà nội Minh nghe nói là quan lớn thời Mãn Thanh, đến thời kì dân quốc cũng giữ chức to ở một địa phương, nên tự nhận là gia đình dòng dõi thư hương, mở miệng ra là nói chuyện đạo lý.
Ở trong mắt bà, việc ba cô bỏ chạy khỏi đám cưới do gia đình sắp xếp để khăng khăng lấy một diễn viên đã là không hiểu phép tắc, mà đứa cháu gái giữa đường được bế từ một nhà nghèo về, hiển nhiên cũng không biết quy củ, lễ nghĩa.
Bởi vì bà nội muốn dạy dỗ cô thành một tiểu thư khuê các đúng nghĩa, nên cô lớn lên mới có bộ dáng như bây giờ.
Bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, nội tâm bên trong lại muốn phản nghịch phách lối một trận. Từ khi cô mười bảy thì tính phản nghịch trong cô bộc lộ một cách triệt để.
Chỉ là khi đó bà nội Minh qua đời vì bệnh nặng, nên không thể nhìn thấy được dáng vẻ phản nghịch của cô, khiến Minh Tiểu Kiều rất tiếc nuối.
Lúc cô bảy tuổi – vừa mới xuất viện không bao lâu thì Lục Thịnh cùng người lớn trong nhà tới nhà họ Minh làm khách. Anh đứng trước mặt cô, vênh váo nói: “Tôi nghe nói mẹ cô chính là loại hồ ly tinh câu dẫn người khác, còn ba cô chính là vừa ngu ngốc vừa hèn nhát.”
Minh Tiểu Kiều sao có thể nhẫn nhịn được những lời này?
Đúng. Nhất định là không.
Vì thế khi ấy Lục Thịnh mới mười tuổi đã phải trả một cái giá đắt cho câu nói của mình.