Minh Tiểu Kiều hẹn Thẩm Trọng ra ngoài, nói với anh ta rằng rất xin lỗi.
Thẩm Trọng uể oải, ủ rũ một hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi biết lần đến nhà này rất đột nhiên, em không chuẩn bị tâm lý mà từ chối cũng rất bình thường… Nhưng Tiểu Kiều, em có thể… cho tôi một cơ hội theo đuổi em nữa hay không?”
Minh Tiểu Kiều xin lỗi, lắc đầu.
Thẩm Trọng đau khổ muốn chết.
Anh ta bị nữ thần từ chối…
Cả người anh ta bao trùm một mảng u ám, giống như lá vàng bị gió thổi bay, làm cả người anh ta lạnh lẽo đứng dậy.
Minh Tiểu Kiều cảm thấy áy náy, nhưng cũng không có biện pháp nào cả.
Vốn dĩ, đối với kiểu kết hôn này, cô tương đối mâu thuẫn, lúc sau phát hiện Thẩm Trọng cũng không tệ lắm, lại cảm thấy nếu thử xem cũng không sao.
Nhưng…. Còn Lục Thịnh.
Hơn nữa bản thân cô đối với chuyện tình cảm vẫn rất tôn trọng, tuy rằng chuyện ba mẹ khiến cô không muốn tin tưởng tình yêu, nhưng cô vẫn rất tôn trọng tình cảm của người khác.
Lục Thịnh muốn báo thù, cô sẽ cùng anh diễn trò.
Dù sao cũng là nhu cầu giao dịch, cho nên tạo thành hậu quả gì, bọn họ cũng không có gánh nặng.
Nhưng Thẩm Trọng… Bởi vì anh ta rất tốt, ngược lại làm cho Minh Tiểu Kiều sinh ra cảm giác xấu hổ, không xứng với tình cảm đó.
Khi ấy lúc Thẩm Trọng thổ lộ, trong nháy mắt cô đã cân nhắc lợi ích trước sau, nghĩ rằng ý tưởng như vậy cũng không tồi, thiếu chút nữa là đồng ý.
Sau này nghĩ lại, may mà Lục Thịnh đã ngăn cản.
Nếu không cô nhất định sẽ áy náy.
Không cần xem thường một con người kiên trì, tuy rằng bị Minh Tiểu Kiều thẳng thừng từ chối, nhưng Thẩm Trọng vẫn không từ bỏ.
Anh ta nghĩ, bọn họ đều còn trẻ, Minh Tiểu Kiều mới hai mươi tuổi, đối với việc kết hôn, có biểu hiện kháng cự cũng là bình thường thôi.
Những năm tháng tiếp theo, anh ta sẽ ra sức thể hiện cho cô biết, anh ta không phải là nhất thời nhiệt huyết dâng trào, mà là thật sự thích cô.
Vốn đang nghĩ sẽ cùng cha Minh thỉnh cầu đem công tác của cô từ bên này về công ty con, nhưng Thẩm gia bên kia quả thật là đang gặp một ít phiền toái.
Thẩm Trọng là người thừa kế, ngay bây giờ không thể nghĩ tới người đẹp được, đành phải lưu luyến trở về thành phố S.
Điều này làm Lục Thịnh rất vừa lòng, anh sẽ không để anh ta cướp vợ anh, hừ!
Tin tức của Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều trên mạng, bản thân Lục Thịnh tuyệt nhiên không nghĩ mình sẽ phủ nhận.
Anh hận không thể cho cả thiên hạ biết!
Nhưng hành động của Hứa Nghiệp Châu bên kia rất nhanh, nhanh như chính phủ phủ nhận tin đồn, khi Lục Thịnh chất vấn anh ta, anh ta cũng đưa ra lý do đầy đủ.
“Hả? Cậu nghĩ công khai chuyện này, cậu muốn sự nghiệp của Minh Tiểu Kiều bị hủy hoại trong chốc lát sao?” Anh ta không chút khách khí xem thường ý tưởng yêu đương kết hôn của em họ mình: “Cậu hãy thương xót, vốn dĩ bây giờ người qua đường đối với Minh Tiểu Kiều không ra sao, thật vất vả mới cứu vãn được một chút, cũng không thể bị cậu lại thành công cốc được, nếu như cậu và con bé có thù, coi như những lời này anh chưa nói.”
Sự nghiệp của Minh Tiểu Kiều trong tương lai, Lục Thịnh không thể không nắm bắt nhận thức.
Quả thật, mới ra mắt ba năm, còn đang thay đổi hình tượng, phía sau lại truyền ra tin tức tình cảm, đối với Minh Tiểu Kiều cũng không có lợi.
Đặc biệt là … hình tượng của Lục Thịnh lúc này cũng không tốt.
Tay sát gái cơ mà!
Nhìn xem khi ấy tin tức paparazzi đưa lên đều là “tay sát gái lại hạ thêm một minh tinh.”
Âm hồn không tan!
Lục Thịnh nhớ tới liền hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng tuyệt đối không thừa nhận rằng hình tượng bây giờ của mình sẽ ngăn cản sự nghiệp của Minh Tiểu Kiều.
Vì thế khi biết Minh Tiểu Kiều phải ra ngoài làm việc, anh sẽ bị vứt bỏ như chó con, cả người héo úa.
Tuy rằng cô từ chối Thẩm Trọng, nhưng Thẩm Trọng chưa từ bỏ ý định cho nên anh ta không nói cho người nhà biết. Hơn nữa người nhà Thẩm gia vội vàng rời đi, Minh gia nghĩ rằng Thẩm gia vội về xử lý công việc, tạm thời đem việc kết hôn gác lại, cho nên thái độ của ông cụ Minh đối với Minh Tiểu Kiều không có biến hóa gì lớn.
Chỉ cần cô không làm xấu mặt gia đình, thì mọi việc đều tùy cô.
Hứa Nghiệp Châu nhận được tin tức, biết được Minh Tiểu Kiều chính là người trong lòng của em họ mình, nhanh chóng an bài công việc cho cô.
Năm nay Diệu Tinh có hai bộ phim quan trọng.
Là một công ty giải trí, kiếm tiền mới là mục đích chính, cho nên Diệu Tinh dễ dàng lấp đầy phòng vé.
Cho nên hằng năm Hứa Nghiệp Châu đều chuẩn bị, một bộ phim thương mại thu tiền về, còn lại một bộ phim điện ảnh mang giải thưởng về.
Bộ phim thương mại kia đã bắt đầu quay được nửa tháng, bộ phim còn lại hai tháng nữa mới bắt đầu quay.
Các diễn viên đều đã được định đoạt, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện, nữ số ba bị tai nạn xe cộ, tuy rằng không có trở ngại gì lớn, nhưng vẫn cần được nghỉ ngơi.
Hứa Nghiệp Châu sảng khoái thay thế Minh Tiểu Kiều vào vị trí nữ số ba.
Khi Minh Tiểu Kiều nhận được kịch bản, cô có phần do dự.
Cô sợ mình lại làm hỏng.
Bộ phim thương mại không có gì tin tưởng nhưng người khác sẽ chú ý kỹ năng diễn xuất và thực lực của cô.
Hơn nữa, lúc trước cô bị đóng băng, cô đã đăng lên Weibo nói với dân chúng là sẽ tạm dừng hoạt động để tập trung nâng cao kỹ năng diễn xuất.
Bây giờ không tới một tháng, cứ vậy mà tham gia bộ phim này, không dễ gì cứu vãn được một ít tình hình, không chừng lại bị đạp đổ mất.
Nhưng sau khi đọc xong kịch bản, cô lại lần nữa quyết tâm phải diễn xuất.
Tình cờ, kịch bản này rất hợp ý cô.
Bộ phim này kịch bản rất đặc sắc, mỗi nhân vật đều được đắp nặn rất tốt, vai diễn của Minh Tiểu Kiều là một vai diễn khá mâu thuẫn, rất cần kỹ năng, nhưng Minh Tiểu Kiều có tự tin cô có thể diễn tốt.
Đại khái là bởi vì…. Bản thân cô cũng là người có mâu thuẫn.
Vai diễn này khá u ám, không có nhiều cảnh tình cảm, lại rất hấp dẫn.
Minh Tiểu Kiều muốn thử xem.
Lục Thịnh biết rằng Minh Tiểu Kiều còn không đến hai tuần sẽ gia nhập vào đoàn phim, cả người anh giống như người chồng bị vứt bỏ, cả người tỏa ra hơi thở ai oán.
“…. Biểu hiện của anh là gì?” Ở dưới bàn Minh Tiểu Kiều nhẹ nhàng đá Lục Thịnh một cái: “Em có thể ra ngoài làm việc, anh không vui cho em sao?”
Lục Thịnh kín đáo nói: “Vốn dĩ anh đã tìm được kịch bản tốt cho em, còn có show tống nghệ…”
Đoàn phim này ở ngay Bắc Kinh, show tống nghệ cũng chỉ cần vài ngày.
Minh Tiểu Kiều sửng sốt: “Sao em lại không biết?”
“Chưa kịp nói cho em.” Lục Thịnh nói đến đây càng thêm ai oán.
Anh vừa mới liên hệ tốt việc này, Minh Tiểu Kiều đã bị một cuộc điện thoại của Minh gia gọi về nước, sự tình phát triển nhưng lại không chịu để anh khống chế, anh cũng không đề cập chuyện này cho cô.
Cũng may, kết quả rất tốt.
Bọn họ đang ở cùng nhau.
Minh Tiểu Kiều ăn một miếng đồ ăn vặt, lúc sau mới chậm chạp nói: “Chính xác thì ông chủ như anh vẫn có chỗ dùng được.”
Lục Thịnh lập tức phản bác: “Hiện tại anh là bạn trai em.”
Ông chủ… nghe thế nào cũng không quanh minh chính đại.
Tuy rằng, hiện tại vai trò là bạn trai cũng là do anh ngầm thừa nhận.
Minh Tiểu Kiều nhún vai, bỗng nhiên nói: “Sao em lại cảm thấy anh không giống với trước kia?”
“Ngày trước, anh luôn bày ra bộ dạng cả người kiêu ngạo trầm lặng, mà hiện tại….giống như hoạt bát hơn trước rất nhiều.” Minh Tiểu Kiều nhìn Lục Thịnh, đăm chiêu nói.
Lục Thịnh nghĩ bụng, thực ra nội tâm của anh rất hoạt bát, chỉ là bây giờ mới bày ra chân tướng trước mặt cô.
Trên mặt, anh không biết xấu hổ nói: “Bởi vì anh tìm được chân ái, nội tâm anh phủ đầy bụi suốt hai mươi năm nay bị em mở ra,anh nguyện ý bộc lộ tất cả trước mặt em, chỉ vì…”
“Dừng lại.”
Minh Tiểu Kiều nhanh miệng đánh gãy câu nói.
“Anh thật sự là….” Cô suy nghĩ nửa ngày nhưng không tìm ra từ thích hợp, chỉ có thể nói ra một câu bày tỏ ý nghĩ: “Tự luyến.”
Cô không nghĩ anh lại không biết xấu hổ như vậy.
Lục Thịnh sảng khoái trả lời: “Đúng vậy.”
Chính là tự cho mình bay!
Minh Tiểu Kiều kinh ngạc phát hiện ra, gương mặt than của anh đã xuất hiện nhiều hơn một biểu cảm.
Cô yên lặng hạ mí mắt, thầm cảm thán một tiếng, hành động rất tốt! Đúng như bị lâm vào bể tình!!!
So với cô, kỹ năng diễn xuất của cô thật là mất mặt.
Tốt xấu gì cũng là sinh viên hệ biểu diễn, học được hai năm, còn không bằng thiên phú bẩm sinh của người ta.
Hạ quyết tâm phải học tập thật tốt, Minh Tiểu Kiều ngẩng đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lục Thịnh, khiến cả người Lục Thịnh lâng lâng.
Tiểu Kiều rất dịu dàng, rất đáng yêu, giống như ôm vào ngực dịu dàng ôm ấp.
Lục Thịnh cọ cọ vài cái, giống như nội tâm chính mình, ngồi bên cạnh Minh Tiểu Kiều, không biết xấu hổ ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, lại còn sờ soạng một phen.
A, cảm giác thật tuyệt.
Anh hạnh phúc đến mức nhắm mắt lại.
Minh Tiểu Kiều cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt.
Dù sao, trong tương lai cô cũng phải diễn ở trên giường, đây gọi là vì nghệ thuật hy sinh thân mình!
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trong ánh mắt Minh Tiểu Kiều vẫn có một tia sát khí.
Nếu Lục Thịnh dám mang cô lên giường…. Ha ha.
Rốt cuộc người này có tiền án, nhất định sẽ không thành thật.
Lục Thịnh không biết nói như thế nào về việc bạn gái mình đá mình từ trên giường xuống đất, mạnh dạn sờ cái eo bé nhỏ, trước khi đi còn ôm hôn rất lâu.
Cả người anh như vừa bước ra từ lò nung, nếu không phải nể mặt cổng lớn Minh gia, anh chỉ hận không thể ôm Minh Tiểu Kiều đi.
Minh Tiểu Kiều tươi cười đầy mặt nhìn anh rời đi, quay đầu liền trở về.
Cô vẫn như thường lệ, qua phòng xem Minh Chính Trí, hiện tại ông tốt hơn rất nhiều, ông đang vẽ tranh trong vườn.
Thấy Minh Tiểu Kiều tiến vào, ông vui vẻ gọi cô lại xem tác phẩm của mình.
Tuy rằng Minh Tiểu Kiều không có năng khiếu hội họa, nhưng mưa dầm thấm lâu, từ nhỏ cô đã đi theo Minh Chính Trí học quốc họa và thư pháp, giám định và thưởng thức cũng không tồi, tự nhiên nhìn ra bức tranh của Minh Chính Trí không màng danh lợi, nói thật là lộ ra một chút khẩn trương.
Biết rằng ông vần vì mình lo lắng, Minh Tiểu Kiều châm chước một chút, thật sự không đành lòng, chọn thời điểm nói với ông.
“Ba đối với tương lai của mình rất có hứa hẹn, đây là điều tốt. Minh Chính Trí vui mừng, tuổi trẻ của ông chính là không quan tâm mọi thứ, cái được cái mất, kết quả chuyện xảy ra trước mắt mới biết bản thân mình vô dụng.
Ngoài giấy và mực ra ông khó lòng để tâm đến những thứ khác, cho nên năm nay đã năm mươi tuổi đầu, nhưng tâm tư ông lại rất đơn thuần.
Đến bây giờ cũng thế, cũng chỉ học xong lặng lẽ cất tiền riêng.
Cho nên khi nghe Minh Tiểu Kiều nói sẽ tìm một người làm bia đỡ đạn, ông bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng vậy, sao ông không nghĩ ra là còn cách này cơ chứ???
Chẳng qua ông vẫn còn lo lắng: “Tiểu Kiều, …. Làm như vậy với người ta có vẻ không tốt lắm, có điều phải xin lỗi người ta.”
Cảm giác lợi dụng người khác, đùa giỡn tình cảm của người ta.
Bởi vì ông đã từng bị người ta chỉ thẳng tay vào mặt chửi, cho nên rất áy náy.
Cũng chính vì thế mà đâm lao phải theo lao, bước sai nối bước sai, khiến rất nhiều đêm ông trằn trọc tự hỏi bản thân, có phải ông đã làm sai hay không?
Minh Tiểu Kiều nghĩ bụng, Lục Thịnh không đáng bị đùa giỡn tình cảm sao?
Ai là người thật lòng, dù sao đây cũng là nhu cầu, sao phải xin lỗi cơ chứ?
Cho nên cô yên tâm an ủi Minh Chính Trí: “Không thể nào, đối phương còn đang muốn, anh ta…. Bên kia làm như vậy cũng có nguyên nhân, tất cả mọi người đều là vì lợi ích thôi.”
Minh Chính Trí: “Trong lòng con hiểu là tốt rồi, chính con đừng hại bản thân, cũng đừng xin lỗi người ta.”
Ông lại hỏi rốt cuộc đối phương là ai, Minh Tiểu Kiều nói cho qua chuyện, chỉ nói đến lúc đó ông sẽ biết.
Dù sao mẹ Lục Thịnh cũng là Mạnh Thiên Hoa! Đến lúc Minh Chính Trí biết sẽ nghĩ như thế nào?
Bởi vì gần đây thân thể Minh Chính Trí không tốt, Minh Tiểu Kiều ở lại nhà vài ngày, ngôi nhà này đối với cô mà nói, thật sự là cổ hủ, chờ khi thân thể Minh Chính Trí tốt hơn, cô bèn chạy nhanh ra ngoài.
Lục Thịnh vui vẻ mở rộng cửa chào đón cô, sau đó ánh mắt tội nghiệp nhìn Minh Tiểu Kiều vào phòng dành cho khách.
“Tiểu Kiều.” Anh không thể không nói: “Anh là bạn trai em.”
Minh Tiểu Kiều liếc anh một cái: “Cho nên?”
Cho nên không phải bọn họ nên cùng nhau ở chung một phòng, sau đó tạo ra một sinh mệnh hài hòa sao?
Minh Tiểu Kiều hừ một tiếng: “Bạn trai, mời anh nhớ kỹ, chúng ta chính thức ở bên nhau không đến hai tuần, hiện tại anh đã nghĩ muốn em ở trên giường anh… Có thấy xấu hổ hay không hả?”
Cô mang bộ mặt lưu manh.
Lục Thịnh: “…..”
Quả thật anh rất muốn lưu manh.
Bị vạch trần mục đích, dưới ánh mắt của Minh Tiểu Kiều, Lục Thịnh không dám phản kháng, vui vẻ chạy vào phòng bếp nấu cơm, ý đồ muốn thông qua dạ dày cô lấy lòng cô.
Chờ đến khi lấy được lòng cô, người cũng sẽ là của anh rồi.
Nghĩ vậy, càng thêm hăng hái, nấu cơm cũng có động lực hơn hẳn.