Qùy Cầu Chia Tay

Chương 58: “Mẹ con sẽ không làm khó con dâu tương lai đâu, tám phần là thế.”



Bữa cơm này diễn ra rất thuận lợi. Cơm nước xong xuôi, Mạnh Thiến Hoa còn đưa Minh Tiểu Kiều xem ảnh hồi nhỏ của Lục Thịnh.

Hai người hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt sợ hãi của anh.

Lục Xương chậm rãi nói: “Con sợ cái gì, con với Tiểu Kiều cùng nhau lớn lên, cái bộ dạng của con con bé chưa nhìn qua chắc?”

Lục Thịnh muốn gào lên, tuyệt đối không được.

Trước kia gặp Minh Tiểu Kiều toàn vào dịp lễ tết, ba anh mang anh tới vài lần, nhưng những lần đó đều là làm khách, tự nhiên sẽ khác, ngoại trừ lần đầu tiên bị Minh Tiểu Kiều dạy dỗ cho một trận, thì những lần khác anh vô cùng nghiêm túc.

Hơn nữa, khi đó anh đã mười tuổi, là một đứa nhỏ đã lớn, đã nhận thức được được cái gì cần bộc lộ cái gì không, thế mà trong giây phút đó… Nghĩ lại anh càng thấy nổi da gà.

Cho nên anh nghĩ sao mẹ anh phải cho cô con dâu xem ảnh ngốc nghếch hồi nhỏ của anh cơ chứ?

Không biết cô con dâu này khi nhìn ảnh hồi nhỏ của anh sẽ ra sao?

Trên thực tế, Minh Tiểu Kiều đang nhìn Mạnh Thiến Hoa cầm cuốn sổ thật dày, hai người ngồi trên giường rồi bà lật tấm ảnh hồi anh bốn tuổi tè dầm bị bà chụp lại được, khóe miệng cô giật giật.

Những bức ảnh này nhìn đã cũ, nhìn không tốt lắm, biểu cảm không rõ lắm nhưng động tác lại rất rõ ràng.

Trước đây Lục Thịnh rất nghịch ngợm, thế nhưng không biết vì sao bây giờ lại lạnh lùng đến thế.

Nhìn những bức ảnh này, cô cảm thấy thật kỳ diệu.

Cô nhìn ảnh cũ, Mạnh Thiến Hoa nhìn cô.

Nhìn mãi, bà thở dài một hơi.

“Tiểu Kiều, ngay từ đầu thằng bé nói với bác hai đứa ở bên nhau, bác thật sự không vui.”

Bà thẳng thắn quá khiến da đầu Minh Tiểu Kiều run lên, tiện đà ngẩng đầu, bình tĩnh gật đầu đáp lại: “Cháu biết, cho nên lần này bác quyết định, cháu thật sự rất vui.”

“Cái gì mà quyết định, bác cũng không phải cổ đông cổ tây, kết hôn là chuyện của nó, bác có thể cho nó ý kiến, chứ không quyết định thay nó, nó thích cháu, nó muốn cưới cháu, đó là quyết định của nó.” Mạnh Thiến Hoa dứt khoát nói.

Minh Tiểu Kiều hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh: “Cháu biết, anh ấy… tốt lắm ạ.”

Mạnh Thiến Hoa nhìn cô thật sâu: “Chuyện tình cảm nam nữ, có rất nhiều thời điểm ngu xuẩn, căn bản là không hiểu lòng dạ người phụ nữ. Tiểu Kiều, bác không có ý kiến gì về cháu nhưng cháu có thật sự thích nó không?”

Dù sao bà cũng là mẹ của Lục Thịnh, tự nhiên sẽ quan tâm người ở bên cạnh con trai mình.

Năm ngoái, sau một thời gian đính hôn, Mạnh Thiến Hoa nhạy cảm phát hiện ra một chuyện, con trai mình sa sút một thời gian.

Đoạn thời gian đó, thoạt nhìn anh rất bình thường, mỗi ngày đều tới công ty làm việc, rất nhiệt tình, nhưng lại càng làm bà lo lắng.

Điều này không giống như đang yêu đương cuồng nhiệt, năm trước, năm sau, có một khoảng thời gian con trai bà và Minh Tiểu Kiều không liên hệ với nhau.

Nói hai người không có vấn đề, ai tin?

Dù sao thì Mạnh Thiến Hoa vẫn không tin.

Bà gọi Minh Tiểu Kiều đến ăn cơm, là vì muốn hỏi nguyên nhân.

Con trai bà đã lớn, có chính kiến riêng của bản thân, căn bản sẽ không nói thật với bà, cho nên tìm đương sự nói chuyện trực tiếp là tốt nhất.

Thấy bà nói thẳng đến vấn đề, cô có hơi lo lắng.

Trước ánh mắt của Mạnh Thiến Hoa, cô gật đầu chắc nịch: “Cháu thích anh ấy.”

Không thích sẽ không ở cùng một chỗ, chính bản thân cô cũng không biết, cô thoải mái, anh cũng thoải mái, cho nên hai người mới ở bên nhau lâu như vậy.

Dường như Mạnh Thiến Hoa đã yên tâm phần nào, bà thở phào nhẹ nhõm, còn nói thêm: “Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau là tốt rồi, cái khác, chuyện trong năm cũ giải quyết hết đi, bác sẽ không động tay vào, hơn nữa, là người từng trải, bác muốn nói với cháu một câu.”

“Bác nói đi ạ.”

“Có đôi khi nhất thời xúc động cũng mang tới kết quả tốt. Nói thật với cháu, năm đó bác và ba của Lục Thịnh kết hôn là do xúc động nhất thời, chính là vì bị ba mẹ cháu làm cho tức chết.”

Mặt Minh Tiểu Kiều đỏ lên, nhưng vẫn kiên định nói ra ba chữ: “Cháu xin lỗi.”

Mạnh Thiến Hoa khoát tay: “Đâu có liên quan tới cháu. Khi ấy cháu còn chưa sinh ra, không cần phải giải thích. Bác nói cho cháu biết cái này, tức là cháu thấy đó, năm ấy bác ba bác trai xúc động kết hôn với nhau, nhưng kết quả cũng rất được đó chứ, cuộc sống cũng không có gì không như ý cả.”

Ngoại trừ sốt ruột vì thằng con trai ra.

Minh Tiểu Kiều hạ giọng hỏi: “Cái kia…. có phải anh ấy nói gì với bác không ạ?”

“Không có, thằng nhóc đấy cái gì cũng không nói cho bác, ngày đó là bác gặp Tống Thành, vì vậy ông ấy mới nói chuyện trước kia cho cháu.”

Chỉ là không nói hết toàn bộ.

Hơn nữa khi đó gặp nhau cũng không phải ngẫu nhiên mà là cố tình sắp đặt.

Nhỡ đâu bà lại nói quá miệng, khiến Minh Tiểu Kiều phải khổ sở.

“Thật xin lỗi vì đã làm bác lo lắng ạ.”

“Bác đã nói không cần xin lỗi mà, thằng nhóc kia đã yêu thương cháu, về sau chúng ta đều là người một nhà

Còn nữa, bác đẻ ra thằng nhóc đó nên bác biết, nó với ba nó giống y đúc nhau, đã thích ai là sẽ không thay đổi, cho nên cháu cứ nghĩ thoáng ra, nếu như nó còn giống như trước…. bác đây sẽ đánh què chân nó.”

Câu nói cuối cùng khí thế ngút trời, Minh Tiểu Kiều nhìn bà, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười: “Cảm ơn bác gái.”

Mạnh Thiến Hoa thở dài, sốt ruột nói: “Cháu đừng ghét bỏ nó là được.”

Cho dù mang thai chín tháng mười ngày mới đẻ ra được, nhưng khi nhìn cuộc sống hỗn loạn của cậu con trai, Mạnh Thiến Hóa liền tức giận đến mức muốn đánh người.

Bà tốt, Lục Xương cũng tốt, rõ ràng là tình cảm rất tốt, cớ sao đến lượt Lục Thịnh lại xảy ra như thế?

Chả lẽ là phản nghịch? Hay bị đột biến gen nhỉ?

Vẫn là may mắn có Minh Tiểu Kiều xuất hiện, gần một năm nay, cu cậu rất thành thật.

Cuối cùng Mạnh Thiến Hoa cũng rút ra được nguyên nhân.

Khi thành thật thì sẽ gặp được chân ái, xem ra nên xuống dưới nhà rồi.

Hai người phụ nữ nói chuyện lâu la khiến Lục Thịnh bồi hồi thấp thỏm.

Lục Xương không nhanh không chậm ngồi thưởng thức trà, cứ nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của con trai, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nói: “Mẹ con sẽ không làm khó con dâu tương lai đâu, tám phần là thế.”

Lục Thịnh nhìn ba trả lời: “Con biết mẹ sẽ không làm thế.”

Nhưng nói cái gì mà lâu thế?

Hay là hai người lấy hình hồi nhỏ của anh ra làm thú mua vui?

Nghĩ đã thấy đau lòng rồi.

Đợi cho tới khi Mạnh Thiến Hoa và Minh Tiểu Kiều xuống nhà, Lục Thịnh bước vài bước tới bên cạnh hai người, gọi một tiếng mẹ, sau đó cầm tay Minh Tiểu Kiều, rồi cẩn thận nhìn sắc mặt hai người.

Mạnh Thiến Hoa nhìn anh, rồi hừ một tiếng.

Minh Tiểu Kiều rất bình tĩnh, cô hơi dùng sức nắm tay anh.

Lực không lớn nhưng khiến cho Lục Thịnh an tâm phần nào.

“Được rồi, cơm cũng đã ăn xong, hai đứa đi chỗ nào thì đi đi.”

Mạnh Thiến Hoa không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Lục Thịnh ho khan một tiếng: “Chúng con ở lại thêm một chút với ba mẹ.”

“Thật hiếm thấy mà.” Mạnh Thiến Hoa không chừa cho con trai tí mặt mũi nào: “Một đứa như con ở nhà chỉ tốn diện tích thôi, không bằng ở cùng Tiểu Kiều, hai đứa nhanh chóng sinh em bé đi.”

Lục Thịnh ngược lại không ngại ngùng mà lại còn đáp ngược trở lại: “Đứa nhỏ rồi sẽ có.”

Ý là Minh Tiểu Kiều sẽ nguyện ý sinh con cho anh.

Trên đường trở về, Minh Tiểu Kiều đặt tay lên cửa xe, nhìn dòng xe cộ đang chạy bên ngoài, sau đó hỏi Lục Thịnh: “Anh thích có con sao?”

Lục Thịnh: “Không khóc, không nghịch là được, chơi cũng rất vui.”

Đứa trẻ nhỏ mềm mềm đáng yêu, nhìn thấy sẽ tự nhiên sinh ra yêu thích, điều kiện tiên quyết là đứa nhỏ này phải biết điều.

Nhưng suy cho cùng đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, khi đói sẽ khóc, tè dầm cũng khóc, hơn nửa đêm thức giấc cũng khóc, căn bản làm người ta mất ngủ.

Chỉ cần chờ tên nhóc này lớn hơn một chút thì mới yên ổn.

Nghe được câu trả lời của anh, cô im lặng trong chốc lát.

Xe dừng chờ đèn xanh, Lục Thịnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Em đừng tự tạo áp lực cho mình, vừa rồi mẹ chỉ nói thế thôi.”

Minh Tiểu Kiều nhỏ giọng trả lời: “Nhưng…. có lẽ em không muốn sinh con.”

Đáp án này Lục Thịnh đã đoán được trước, cô không muốn kết hôn, thì đương nhiên cũng không muốn sinh con.

Nhưng khi nghe chính miệng cô nói, anh vẫn cảm thấy chua xót.

Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không sao, không sinh con thì không sinh, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn ai để ý việc sinh con nối dõi nữa, khi nào muốn có con, chúng ta đi nhận nuôi là được rồi.”

Minh Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn anh.

Anh trả lời nhẹ nhàng, tựa như không mong chờ có đứa con của riêng mình.

Nhưng cô biết anh rất thích trẻ con.

Nhưng cô không muốn sinh con ở thời điểm này.

Cô ôm ngực mình, cảm thấy thật phức tạp.

Như là có một ngọn lửa đang bùng cháy lên, âm ỉ cháy trong lòng cô.