Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 67: Quyển 3 - Chương 2



Mấy gã côn đồ sửng sốt, quay đầu nhìn lại.

Nhưng trong gian phòng trừ bọn họ và tay bác sĩ cổ quái thì làm gì còn ai khác?

Cả bọn lập tức chửi thề rồi đứng bật dậy. Một gã tóc tím trong bọn túm cổ áo Cổ Trần, khuôn mặt lộ vẻ hung ác: "Con mẹ nó, nói chuyện cẩn thận một chút! Ông đây không thích đùa!" Cổ Trần vẫn nói trong trạng thái buồn ngủ: "À, người tức giận phải là ta mới đúng. Chẳng hiểu tại sao lại bị các ngươi liên lụy.” Nói xong, hắn vùng khỏi tay gã côn đồ kia, sau đó bước ra khỏi phòng.

Ngay khoảnh khắc mở cửa, năm gã côn đồ cùng cảm thấy lòng mình trầm xuống. Một áp lực vô hình khiến bọn họ cảm thấy hô hấp khó khăn, không khí thở ra đều biến thành sương trắng, khí lạnh thấu xương kéo đến, nỗi sợ hãi khó giải thích nhanh chóng xuất hiện trong họ.

Cổ Trần đứng ngoài cửa nói: "Theo tình huống trước mắt, các ngươi đang bị một oan hồn mang đến một không gian gọi là "quỷ cảnh". Giờ các ngươi hãy rời khỏi đây cùng ta, nhớ là không được nhìn ngó, nghe gì cũng đừng phản ứng, tất cả đều chỉ là ảo giác. Khi ra khỏi quỷ cảnh, mỗi người chạy một hướng và trốn đến hừng đông là thoát, đến sáng hẵng tìm chùa miếu cầu vài chuỗi phật châu.” Vẫn là gã tóc tím, hắn là người đầu tiên bước ra hành lang rồi quát nạt Cổ Trần: "Móa, thần thần quỷ quỷ gì chứ? Ta thấy đầu óc ngươi có bệnh mới đúng, ông đây không sợ trời, không sợ... Á!!" Lời còn chưa dứt thì hắn đã sợ hãi đến mức vừa gào thét, vừa lăn lộn từ ngoài hành lang vào trong phòng.

Bốn người khác bị hù dọa, lúc này mới thấy một chút dị dạng.

Hóa ra ánh đèn ngoài hành lang đều có màu sáng trắng nhưng giờ đây ánh sáng hắt vào lại biến thành màu đỏ của máu. Lại nói khi bọn họ bước vào phòng thì vẫn còn rất nhiều người ở ngoài, bây giờ lại lạnh tanh như đang ở trong nhà xác.

Ở trước cửa ra vào, Cổ Trần nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, tiện tay châm một điếu thuốc: "Các ngươi đã trưởng thành, tuy chỉ là lưu manh côn đồ nhưng tốt xấu gì vẫn là đàn ông, không nên hô to gọi nhỏ chỉ vì nhìn thấy một vài hình ảnh ghê rợn. Thằng nhóc kia thật đúng là không biết tốt xấu! Ta cảnh cáo ngươi đó, nhớ lát nữa phải tránh xa ta một chút...” Một gã côn đồ tóc xanh nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Hắn chậm rãi bước đến cửa ra vào và vươn nửa đầu liếc nhìn bên ngoài, xem xong thì thở hắt ra, miệng sùi bọt mép.

Năm phút sau, hai gã nhìn hoàn cảnh bên ngoài đã được cứu tỉnh.. “Đại.. Đại ca, vừa rồi đã đắc tội nhiều! Ngươi... ngươi phải cứu.. cứu cứu chúng ta!” Cổ Trần có vẻ không hề bình tĩnh: "Ta đã nói các ngươi đi ra với ta, ta sẽ dẫn ra ngoài." "Thế.. thế nhưng đại ca, bên ngoài.. kia.. Ách, ọc...” Gã côn đồ đang nói nhịn không được nên phải đứng dậy nôn mửa. "Đó là ảo giác thôi, có cái gì phải sợ chứ? Mấy đống thịt nát đó chỉ biết nhích tới nhích lui, vừa nhìn đã biết không có gì nguy hiểm. Mau đi ra với ta, đừng làm phí thời gian!” Gã tóc tím bị dọa đến phát xanh mặt mày, ba gã côn đồ thấy đồng bọn sợ hãi đến mức đó, dũng khí liếc nhìn cũng không còn. “Ta hỏi lần cuối, các ngươi có đi hay không? Ta không thể đứng mãi ở đây. Nếu ta đi thì chắc căn phòng này sẽ không còn an toàn, lúc đó nhìn thấy thứ gì ta cũng không đoán được.” Chuyện đến nước này, bọn họ đã không còn lựa chọn khác. Thế nên cả năm gã, vốn vẫn nghĩ mình là người gan dạ, dắt tay nhau đi sau lưng Cổ Trần như lũ trẻ mẫu giáo.

Cả dãy hành lang như bị máu nhuộm qua. Trên bề mặt đèn huỳnh quang phủ đầy máu tươi, bởi vậy ánh đèn trông có màu đỏ như máu. Thứ đáng nhắc tới chính là đống thịt nát và những đoạn ruột còn sống nhung nhúc, ngoài ra còn có óc trắng hòa cùng máu tươi. Bước đi trên mặt đất thật sự buồn nôn đến cực điểm, thật giống như đang đi trên đoạn hành lang thông thẳng đến địa ngục.

Tiếng cười lạnh lẽo vọng đến từ sau lưng, đó là giọng của một người đàn ông, song chỉ đoán được trong cổ họng hắn chứa đầy dịch thể. "Đừng quay đầu nhìn, dù sao các ngươi cũng biết người nọ. Nếu ai nhìn mà bị đứng tim hay gì đó thì ta không chịu trách nhiệm, ta chỉ giúp các ngươi rời khỏi đây mà thôi." Giọng Cổ Trần vô cùng bình tĩnh, giờ hắn nói gì năm người đều nghe nấy nên không ai quay đầu, cũng chẳng ai dám dịch chuyển cần cổ một chút.

Tiếng cười càng lúc càng gần, phảng phất như đang ở sau lưng. Mấy gã côn đồ sợ hãi đến cực điểm. Nếu không phải Cổ Trần nói vài câu đúng lúc thì chúng đã phát điên khi nghe thấy âm thanh nọ. "À, đến rồi. Mau vào trong với ta.” Cổ Trần đột ngột ngừng lại rồi nói.

Đây là một nơi ở cuối hành lang, hai chữ "Nhà xác" xuất hiện trước mắt mọi người. “Nơi… Nơi này là..” “Đừng hỏi nhiều, vào đó ngay!” Cổ Trần không để họ hỏi nhiều.

Đẩy cửa nhà xác, sáu người nối đuôi nhau vào trong.

Vừa vào cửa, mấy gã côn đồ bất chợt cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm. Cảm giác đè nén biến mất, năm người ngã xuống đất, miệng thở hổn hển.

Tuy nhà xác là một khu vực u ám nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với quang cảnh địa ngục ngoài cửa. “Đây chính là lối thoát của quỷ cảnh.” Cổ Trần đẩy cánh cửa nằm bên trong nhà xác, bên ngoài chính là bệnh viện. Đèn trắng, lối đi rộng rãi, sạch sẽ và các bác sĩ y tá vội vội vàng vàng... tất cả cho thấy đây là khu vực an toàn.

Thấy thế, năm gã côn đồ liền cướp đường mà chạy, không thèm để lại một lời cám ơn.

Cả bọn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Cổ Trần. “Vì sao ngươi cản trở ta?” Một gã tóc vàng với sắc mặt tái nhợt đột ngột xuất hiện phía sau Cổ Trần, mắt hắn trống rỗng một bên, thậm chí có thể thấy não bộ ở sâu bên trong. Miệng hắn chảy máu không ngừng, dưới cằm là một lỗ thủng. “Ta là bác sĩ, cứu người thì có gì sai?” "Bọn chúng là hung thủ giết người! Chính bọn chúng giết chết ta!” Cổ Trần nghe những lời này, bỗng cười thành tiếng: “Ông bạn, có một câu rất thích hợp với ngươi, đó là "Đi ra ngoài sẽ có lúc trả nợ"." ("Đi ra ngoài sẽ có lúc trả nợ" là câu nói nổi tiếng trong bộ phim Vô Gian Đạo) “Ý ngươi là ta chết cũng chưa hết tội sao?” “Phí lời, ngươi chỉ là một gã lưu manh đầu đường xó chợ bị người ta chém chết trong lúc đánh nhau mà thôi, chẳng lẽ còn tính là tai nạn lao động? Hoặc ngươi cho rằng mình thấy việc nghĩa nên hăng hái làm anh hùng? Ngươi cùng một dạng bọn chúng, đều tự chọn cách sinh tồn cho mình. Khi ngươi giơ đao về phía người khác, chính ngươi phải mang trên người giác ngộ về cái chết. Bọn chúng giết ngươi, tự có cảnh sát phụ trách. Nếu ngươi đã không thuộc thế giới này thì nên cút đi sớm một chút.” “Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?” Gã tóc vàng bước vài bước về phía Cổ Trần, khóe miệng lộ ra những chiếc răng nanh dữ tợn. “Loại người vừa mới chết không lâu như ngươi đúng là vô tri đến cực điểm.” Ánh sáng hồng lóe lên trong tay Cổ Trần, bốn lưỡi dao giải phẫu bình thường hiện ra. Sau một giây, hắn đã đến sau lưng oan hồn, dao giải phẫu kề sát cổ đối phương: “Muốn tiêu diệt ngươi dễ như trở bàn tay, ta chỉ dẫn chúng rời khỏi quỷ cảnh và dạy dỗ bọn chúng một chút. Nhưng nếu ngươi muốn tìm cái chết thì ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán.” “Tiểu huynh đệ, nơi đây giao cho ta xử lý đi.” Một giọng nói xuất hiện khiến Cổ Trần kinh ngạc, bởi hắn không hề nhận ra nơi đây còn người khác, chẳng qua biểu lộ của hắn vẫn không thay đổi mấy.

Chậm rãi buông dao giải phẫu, hắn quay đầu nhìn người vừa cất lời. “Ngươi là ai?” “Ha ha, đồng môn nể tình đều gọi ta một tiếng Ngũ Quan Vương Huyết Liệm.”