Nhìn người nhà họ Minh lớn tiếng, cuộc đối thoại càng ngày càng hung hăng, không thích hợp để người ngoài nghe được, Lục Xương và bà xã liếc mắt nhau, lập tức đứng dậy chào mọi người rồi ra về, trước khi đi còn đánh mắt cho Lục Thịnh biết ý.
Dù sao cũng là chuyện riêng nhà người ta, cho dù hai nhà quen biết nhau đã lâu, cứ ở lại sẽ không hay cho lắm, sẽ làm khó bác cả nhà họ Minh và Minh Tiểu Kiều.
Bác cả cũng không giữ bọn họ ở lại, cũng không giải thích, chỉ bảo Minh Tiểu Kiều đưa họ ra về.
Minh Chính Thư muốn giữ chân bọn họ lại, nhưng không đời nào làm được, những lời bà ta vừa nói ra khỏi miệng đã chọc giận mọi người, dù sao đã xé rách bộ mặt giả dối của nhau, sẽ không có cảnh yên bình giả tạo nữa, cho nên bác cả sai con trai và con dâu đưa bà ta ngồi chặt xuống ghế.
Minh Chính Thư chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà họ Lục rời đi, tức giận đến mức ánh mắt đỏ ngầu.
Bà ta nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, cơ hồ có máu tươi chảy ra, nhưng lần này dù có đau đớn cũng không lấn át được cơn giận và sự bất an của bà ta.
Cho tới giây phút này, bà ta ý thức được, bỗng nhiên xông vào nơi này làm loạn có ý nghĩa gì.
Bà ta được ông cụ Minh nuông chiều mà lớn lên, mấy năm nay ở nước ngoài, trừ chuyện kết hôn thì cũng gọi là xuôi gió xuôi nước, đã sớm hình thành thói quen có người để dựa dẫm, làm gì cũng không kiêng kỵ, lại quên mất một điều, chỗ dựa của bà ta đang nằm trên giường bệnh, ốc còn không mang nổi vỏ của ốc.
Mà lúc này đối lập với bà ta chính là người anh cả trong nhà.
Trừ cái này ra, bà ta có gì cần lo lắng? Chỉ ỷ lại vào việc bản thân mình được nuông chiều quá.
Mặt bác cả tái mét, hàng lông mi cụp xuống, bình thường đôi mắt ấy tràn đầy nghiêm nghị, bây giờ được thay thế bằng sự tức giận.
Anh trai nhìn em gái, hỏi từng chữ một: “Làm loạn đủ chưa?”
Minh Chính Thư kinh ngạc nhìn anh cả, lại nhìn thấy bộ dạng không liên quan của anh ba, vẻ mặt tức giận bừng bừng khi nãy của Minh Chính Thư đột nhiên biến mất.
Bà ta vừa muốn khóc lại vừa muốn cười: “Em không hiểu tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với ba như vậy, rõ ràng trước kia vẫn tốt cơ mà.”
Mấy con người đang ngồi hóng chuyện vẻ mặt càng thêm tò mò, cái gì mà tàn nhẫn cơ chứ?
Bọn họ làm gì ông cụ Minh?
Chỉ là không nghe theo ý ông cụ, đi đối đầu với nhà họ Lục, mà thay vào đó là duy trì mối quan hệ tốt đẹp, chẳng lẽ bọn họ làm sai rồi ư?
Đương nhiên là không sai.
Hồi trẻ, ông cụ cũng như thế, đến khi đã có tuổi cũng không khác là bao.
Tuổi trẻ còn có thể nói là dũng cảm mà tiến lên nhưng đến khi già rồi còn có hành động như vậy, người đời sẽ gọi là suy nghĩ nông cạn và làm bậy làm bạ.
Chỉ vì con cháu trong nhà không nghe lời, ông cụ có thể đem cả lợi ích gia tộc dìm xuống.
Ông cụ đã có tuổi rồi, lời nói khó nghe, nhưng không cần thiết chuyện gì trong nhà cũng nhúng tay vào, cho dù sóng thần có ập tới, ông cụ cũng không biết mình đã gây ra họa gì.
Con cháu về sau còn có con đường riêng phải đi, không thể không có tính toán lâu dài được.
Như thế này có sai không?
Minh Tiểu Kiều theo bước nhà họ Lục, bị Lục Thịnh lưu luyến kéo dài thời gian, cho đến khi không chịu được ánh mắt trêu chọc của cha mẹ nữa thì mới rời đi.
Vừa vào cửa phòng, phát hiện ra bầu không khí quỷ dị.
Cô làm như không có chuyện gì ảnh hưởng đến mình, tiến tới ghế ngồi xuống.
Cô xuất hiện như con chuồn chuồn nhỏ nhẹ nhàng dừng trên mặt nước tĩnh lặng, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Minh Chính Thư vẫn dõi mắt nhìn theo cô, cho đến khi cô an vị ngồi xuống, ánh mắt ấy vẫn dám chặt lên người cô.
Minh Tiểu Kiều không đáp lại ánh mắt đó, im lặng sắm vai cô cháu gái ngoan hiền, ở trước mặt người lớn tuyệt đối không nhiều chuyện.
Ngồi bên cạnh cô là Minh Hoài Văn đã không chịu nổi tình cảnh này, đôi tay ở bên dưới bàn cứ nắm lấy bàn tay cô mãi không thôi.
Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của em trai, dặn thằng bé hãy yên tâm.
Một tiếng cười nhạo bỗng vang lên, phá hỏng bầu không khí.
Không phải ai khác, mà chính là bác ba.
Trên mặt ông có nét cười, mang theo chút trào phúng, lại có chút chua xót, đứng ngang hàng với Minh Chính Thư nói: “Em gái, nhiều khi anh cũng muốn hỏi ba, vì sao lại ra tay tàn ác như vậy?”
Minh Chính Thư không thể tin được: “Sao anh lại nói như thế? Mọi thứ trong cái nhà này anh đều không để ý cơ mà?”
“Thế thì sao?” Bác ba nói, “Cho dù không phải là anh không để ý, thế thì sao chứ… lúc trước sản nghiệp trong cái nhà này đều giao cho anh, còn bây giờ thì sao?”
Có thể nói sản nghiệp của nhà họ Minh dù trong tối hay ngoài sáng đều do một tay bác ba nhà họ gây dựng lên.
Minh Chính Thư: “Anh đây là đang già mồm át lẽ phải à!”
“Cô cho rằng anh đây già mồm át lẽ phải, nhưng mà anh đây nói cho cô biết,” ông sờ tóc con gái mình, rồi lại nhìn Minh Chính Thư: “Cô là con gái cưng của ba, từ nhỏ đã được ba cưng chiều, gia đình anh cũng vậy, cũng có một cô con gái anh nâng như nâng trứng trong lòng bàn tay, cô xem ba của cô đối xử ra sao, ba có đối xử như đối xử với cô, yêu thương vô bờ?”
Bác ba Minh Chính Lễ rất tình cảm với vợ, hai người chỉ có duy nhất một đứa con gái Minh Cảnh Vận, cả năm không được gặp nhau đến hai lần, chỉ có đến tết mới được nhìn mặt nhau.
Ông già trọng nam khinh nữ này hồ đồ rồi.
Rõ ràng trong nhà không thiếu đồ ăn, nhưng Minh Cảnh Vận luôn ăn rất ít so với cháu trai đích tôn, lại còn bị ông già liếc mắt.
Hằng năm, ông cụ Minh sẽ cho phép con cháu cúi đầu hành lễ, ông ta luôn ôm cháu trai, chưa bao giờ ôm Minh Cảnh Vận vào lòng.
Trước đây Minh Cảnh Vận không hiểu chuyện, nằng nặc khóc thét hỏi ba mình rằng tại sao ông nội lại không thích cô bé.
Khi cô bé lớn hơn, ông cụ Minh lại cẩn thận thu xếp đám hỏi, xem đối phương có môn đăng hộ đối hay không, mà không phải xem người ta có đủ tốt với cháu gái mình hay không, vừa hay Minh Cảnh Vận có chỗ dùng được.
Nếu không phải mấy năm gần đây, sản nghiệp trong nhà đều do một tay Minh Chính Lễ làm nên, tiếng nói trong gia đình cũng có giá trị hơn, có khi Minh Cảnh Vận đã sớm phải lấy chồng sinh con.
Minh Chính Tín há hốc mồm, muốn nói gì lại thôi.
Những điều xảy đến với những gia tộc như gia đình họ là điều không hiếm thấy, nhưng cô ta không tự thân trải qua tình huống này thì tại sao lại có tư cách đi chất vấn người khác?
Lời nói của Minh Chính Lễ khiến Minh Chính Trí càng có thêm đồng minh, hiếm có mở miệng nói: “Anh ba nói đúng.”
Nhưng ông chưa dứt lời, thì Minh Chính Thư đã lên tiếng.
“Anh có quyền gì mà nói những lời này? Ngày trước anh dám từ bỏ hôn ước bỏ trốn, đi thì đi đi, đừng có quay lại nữa. Cuối cùng không phải vì bệnh của con nhóc kia mà trở về nhà ư? Ba nói hai người ly hôn thì mới chấp nhận cho con bé chữa bệnh, không phải quyền lựa chọn ở trên tay cậu sao? Cớ sao mọi thứ lại đổ lên đầu Kiều Nhân Văn chịu đựng mọi thứ ba gây ra?”
Minh Chính Trí đỏ mặt, không cãi lại được, chỉ có thể nói: “Cô nói không đúng.”
Ông cẩn thận dò xét ánh mắt của con gái mình, chỉ hận không thể bịt miệng em gái lại.
Minh Tiểu Kiều khẽ run lên, nhưng vẫn rất bình tĩnh, không nói gì cả.
Mình Chính Thư cười lạnh: “Chẳng lẽ em nói không đúng…”
Bác cả Minh quát lớn: “Đủ rồi!”
Ông âm trầm nhìn Minh Chính Thư, thấy cô ta không nhịn được định lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn chọn rút lui.
“Tất cả về nhà. Đừng có ở đây làm trò cười cho thiên hạ.”
Tiếng nói uy nghiêm, khiến mọi người im bặt, dù có tức đến tím mặt mày thì cũng không nói thành lời, tất cả cùng đứng lên đi về.
Chỉ duy nhất Minh Tiểu Kiều không nhúc nhích, cô kéo Minh Chính Trí lại, rồi mỉm cười với bác cả: “Bác cứ về trước đi ạ, ba con cháu nói chuyện vài câu.”
Bác cả gật đầu, dù sao thì chỉ cần mang Minh Chính Thư đi là được.
Minh Chính Trí thực sự rất muốn đi, dù ông có ngốc đến đâu, thì cũng biết con gái muốn nói chuyện gì.
Ông gấp gáp đến độ đổ mồ hôi, chỉ dám nhìn sang vợ mình.
Hứa Tĩnh Lâm gật đầu với ông, sau đó đưa Minh Cảnh Hoằng trong lòng mình cho Minh Hoài Văn: “Tiểu Văn, con đưa em về nhà trước nhé.”
Hai anh em mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, tỏ vẻ đáng ghét với nhau.
Hứa Tĩnh Lâm cúi người nói nhỏ vào tai con trai: “Ngoan nào, nếu không mẹ sẽ giận đấy.”
Minh Cảnh Hoằng biết điều, bất đắc dĩ đưa hai tay ra phía trước, tỏ vẻ muốn ôm ôm.
Minh Hoài Văn không muốn nhưng cũng phải làm, vẫn tranh thủ một ít quyền lợi: “Em cũng không còn nhỏ nữa, sao lại không được nghe chứ?”
Minh Tiểu Kiều vỗ vào tay em trai mình: “Cảnh Hoằng còn nhỏ, em đưa thằng bé về đi.”
Minh Cảnh Hoằng không vui, than thở: “Em không còn nhỏ mà.”
Minh Tiểu Kiều cười cười, xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan.”
Hai cậu nhóc chỉ có thế nhìn nhau, sau đó dắt tay nhau rời đi.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Minh Tiểu Kiều mới nhìn Minh Chính Trí, hỏi: “Ba, nói cho con biết đi.”
Minh Chính Trí muốn giả vờ ngu, nói: “Nói cái gì bây giờ? Có phải có chuyện gì con không biết đâu?”
Nhìn bộ dạng của ông, cô cũng không thở dài, vẫn bình tĩnh hỏi: “Con nhớ hồi nhỏ con bị bệnh nằm viện, khi mới nằm viện, tình cảm của ba mẹ rất tốt, nhưng đến khi con xuất viện, tình cảm của hai người ngày càng đi xuống,… cho nên là tất cả là do con?”
Minh Chính Trí khoát tay: “Nào có, con đừng nghe mấy lời bậy bạ của cô, nó nói vớ vẩn thôi.”
“Ba.” Minh Tiểu Kiều cầm tay ông, thật sự nói: “Ba nói dối, chỉ cần ba nói dối ba sẽ có những hành động lảng tránh như bây giờ.”
Minh Chính Trí: “……”
Ông cúi đầu, không dám nhìn con gái.
“Nói cho con biết đi.” Minh Tiểu Kiều khẩn khoản cầu xin: “Nói cho con biết đi, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”