Quy Đức Hầu Phủ

Chương 4: Người biết lễ đã tốt hơn rất nhiều kẻ khác



Người đâu hết rồi?

Hứa Song Đễ đi hai bước, nha hoàn đang gọi người cũng vội theo. Nàng ta còn chưa bước lên bậc thang thứ nhất đã nghe cửa bên hông kêu cọt kẹt rồi thấy nha hoàn hầu hạ Hứa Song Uyển vội vàng đi ra từ vườn trúc nhỏ ở phía sau.

Vừa thấy đoàn người của đại cô nương, tiểu nha hoàn giật nảy mình. Nàng ấy cuống quít hành lễ, luôn mồm nói xin lỗi đại cô nương và giải thích do không biết đại cô nương ghé thăm nên mới nghênh đón chậm trễ.

Hứa Song Đễ thấy người của muội muội nói liên thanh mà lại chẳng hề nhắc đến muội muội đang ở đâu, lòng thầm nghĩ đúng là đồ ngu đần. Chờ tiếng người càng nói càng nhỏ, nàng ta hất cằm hỏi, “Cô nương của các ngươi đâu?”

Tiểu nha hoàn lúc này mới sợ sệt đáp rằng cô nương đang ở sương phòng phía sau thu xếp đồ đạc. Lần này không đợi tới Hứa Song Đễ lên tiếng, bà tử bên cạnh nàng ta quát nhẹ tiểu nha hoàn, “Còn không mau đi báo cho cô nương các ngươi biết đại cô nương đã tới?”

“Vâng ạ.” Tiểu nha hoàn vào Hứa phủ chưa đến nửa năm, là một nha đầu xuất thân nông thôn, tính tình vừa ngốc vừa nhát. Bà tử mới quở trách đã vội vội vàng vàng xoay người đi gọi cô nương của mình.

Đúng là vô tích sự, người bên cạnh muội muội chẳng có chút đắc lực.

“Đại cô nương, ngài vào ngồi chờ ở nhà chính đi.” Bà tử đến dìu nàng ta.

Hứa Song Đễ vịn tay bà, đi vài bước trên hành lang liền nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Đồ đạc gì mà cần tự thu xếp?”

“Chắc là đồ quan trọng.”

Quan trọng? Quan trọng cũng chả đáng phải tự mình đi lo, chẳng lẽ người hầu không có kẻ nào hữu dụng?

Hứa Song Đễ lắc đầu, thản nhiên cười.

Muội muội của nàng ta có lẽ từ nhỏ đã quen bị mẫu thân sai bảo, đường đường là một cô nương lại suốt ngày chạy đông chạy tây. Mấy kẻ ngu muội còn tưởng là nàng hiền lành chứ nào biết mấy việc đó phải do nương tử quản sự làm.

Nhưng trước đây muội muội dựa vào đấy để làm vui lòng mẫu thân nên Hứa Song Đễ cũng không nói nhiều. Muội muội sắp xuất giá thì nàng ta càng chẳng tiện khuyên nhủ.

Hứa Song Uyển quả thật đang kiểm kê đồ đạc ở trong hai gian phòng cũ của tiểu viện. Chỉ còn hai ngày nữa là nàng xuất giá. Mấy ngày nay cũng có vài tỷ muội quen biết cho nàng thêm tư trang. Hôm nay có vị Vương muội muội đã xuất giá mà nàng quen biết cho nàng năm trăm lượng, tẩu tử của nàng ấy là Vương phu nhân cũng cho thêm một nghìn lượng. Vương phủ là người từ nơi khác đến kinh thành làm quan. Hồi họ mới vào kinh không có bạn bè, cũng không rành cấp bậc lễ nghĩa của kinh thành nên khá khó khăn. Hứa Song Uyển từng âm thầm giúp Vương gia muội muội một việc, lúc ấy cũng đã thu tạ lễ; không ngờ đến phiên nàng xuất giá, cặp chị dâu em chồng này lại đưa nàng đại lễ. Kinh thành thế sự khó lường, trong số những tỷ muội nàng quen biết có người theo người nhà vào kinh, có người vì biến cố mà lại rời khỏi nơi đây, có người khi đi cũng nhờ nàng giữ chút đồ vật. Thời gian qua Hứa Song Uyển sứt đầu mẻ trán nên không nhớ tới chuyện đó. Nhờ người của Vương gia đến tặng đồ nàng mới giật mình nhớ ra bản thân còn giữ đồ của người quen cũ nên chẳng suy nghĩ nhiều mà mang người đi thu thập chúng.  

Tiểu nha hoàn Đào Hoa nghe có tiếng động mới đi kiểm tra thì thấy đại cô nương tới. Nàng ấy chạy đến trước mặt chủ tử, do khẩn trương nên lại thành cà lăm, “Cô…cô nương, đại cô nương đến.”

“Đại cô nương đến?” Thải Hà vội nhìn qua cô nương của mình.

Hứa Song Uyển đã thu dọn gần xong, nàng khóa rương nhỏ lại, chìa khóa để vào hầu bao bỏ trong ngực áo. Nàng dặn Thải Hà, “Ngươi xem còn gì có thể mang đi thì thu xếp nốt.”

“Cô nương, ta đi cùng ngài.”

“Không cần,” Hứa Song Uyển đứng dậy, “ngươi kiểm tra rương, thu thập xong hết thì mang tới phòng ta.”

“Vâng.”

Hứa Song Uyển mang theo hai tiểu nha hoàn trở về. Tiểu viện này tuy có phân trước sau nhưng diện tích không lớn nên đi mấy bước đã tới chỗ ở đằng trước của nàng.

“Tỷ tỷ.” Hứa Song Uyển vừa vào liền chào hỏi.

Hứa Song Đễ thấy nàng khoan thai bước đến thì mỉm cười, “Về rồi à.”

“Vâng.”

“Vật quý giá gì mà muội phải tự mình đi lo?”

“Không phải cái gì đáng giá.”

“Muội đấy, sắp xuất giá rồi mà vẫn không chịu ngồi yên.” Hứa Song Đễ vừa khẽ lắc đầu vừa nhìn muội muội ngồi xuống ghế cách nàng ta cái bàn nhỏ.

Nàng ta im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp, “Nghe tỷ tỷ đi, hai ngày nữa muội thành tức phụ nhà người ta thì sẽ bận bịu lắm, nên giờ hãy nghỉ ngơi một chút.”

“Ta nghe tỷ tỷ.” Hứa Song Uyển cười đáp.

Thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt nhưng cũng không đến nỗi nào, nhìn chẳng có chút thất thần, Hứa Song Đễ bỗng nhớ tới hồi nãy lúc gặp mẫu thân thì bà có vẻ muốn nói gì rồi lại thôi. Nàng ta vươn tay qua bên kia bàn, cầm lấy tay muội muội, rồi lạnh lùng nhìn lướt qua người trong phòng. Bọn hạ nhân hiểu chuyện bèn lui xuống. Lúc này nàng ta mới mở miệng, “Mẫu thân cũng lực bất tòng tâm, muội hãy thông cảm cho bà.”

Hai ngày nay Hứa Song Uyển không dành nhiều thời gian ở bên mẫu thân; mỗi ngày chỉ đến thỉnh an rồi về. Giữ khoảng cách chẳng phải vì chuyện của hồi môn, mà vì cách đây hai ngày, mẫu thân nói bóng gió rằng về sau nàng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, đừng thường xuyên chạy về nhà ngoại. Mẫu thân giờ đã coi nàng là người của phủ Quy Đức Hầu nên Hứa Song Uyển không lượn lờ trước mặt bà nữa, tránh cho bà khó xử.

Chuyện này không phải người chỉ cần tỷ phu khiến mình phật ý là sẽ chạy về nhà ngoại như tỷ tỷ có thể hiểu được. Hứa Song Uyển cũng thấy xấu hổ nếu phải nhắc đến việc đó bèn gật đầu, “Ta biết, tỷ tỷ đừng lo.”

Hứa Song Đễ thấy nàng vẫn như trước, một chút chí khí cũng chả có, liền thương tiếc nói, “Tạo hóa trêu ngươi, tỷ tỷ cũng thương tâm. Mai sau muội nhất định phải chiếu cố bản thân thật tốt, chớ để cha mẹ cùng tỷ tỷ lo lắng.”

“Song Uyển biết.”

Nói rồi Hứa Song Uyển lại cẩn thận trò chuyện cùng đại tỷ như mọi khi. Hứa Song Đễ coi thường thân thể trượng phu cùng nhà chồng, nhưng chí ít chẳng còn kể lể trượng phu nàng ta chất phác hay cha mẹ chồng không tốt như trước. Giờ nàng ta toàn nói lời hay ý đẹp về trượng phu lẫn nhà chồng.

Muội muội một khi gả đi thì sẽ không qua lại nhiều với nàng ta. Thân phận hai tỷ muội trong tương lai khó nói trước, nên tốt nhất không cần nói ra những lời dễ gây hại cho mai sau.

Hứa Song Đễ biết muội muội không phải người thừa nước đục thả câu, là người đáng tin, nhưng ai nói chắc được chuyện sau này. Đây là nàng ta đề phòng, tránh cho bản thân gần gũi muội muội quá rồi về sau muội muội lại dùng những lời này đâm nàng ta.

Đến khi người của tổ mẫu qua mời Hứa Song Đễ, hai tỷ muội mới dừng tán gẫu. Ban đêm Hứa Song Uyển cũng không ghé phòng mẫu thân để dùng cơm. Nàng để Thải Hà lấy cơm canh về còn mình thì vội vàng thêu áo cho Tuyên trưởng công tử.

Người mà Tuyên gia mời tới làm mai là phu nhân của một học sinh dưới trướng Khương Thái sử. Vị đại nhân này đảm nhiệm đại học sĩ tại Hàn Lâm Viện, cũng có chút thanh danh ở bên ngoài. Ngày đại học sĩ phu nhân đến làm mai, sau một hồi nói chuyện thì không đợi Hứa Song Uyển hỏi đã dặn dò chi tiết những việc của nhà chồng mà con gái chưa xuất giá nên biết. Bà hành sự rất thỏa đáng, khi nói chuyện luôn tươi cười làm người ta như tắm mình trong gió xuân.

Tuyên gia đưa sính lễ không nặng nhưng cũng chẳng hề nhẹ. Hứa Song Uyển nhìn qua danh mục quà tặng, trong đấy có ba bảo vật mà các tiên hoàng từng ban cho phủ Quy Đức Hầu. Đáng chú ý nhất là Lục Bảo Thải Phượng Quan[1]. Đây là bảo vật gia truyền trăm năm của hầu phủ, được chế tác bởi cùng thợ thủ công làm ra Cửu Bảo Thải Phượng Quan mà chỉ hoàng hậu mới có thể đội.

Ngoại trừ các lễ vật đặc biệt này thì những thứ khác cũng không quá nhiều. Nhị thẩm, người vốn ghét nàng, cố ý gièm pha rằng phủ Quy Đức Hầu không thèm lấy ra châu báu mới mà lại đưa sang mấy món đồ cũ mèm. Nhưng Hứa Song Uyển vẫn cảm thấy dưới tình cảnh huynh trưởng gây trọng thương cho tiểu công tử mà phủ Quy Đức Hầu vẫn tặng bảo vật gia truyền thì cũng thật lòng coi nàng là tức phụ được gả đường hoàng vào cửa.

Của hồi môn của nàng đã được định xong xuôi; của mẫu thân chiếm một nửa, còn lại là từ gia sản chung. Số lượng của hồi môn này là bình thường với cô nương nhà giàu sang; không nhiều cũng không ít. Hứa Song Uyển chẳng còn bận tâm đến tính toán của phụ mẫu lẫn tổ phụ và tổ mẫu nữa; nàng thấy của hồi môn thế này không tệ.

Nếu không nghĩ thoáng như vậy thì chiếu theo mấy ngày nay người trong nhà đối đãi nàng đầy cảnh giác cùng coi khinh khéo sẽ cắt giảm của hồi môn cho nàng mất. Đến lúc đó nàng cũng chả biết kêu khổ với ai.

Hứa Song Uyển đánh giá hầu phủ cũng là người biết lễ nghĩa. Dù họ không bằng trước kia, trưởng công tử cũng chả phải dạng công tử coi trọng sự hào nhoáng, song hắn là người biết lễ. Một trượng phu biết lễ đã tốt hơn rất nhiều kẻ khác.

Vì vậy Hứa Song Uyển cũng bình tâm lại, không muốn nghĩ đến những việc gây tổn thương; mấy năm gần đây nàng đã quen với sự bất công của phụ mẫu nên sớm có biện pháp đối phó. Khi nàng đã bình tĩnh liền dự định trước ngày xuất giá làm thêm cho Tuyên trưởng công tử một bộ quần áo mùa đông, xem như là tấm lòng của nàng.

Nàng vừa dùng cơm xong, người bên phòng mẫu thân tới báo tỷ tỷ muốn nàng qua để nói chuyện. Hứa Song Uyển đáp ứng. Nàng ngừng công việc đang dang dở rồi đi đến phòng mẫu thân thì thấy huynh trưởng và trưởng tẩu cũng đang ở đấy.

Hứa Du Lương gặp nhị muội cũng hơi ngượng ngập vì vài ngày trước hắn lấy mất đại nha hoàn của nàng. Mấy ngày qua hắn đều không gặp nàng do xấu hổ nhưng rồi lại nghĩ hắn trì hoãn đi nhậm chức cũng chỉ để tiễn nàng xuất giá. Lấy nha hoàn của nàng thì nàng bớt được đối thủ tranh đoạt sự sủng ái của trượng phu nên chẳng có gì xấu. Thế là hắn thấy thoải mái hẳn, nhìn nàng thỉnh an mẫu thân xong rồi hành lễ với mình, hắn cũng cười nói, “Muội muội đa lễ.”

Đến khi nàng thỉnh an đại tẩu Hứa Tần thị, Hứa Tần thị muốn nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn giật giật rồi cong lên trong thoáng chốc.

Hứa Tần thị cũng thuộc dòng dõi danh môn, nhưng vào Hứa phủ rồi thì Hứa Du Lương lại chân trong chân ngoài. Nàng ta gả đến chưa được bao lâu thì hắn đã nạp thêm ba người, hai nha hoàn hồi môn của nàng ta hắn cũng không tha. Bà mẫu hà khắc, Hứa Song Đễ xung khắc với nàng ta như nước với lửa, mối quan hệ với Hứa Song Uyển cũng chẳng khá hơn. Bà mẫu chỉ mang theo nhị cô nương lo liệu chuyện nhà, không để nàng ta nhúng tay vào. Chờ mãi Hứa Song Uyển mới lấy chồng, cũng không ngờ sẽ gả cho người như vậy, thế mà vẫn chả quên gây họa cho nàng ta. Nàng ta vốn muốn cư xử hòa nhã nhưng rốt cuộc rặn không ra.

Hứa Tần thị chỉ cười đáp trả. Đến lượt Hứa Song Đễ thì nàng ta không chờ người tới liền đưa tay về phía Hứa Song Uyển, vừa cười nhạt vừa nhẹ giọng nói, “Muội không cần đa lễ với tỷ tỷ, mau lại đây ngồi cạnh ta.”
Chú thích

[1] Mũ Phượng. Là loại mũ đội trong dịp lễ trang trọng của phụ nữ cổ đại. Chỉ có hoàng hậu, công chúa hoặc mệnh phụ mới có thể đội nó (theo quy chế khác nhau).