Minh Tiểu Kiều vừa vào phòng, ba cô mở cửa theo sau, vẻ mặt Minh Chính Trí lo lắng xuất hiện trước mắt cô: “Tiểu Kiều, sao con đã trở lại rồi?”
Tình hình của ông có vẻ không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch có phần nhợt nhạt, hơi mất tự nhiên, hốc mắt đen xì, chỉ vài ngày không gặp tưởng chừng ông đã già đi vài tuổi.
Cô hoảng sợ, tiến lên đỡ lấy cánh tay ông: “Ba, ba có bệnh? Hay là…?”
Hay là ông nội đã làm gì ba cô?
Cô không hỏi ra miệng, nhớ tới những lời Hứa Tĩnh Lâm nói Minh Chính Trí vì nói giúp cho cô chuyện liên hôn, nhất thời trong lòng đau xót.
Minh Chính Trí đi đứng có chút bất tiện, khoát tay nói: “Ba không sao, nhưng mà con, sao bỗng nhiên lại trở về?”
Minh Tiểu Kiều nhìn thoáng qua bóng dáng Hứa Tĩnh Lâm ở phía sau, tránh nặng tìm nhẹ nói “Trong nhà có khách tới chơi, đương nhiên phải trở về, ba đừng hỏi con, ba chú ý thân thể mình một chút.”
Minh Chính Trí cười khổ một tiếng, chưa nói gì, ông vốn tưởng rằng Minh Tiểu Kiều sẽ không tới, Thẩm gia không nhìn được người, khẳng định sẽ không đẩy sự việc tới mức này, như vậy vẫn có thể cứu vãn tình hình, hiện tại con gái đã trở về, cũng không đi được, chỉ có thể phó mặc số phận.
Nghĩ tới đây ông thở dài một tiếng, Minh Tiểu Kiều chậm rãi đưa ông về phòng.
Minh Tiểu Kiều giúp đỡ ông nằm trên giường, sau đó đứng ở trên nhìn xuống, thấy mái tóc ông đã có vài sợi tóc bạc.
Điều này khiến cô cảm thấy chua xót, nhất thời trong cổ họng muốn nói ra vài câu, cuối cùng môi run lên vài cái, khinh miêu tả đạm – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ba, con đã biết việc này rồi, cảm ơn ba vẫn đứng về phía con, chỉ là, con đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa, có chuyện gì con có thể tự mình giải quyết, không thể đem mọi việc giao cho ba được, ba đừng cảm thấy áp lực quá.”
Minh Chính Trí mỉm cười, ông biết con gái ông có bao nhiêu uất ức.
Ông biết ba mình đang tính toán, cũng biết điều Minh Tiểu Kiều muốn là gì, cho nên ông lựa chọn bảo vệ con gái mình.
Ông đã chịu đựng qua cái gọi là liên hôn gia tộc, tự nhiên cũng không muốn con gái mình phải trải qua một lần nữa.
Ông cảm thấy được thái độ của người làm ba, ông phải có trách nhiệm.
Cho nên ông mới mãnh liệt thể hiện sự phản kháng về việc này, lại càng chọc giận ba mình.
Trong nháy mắt ông cụ Minh giống như lại nhìn thấy cảnh tượng hai mươi năm trước, chính mình luôn ngoan ngoãn nghe lời để con trai ngang ngạnh cưới một cô nữ minh tinh vào nhà.
Chuyện cũ thêm vào, hai việc trùng hợp nhau tạo nên uy lực thật lớn, làm người đã hơn bốn mươi tuổi đầu như Minh Chính Trí bị ba mình cấm đoán.
Chỉ cho nước, không cho ăn.
Cuối cùng Hứa Tĩnh Lâm đau khổ cầu xin, ông cụ Minh mới cho ra ngoài.
Minh Chính Trí đã chịu tội nhưng sự việc không có gì tiến triển gì.
Ông cụ Minh càng cảm thấy, phải nhanh chóng thúc đẩy hôn sự này, tránh được một Minh Tiểu Kiều giống mẹ cô, làm người trong nhà xấu hổ.
Chuẩn bị tốt cho Minh Chính Trí, Minh Tiểu Kiều thấy ông nhắm mắt ngủ, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Hứa Tĩnh Lâm theo cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại, hai người đứng ở hành lang.
Bồn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người rất bình tĩnh, không có thù hận, không có xấu hổ, càng không có tươi cười.
Thật lâu sau Hứa Tĩnh Lâm mới mở miệng: “Với dì mà nói, ba con rất quan trọng.” Bà ta thản nhiên thừa nhận: “Nếu đem so sánh, địa vị con quả thật không cao như vậy.”
Minh Tiểu Kiều im lặng lắng nghe lời bà ta nói, không ngoài ý muốn, cô đã sớm biết rồi.
Dù sao cũng không phải là mẹ đẻ cô, thậm chí giữa hai người có rất nhiều điều không thoải mái.
Hứa Tĩnh Lâm tiếp tục nói: “Dì thừa nhận, nếu như ba con và con ở chung một chỗ, nếu phải hy sinh một người, người kia nhất định sẽ là con.”
Nói xong, bà ta nhìn thẳng vào mắt Minh Tiểu Kiều: “Dì nghĩ nếu là con, con cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
Mình Tiểu Kiều im lặng, vài giây sau cô nói một câu: “Con biết.”
Sau đó cô quay người rời đi.
Cô trở lại phòng mình, đóng cửa phòng một lúc, sau đó ngồi xổm xuống cạnh cửa, thở dài một tiếng.
Cô đã trở về, không biết nên làm gì tiếp theo đây?
Trong phòng một mảng im lặng, cho đến khi tiếng chuông di động vang lên.
Là Lục Thịnh gọi điện thoại tới.
“Alo.”
“Tiểu Kiều.” Lục Thịnh cố gắng áp chế bản thân đang cấp bách, bình thản hỏi: “Về đến nhà chưa? Tình hình thế nào rồi?”
“Còn như thế nào nữa, Thẩm Trọng đến đây, còn có cả ba mẹ anh ta, xem ra lần này muốn làm thật.” Minh Tiểu Kiều đứng lên đi tới phía chiếc giường, dùng sức nhào lên giường, nhắm mắt lại.
Trong lòng Lục Thịnh thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nghĩ ngợi, cái tên Thẩm Trọng kia, anh đã rước tới cho anh ta bao nhiêu phiền toái, sao anh ta lại xuất hiện ở Minh gia được?
Hơn nữa đi một mình không tính, lại còn đem thêm ba mẹ!
Quả nhiên là làm bừa!
Nhớ tới Minh gia, nửa điểm cũng coi thường mẹ con cô, lòng anh dần lạnh lẽo.
Trong đầu anh bây giờ toàn là suy nghĩ, Minh Tiểu Kiều không biết anh đang nghĩ cái gì, chỉ là thấy anh im lặng hồi lâu, cô lại càng thêm phiền lòng, nói: “Tôi còn có việc, cúp máy trước đây.”
Điện thoại truyền tới tiếng cúp điện thoại, Lục Thịnh giật mình, lúc lâu sau mới buồn rầu rũ tay xuống.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh lấy lại tinh thần, híp mắt lại, đi thăm dò quan hệ của Thẩm gia.
Tại Minh gia, Minh Tiểu Kiều rửa mặt lại một lượt, thay quần áo sau đó xuống lầu.
Nói là để cho cô nghỉ ngơi, nhưng sao cô lại ngủ được cơ chứ?
Ở kia có rất nhiều người không tim không phổi!!!
Cô vừa xuất hiện, tâm tình của Thẩm Trọng đánh uỵch một cái, giống như con chim bị nhốt trong lồng đang ra sức vùng vẫy, một khắc cũng không nghỉ.
Ở nơi này nhiều trưởng bối, anh ta cũng không thể hiện ra ngoài mặt, thậm chí anh ta còn có chút ngượng ngùng, rõ ràng bình thường anh ta là người giỏi ăn nói, nhưng hiện tại lại có điểm vụng miệng.
Chọc giận đến mẹ Thẩm, hận không thể rèn sắt thành thép, trừng mắt anh ta một cái.
“Nhà bác có fans của Tiểu Kiều đấy, con cũng đừng ghét bỏ thằng bé, là do thằng bé thấy con nên có hơi kích động.”
Minh Tiểu Cười để lộ ra nụ cười dịu dàng: “Bác đừng khách sáo, đây là vinh hạnh của con.”
Thẩm Trọng có chút không vui, anh ta cảm thấy Minh Tiểu Kiều quá khách sáo.
Hơn nữa cũng cảm thấy cô không thích bộ dạng của anh ta.
Nhưng nhìn kĩ lại, cô đang tươi cười thế kia, làm sao lại có nửa phần mất hứng cơ chứ?
Ăn xong cơm chiều, tiễn ba người nhà Thẩm gia, ông cụ Minh nói với Minh Tiểu Kiều: “Theo ông vào thư phòng.”
Nói xong không quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.
Thư phòng của ông cụ Minh, đây là lần đầu tiên Minh Tiểu Kiều bước vào.
Cổ kính, còn tưởng là xuyên qua thời cổ đại.
Minh Tiểu Kiều đứng trước bàn làm việc, hơi cúi đầu, biết vâng lời, bày ra bộ dáng mười phần dịu dàng nhu thuận.
“Con trai nhà Thẩm gia, cháu cảm thấy thế nào?”
Minh Tiểu Kiều thấp giọng trả lời: “Thoạt nhìn tính cách có vẻ rất tốt.”
“Không chỉ tính cách, năng lực cũng không tồi, tuổi tác cũng thích hợp, chỉ hơn cháu có hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học liền giúp đỡ gia tộc xử lý sản nghiệp, thành tích cũng không tệ lắm, rất có tiềm năng.”
Minh Tiểu Kiều hơi kinh ngạc, xem ra ông nội rất vừa mắt Thẩm Trọng, bằng không sẽ không ôn hòa tán thưởng anh ta như vậy.
Vẫn là khen ngợi!
Cô không nói gì, ông cụ Minh cũng không định nghe cô nói, tiếp tục nói: “Quyết định như thế đi! Khó có thể gặp được đối tượng thích hợp như vậy, huống chi đối phương còn không ghét bỏ nghề nghiệp của cháu.”
Nghe được câu cuối cùng, Minh Tiểu Kiều có phần sửng sốt.
Ông nội bỗng nhiên nói như thế là có ý gì?
Cô biết, Thẩm Trọng sẽ không vì cô là nghệ sĩ mà coi thường cô, nếu không lại dẫn ba mẹ chạy tới cửa làm gì?
Cũng chỉ có ông cụ Minh có tư tưởng thời Đại Thanh, mới cảm thấy nghề nghiệp của cô thấp hèn.
Nhưng hiện tại ông nội nói như vậy là có ý gì?
Trong lòng cô nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn ông cụ Minh, ánh mắt mang theo vài phần nóng bỏng, ngay bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Ông cụ Minh chậm rãi nói: “Ý của Thẩm gia bên kia là, nếu cháu muốn, cháu có thể tiếp tục đi làm.”
Nói những lời này ông cụ Minh có vẻ không được tự nhiên lắm.
Buổi chiều ông cụ Minh cùng ba Thẩm nói chuyện phiếm, nói về sau Minh Tiểu Kiều sẽ yên phận ở nhà chăm sóc chồng con, nhưng ba Thẩm tỏ thái độ, nhà bọn họ không có quy định không thể xuất hiện trước mặt công chúng.
“Bây giờ đã là năm 2017 rồi”, ba Thẩm nói: “Nghề nghiệp còn phân cao thấp như vậy? Người trẻ tuổi mà, thích làm cái gì thì làm, cháu rất hâm mộ bọn trẻ, thích gì có thể làm nấy, không giống như chúng ta bây giờ đã lớn tuổi rồi, cũng lười gây sức ép. Tiểu Kiều tốt lắm, cả nhà cháu đều là fans của con bé, rất thích xem con bé ca hát khiêu vũ! Hơn nữa, người trẻ tuổi sao lại không có sự nghiệp cơ chứ? Ngày nào cũng ở nhà thì buồn chết!”
Ông cụ Minh nghẹn họng.
Ngay từ đầu ông đã cho dừng công việc của Minh Tiểu Kiều, chính là lo lắng nghề nghiệp của cô khiến đám cưới này thất bại, nếu hiện tại đối phương không để ý tới điều này, thậm chí tương đối thích, ông còn kiên trì làm gì nữa?
Cho nên kế tiếp ông cụ Minh nói một câu ở lỗ tai Minh Tiểu Kiều.
“Về sau, chỉ cần cháu không làm xấu mặt gia đình, mọi việc đều tùy cháu.”