Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Thịnh, mặc kệ anh cầm nắm tay mình.
Sau đó anh cảm thấy không đủ, cho nên bắt đầu sờ loạn xạ.
Anh cúi đầu cọ lên cái trán của Minh Tiểu Kiều, có chút chờ mong hỏi han: “Tiểu Kiều, em nói ở bên nhau nhưng không lấy hôn nhân làm mục đích… Còn giữ lời không?”
Nếu đúng như vậy, đến chết cô cũng không chịu kết hôn, chẳng lẽ cả cuộc đời của anh cũng như thế?
Nghĩ lại bị người trong nhà thúc giục, tương lai ảm đạm, không ánh sáng, không hy vọng.
Minh Tiểu Kiều ngáp một cái: “Anh muốn lên giường của em?”
Nội tâm Lục Thịnh điên cuồng gật đầu, nhưng ngoài miệng vẫn rụt rè: “Cũng không hẳn…”
Minh Tiều Kiều: “A, vốn dĩ em muốn cho anh ngủ lại, vậy lát nữa anh về đi thôi.”
Lục Thịnh: “……”
“Anh không đi.”
Anh khí thế ngút trời nói lớn, sau đó nhanh chóng cúi xuống hôn lên môi cô.
Minh Tiểu Kiều ôm cổ anh, hôn thật sâu.
Động tác này khiến Lục Thịnh hưng phấn đứng lên.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Minh Tiểu Kiều tựa lưng lên sô pha nhìn anh: “Cầm tay em đi.”
Lục Thịnh nghe không lọt tai, bàn tay tiếp tục mò mẫm trong quần áo cô.
Minh Tiểu Kiều nheo mắt: “Cầm tay đi, hoặc là anh đi về.”
Lục Thịnh: “…….”
Anh rất muốn làm như không nghe thấy, nhưng phải thừa nhận rằng anh không gánh được hậu quả.
Anh buồn bã rút tay về.
Minh Tiểu Kiều cười với anh, sau đó nói: “Cởi quần đi.”
Lục Thịnh: “…….”
Lại đây!
Nhưng đây không phải lúc để chần chừ.
Không tới một phút đồng hồ, người đàn ông của cô chỉ mặc độc một chiếc quần nhỏ.
Cô không chút khách khí tới sờ cơ bụng anh: “Anh thường xuyên tập thể hình sao? Cơ bụng không tồi đâu.”
Lục Thịnh bị bàn tay nhỏ làm cho ngứa ngáy, bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô, hung hăng xoa bụng cơ bắp, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Kiều, em phải chịu trách nhiệm.”
Anh không nói rõ, bởi vì Minh Tiểu Kiều đã nhìn thấy rồi.
Dù gì anh cũng chỉ mặc độc nhất một chiếc quần nhỏ, biến hóa kia thật sự rất rõ ràng, làm cho người ta không muốn cũng phải nhìn thấy.
Minh Tiểu Kiều đỏ mặt, vốn dĩ muốn trêu đùa anh một chút, cho đến khi nhìn thấy cảnh này cô lại muốn chạy.
Cô rút tay mình lại, giương cằm nói: “Được rồi, anh có thể về nhà.”
Lục Thịnh: “…………”
Chuyện ngủ lại thì sao?
Như thế là anh bị lật lọng à?
Anh nhìn chằm chằm như muốn lên án cô, làm cho Minh Tiểu Kiều bỗng nhiên nhớ tới một cảnh quay ở phim trường, ánh nhìn ướt sũng, nhìn thấy người đó đúng thời điểm như bắt được kỹ năng, hơn nữa kỹ năng rất được.
Thiếu chút nữa cô thốt lên bảo anh đưa cô đi “thị tẩm”.
May mắn là chút ngượng ngùng của cô vẫn còn, trong lòng tự nhiên cũng rụt rè hơn.
Làm cái gì quá nhiều cũng không tốt, nhỡ đâu cô lại nghĩ anh thế này thế nọ thì làm sao bây giờ?
Nếu như Lục Thịnh đọc được nội tâm của cô, nhất định anh sẽ không do dự mà nói: em không cần để ý gì đâu, cứ đến và chiếm lấy anh đi!!
Nhưng mà anh không biết.
Minh Tiểu Kiều ho một cái, không được tự nhiên nói: “Anh đừng tưởng em không biết, anh đã mua nhà bên cạnh rồi.”
Lục Thịnh: “……”
Cái tên phản bội kia! Đúng là không biết nghĩa khí!
Mạnh Nghệ San ở phương xa: Nghĩa khí á? Haha.
Anh thực sự vô liêm sỉ bước lên, để thân thể cô trên sô pha khiến cô không thể chạy thoát, mà chỉ có thể nhìn chằm chằm cơ bụng sống động.
Lục Thịnh nhìn cô thật lâu, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Kiều, anh yêu em.”
Minh Tiểu Kiều hít sâu, lấy cmtay che mặt, âm thanh này, thật là phù hợp với hoàn cảnh, quả nhiên là muốn phạm tội!
Sống hai mươi năm, lần đầu tiên cô biết mình không chống cự được cái đẹp.
Nhìn cô không che dấu chút ngượng ngùng nào trên mặt, Lục Thịnh lại càng muốn tiến thêm một bước, ôm lấy cô, làm cho mặt cô dính lên bụng anh, thấp giọng cười lớn: “Em xem, em rất thích của anh đấy.”
Minh Tiểu Kiều: “……”
Quả nhiên là kỹ năng đầy mình, hiện tại cô đã không thở nổi!
Cô cắn môi, rất không tình nguyện bị Lục Thịnh ăn sạch sẽ như thế, cô bỗng nhiên mở miệng cắn lên bụng anh một cái.
Cứng thật, cắn không nổi.
Mà Lục Thịnh còn nín thở một cái, cơ bụng co rút, ánh mắt có gì đấy không đúng lắm.
Nhưng Minh Tiểu Kiều rất thông minh, nhân lúc anh đang ngây người, cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi chạy một mạch về phòng ngủ.
Còn lại một mình Lục Thịnh ở phòng khách đang tức nghiến răng nghiến lợi.
Bỏ chạy thật sự kích thích sao?
Với anh mà nói thì thật sự rất kích thích!
Anh nổi giận đùng đùng bước theo, dùng sức đạp cửa phòng ngủ: “Mở cửa.”
Cơn tức kia, căn bản không che dấu được.
Phía sau cánh cửa, Minh Tiểu Kiều nhếch môi cười, cũng lớn tiếng trả lời: “Không.”
Cơn tức trong người đuổi đi không được, cơ bản anh muốn nội thương luôn rồi.
Càng nội thương thì cơ thể càng có phản ứng đó!
Anh lại dùng sức đập cửa: “Em mở cửa cho anh! Em cảm thấy tốt lắm đúng không? Em đang chơi với lửa đấy?”
Minh Tiểu Kiều chột dạ, cô đã đoán được Lục Thịnh sẽ có phản ứng, nhưng không nghĩ tới nó lại lớn như thế này.
Khí thế của Minh Tiểu Kiều đi xuống, nói nhỏ: “Anh không cần giận dữ như vậy, em sợ.”
Lục Thịnh: “…..”
Anh giơ nắm đấm lên, cuối cùng vẫn buông ra, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Anh không giận nữa, em mở cửa trước đã.”
Giọng nói của Minh Tiểu Kiều càng yếu ớt: “Vừa rồi anh tức giận với em, vừa xác định quan hệ anh đã tức giận với em, có phải sau này sẽ đánh em không?”
Lục Thịnh: “…..”
Nói đạo lý ư! Là em trêu chọc anh trước thì có!
Anh tự băng bó ngực chính mình, cảm thấy chắc chắn mình đã bị thương rồi.
“Tiểu Kiều…. Vợ, em cứ gây sức ép với anh như thế, từ sau đừng nghĩ sẽ may mắn sống sót.”
Minh Tiểu Kiều nghe được một tiếng “vợ”, lỗ tai đỏ lên.
Đối với kiểu xưng hô này, cô không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy trong lòng ấm áp, cả người thoải mái sung sướng.
Nhưng cô nhất định không chịu mở cửa: “Em muốn đi ngủ, anh cũng về nhà đi.”
Lục Thịnh: “….”
Thế này là thế nào?
Cơn tức của anh lại nổi lên, còn chưa kịp nói cái gì, thì chợt nghe Minh Tiểu Kiều nói tiếp: “Em cam đoan lần sau sẽ không làm thế nữa.”
Như thế là sao?
Lục Thịnh tức lộn ruột!
Trêu chọc anh, anh có thể dơ hai tay chào đón!
Nhưng tuyệt đối không thể bỏ chạy! Phải chịu trách nhiệm!
“Về sau không được phép bỏ chạy.”
“Được.”
“Lần sau em châm lửa, em phải chịu trách nhiệm.”
“….” Minh Tiểu Kiều còn thật sự nói rằng: “Phóng hỏa là chuyện trái pháp luật, còn có, việc dập lửa là của lính cứu hỏa.”
Lục Thịnh: “…. Em giả bộ ngốc đấy à?”
Minh Tiểu Kiều phản ứng cực nhanh: “Được rồi, em cam đoan sẽ không châm lửa.”
Lục Thịnh: “…. Em muốn làm anh tức chết sao?”
Minh Tiểu Kiều: “Em có làm anh tức đâu.”
Lúc này trong lòng Lục Thịnh mới thư thái một chút, chỉ là thân thể vẫn có phản ứng, làm cho anh nói một câu: “Anh còn nghĩ biện pháp phá cửa vào phòng, em đỡ phải cậy thế anh không vào được mà trêu chọc anh.”
Minh Tiểu Kiều quả thật nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô lập tức luống cuống: “Không được. Lục Thịnh, anh không cần xúc động.”
Lục Thịnh: “Xúc động cũng là vì em, em phải chịu trách nhiệm.”
Hiện tại Minh Tiểu Kiều cực kỳ hối hận: “Em nhận lỗi rồi còn không được sao?”
“Sai thì phải chịu phạt.”
“……”
Lục Thịnh quan sát quanh phòng: “Chỗ để dụng cụ ở đâu? Bình thường để trong ngăn kéo…”
Minh Tiểu Kiều: “….Anh không cần làm thế.”
Lục Thịnh đang tức giận nhưng vẫn nở nụ cười: “Rốt cuộc là ai làm thế?”
Minh Tiểu Kiều thề với bản thân rằng lần sau không dám châm ngòi lửa nữa, rõ ràng lúc trước anh dịu dàng ôn nhu thế, còn khá nghe lời, sao lần này lại phản ứng lớn như thế?
Cô chỉ có thể tự nhủ với bản thân, về sau không bao giờ được phép khiêu khích bảm năng của đàn ông nữa.
“Anh dám phá cửa…. em sẽ nói cho ba em biết!”
Lục Thịnh: “……”
Em giỏi!
Anh quay bước về cửa phòng cô, cắn răng nói: “Trước khi ba em tới, anh cam đoan sẽ trị tội em ngay tại chỗ.”
Minh Tiểu Kiều: “…..Em thật sự sai rồi, anh đừng xúc động.”
“Vậy em mở cửa đi.”
“Không được, anh vào phòng rồi giở tính quái thú thì làm sao?”
“Tất cả là do ai?” Lục Thịnh gào thét.
“Nếu không anh vào phòng tắm trước, sau đó em mở cửa cho anh vào?”
Lục Thịnh rất muốn từ chối, anh có bạn gái, hơn nữa lửa này do cô làm lên, vì cái gì mà muốn anh đi tắm nước lạnh?
Nhưng dây dưa lâu như vậy, anh biết mình chỉ có thể thỏa hiệp.
Huống chi, lúc này anh cũng không biết cô giờ thế nào.
Ba mươi phút sau, một thân ảnh cao lớn lại đứng trước cửa phòng ngủ: “Mở cửa.”
Lúc sau, Minh Tiểu Kiều mới mở cửa phòng.
Lục Thịnh nhìn khuôn mặt vô tội của cô, cơn tức trong lòng biến mất không còn dấu vết.
Anh bất đắc dĩ ôm lấy cô: “Ngủ.”
Minh Tiểu Kiều: “Là danh từ.”
“Em còn nói nữa anh sẽ biến nó thành động từ đấy!”
Được rồi, tất cả thảy đều im lặng.
Đêm khuya, khi xung quanh đã im lặng như tờ, bỗng nhiên bên tai Lục Thịnh nghe được câu nói thì thầm: “Tốc độ chắc sẽ nhanh thôi.”
Lục Thịnh: “…..”
Đột nhiên anh xoay người, nằm lên người cô, lạnh lùng nói: “Thử xem rồi sẽ biết nhanh hay chậm.”
Minh Tiểu Kiều lại rất thành thật: “Anh hãy bảo trọng, em khó thở quá.”
Lục Thịnh dùng cánh tay nâng cô lên, nheo mắt nhìn thân hình ai đó trong đêm đen: “Anh cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng đến em.”
Minh Tiểu Kiều ngáp một cái: “Mệt quá, ngày mai còn có việc.”
Lục Thịnh: “…Em chờ đấy, anh đã ghi lòng tạc dạ rồi.”
Minh Tiểu Kiều nghĩ bụng, quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi, chuyện tình mười mấy năm còn có thể nhớ, bây giờ lại bảo ghi lòng tạc dạ.
Hơn nữa, cô đã sáng dạ rồi, không nói ra miệng, hôm nay đã đùa giỡn anh nhiều rồi, không thể tái phạm được.
Nhắm mắt lại, cô không biết rằng mình mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ.