Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 10: Kiara



Ngày thứ hai đầu tuần, cả trường tràn ngập những lời đồn đại về bữa tiệc của Madison Stone, mà phần lớn những tin đồn ấy xoay quanh việc Madison và Carlos với chiếc giường bố mẹ cô ta.

Đến thứ ba và thứ tư, tôi để ý thấy Madison và Carlos đang ngồi ăn trưa với nhau. Còn thứ năm thì Carlos không ăn trưa, và Madison cũng vậy. Cặp đôi hạnh phúc chắc hẳn đang ở một mình nơi nào đấy. Còn sáng thứ sáu, tôi thấy Carlos ở chỗ tủ đựng đồ với chỗ bánh quy vẫn kẹt bên trong. “Hey”, cậu ta nói.

“Hey,” tôi trả lời.

Tôi nhấn mật khẩu nhưng cái tủ không chịu mở ra.

Tôi thử lại lần nữa. Tôi biết chắc rằng các con số đều đúng, nhưng khi kéo thì cửa tủ không thể mở được.

Tôi lại thử.

Carlos nhìn qua vai tôi. “Cậu gặp rắc rối à?”

“Không.”

Tôi thử tiếp. Lần này, tôi kéo cửa tủ mạnh hơn và lắc lắc, và nó vẫn không chịu mở.

Cậu ta gõ gõ ngón tay trên tủ. “Có thể cậu đã quên mật khẩu chăng?”

“Tất nhiên là tôi nhớ mật khẩu của mình. Tôi có bị ngớ ngẩn đâu.”

“Chắc không? Vì đây mới gọi là mở này.”

Tôi chợt nghĩ đến những tin đồn về cậu ta và Madison mà không biết tại sao những tin đồn về họ lại khiến tôi tức điên lên được. “Biến đi.”

Cậu ta nhún vai. “Được thôi nếu cậu đã nói thế.” Rồi hồi chuông đầu tiên vang lên. “Ồ chúc may mắn nhé. Nếu cậu hỏi tôi thì tôi sẽ trả lời là có vẻ như một ai đó đã làm một điều gì đó với cái tủ đồ của cậu.” Nói rồi cậu ta lôi quyển sách ra khỏi tủ và khệnh khạng bước xuống sảnh.

Tôi chạy theo và tóm lấy vai cậu ta. “Cậu đã làm gì với tủ của tôi?”

Cậu ta dừng lại. “Chà, có thể là tôi đã thay đổi mật khẩu.”

“Mật khẩu là gì?”

Cậu ta cười một cách thích thú. “Nếu để cậu biết thì tôi sẽ buộc phải thủ tiêu cậu.”

“Hài hước đấy. Mau nói cho tôi biết cậu đã đổi nó thành cái gì.”

“Tôi sẽ tiết lộ cho cậu…” Cậu ta búng mũi tôi. “Khi đống bánh quy không còn ở trong tủ của tôi nữa. Tất nhiên là bao gồm cả đống mảnh vụn của chúng. Thế nhé, hẹn gặp lại,” cậu ta nói, rồi đi vào lớp học, bỏ lại tôi đứng một mình trong sảnh để nghĩ xem mình sẽ làm gì… và chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Trong lớp tiếng Anh, thầy Furie trả bài luận tiếng Anh cho mọi người. Thầy gọi đến tên ai thì người đó phải lên bàn thầy để nhận bài.

“Kiara,” thầy gọi tên tôi.

Tôi đi lên để nhận bài. Khi đưa bài cho tôi, thầy không hề cười. “Em có thể làm tốt hơn nhiều, Kiara. Tôi biết là em có thể. Hãy nghĩ khai thác vấn đề sâu hơn vào lần sau, và đừng có đưa ra những câu trả lời mà em nghĩ là tôi muốn.”

Tôi đi qua bàn của Madison khi quay lại bàn của mình.

“Carlos thế nào rồi?” Cô ta hỏi.

“Chắc ổn.”

“Cậu nên biết là cậu ấy chỉ chú ý đến cậu vì cậu ấy cảm thấy thương hại cậu thôi. Và điều đó thật đáng buồn đấy, tốt nhất là cậu nên hiểu như thế.”

Tôi mặc xác cô ta và ngồi vào bàn mình. Một con C to đùng đỏ chót lù lù trên bài văn thầy Furie đưa tôi. Điều này chẳng tốt tẹo nào, đặc biệt khi tôi đang chuẩn bị xin học bổng.

“Trong mười lăm phút tới, chúng ta sẽ học cách viết một bài văn thuyết phục,” thầy Furie nói.

“Thuyết phục gì ạ?” Nick Glass hỏi.

“Chủ đề là…” Thầy Furie dừng lại, hiển nhiên là thầy đang cố giành lấy sự chú ý của học sinh. Thầy ấy ngồi lên mép bàn giáo viên và nói, “Có nên coi những người tham gia các chương trình truyền hình thực tế là người nổi tiếng không?”

Cả lớp bắt đầu rì rầm bàn tán về chủ đề này.

“Chú ý đừng ồn ào quá nào các em.”

“Làm sao chúng em cố thể viết được một bài văn thuyết phục khi mà không có thời gian làm bài khảo sát về vấn đề này ạ?” Ai đó ở cuối lớp hỏi.

“Thầy cần em phải suy nghĩ chứ không phải khảo sát; bởi khi em nói chuyện với bạn bè và muốn thuyết phục bạn em làm gì, hay muốn bạn em thay đổi suy nghĩ như thế nào, thì em không thể nói là “Đợi tẹo để tớ làm một bài khảo sát hay viết số liệu thống kê đã.” Em phải nghĩ ra những lời tranh luận ở trong đầu. Đó là những gì tôi yêu cầu các em thực hiện.”

Thầy Furie đi quanh lớp khi chúng tôi viết. “Nếu các em muốn được điểm cộng thì hãy đọc to bài của mình trước lớp.”

Điều này thật tốt bởi tôi cần điểm cộng, và tôi biết là mình có thể đọc bài một mạch mà không bị nói lắp. Đại khái là tôi biết mình có thể.

“Hạ bút xuống,” Thầy Furie nói khi mười lăm phút kết thúc. Thầy chắp hai tay vào nhau. “Ok, ai xung phong đầu tiên nào?”

Tôi giơ tay.

“Em Westford, lên đây và chia sẻ những suy nghĩ của mình nào.”

“Ôi không, không phải cậu ta chứ,” tôi nghe thấy tiếng Madison rên rỉ, còn Lacey thì cười cùng với đám bạn của họ.

“Em có vấn đề gì à Madison?”

“Không ạ, em chỉ là bị gãy một cái móng tay thôi!” Cô ta giơ ngón tay đó trước mặt thầy.

“Hãy để vấn đề móng tay của em cho lớp sau đi. Kiara lên đây nào.”

Tôi cầm tờ giấy của mình và tiến lên trước lớp. Tôi hít một hơi thật sâu và nghĩ về những gì mình sắp nói. Khi ra đến giữa lớp, tôi nhìn thẳng vào giáo viên. Thầy đang mỉm cười ấm áp. “Nào bắt đầu đi.”

Tôi hắng giọng. Và nuốt nước bọt, nhưng tôi có cảm giác lưỡi mình trở nên dày hơn trước khi tôi bắt đầu nói, lý do là bởi Madison. Cô ta muốn làm tôi xấu mặt, nhưng tôi có thể vượt qua được điều đó. Tôi sẽ không để cậu ta có cơ hội sỉ nhục tôi vì tật nói lắp. Thư giãn nào. Nghĩ về những gì định nói. Đừng quên hít thở.

“Em nghĩ… nghĩ…” Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Tôi có thể cảm nhận được tất cả ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Một số thì nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Còn số khác, như Madison và Lacey, thì hoàn toàn vui mừng. “Em nghĩ nghĩ mọi người… người ở chương trình thực… thực… thực tế…”

Một đứa con gái trong lớp cười phá lên. Khỏi cần nhìn thì tôi cũng biết là ai rồi.

“Madison, tôi không nghĩ có gì vui đâu. Hãy tôn trọng bạn mình đi,” Thầy Furie nói, sau đó thêm vào, “Và đó không phải lời đề nghị mà là yêu cầu.”

Madison lấy tay che miệng. “Em sẽ cố,” cô ta nói qua những kẽ ngón tay.

“Tốt nhất là em nên thế,” Thầy Furie nói với giọng điệu nghiêm khắc. “Tiếp tục đi Kiara.”

Ok. Tôi có thể làm được. Nếu tôi có thể nói chuyện với Tuck mà không bị nói lắp, thì có lẽ là tôi nên giả bộ mình đang nói chuyện với Tuck. Tôi nhìn quanh để tìm cậu ấy. Cậu ấy mỉm cười và vẫy nhẹ tay tỏ sự khích lệ từ hàng phía cuối lớp học.

“… mọi người ở các chương trình truyền hình thực tế là những người nổi tiếng…” Tôi dừng lại và hít một hơi sâu, sau đó tiếp tục. Tôi có thể làm được. Tôi có thể làm được. “… bởi vì họ khiến truyền… truyền thông…”

Một tràng cười nữa vang lên trong lớp học, và lần này là cả Madison lẫn Lacey.

“Cô Stone và cô Goebbert!” Thầy Furie chỉ về phía cửa. “Đi ra khỏi lớp.”

“Thầy đang đùa à,” Madison cãi.

“Tôi đang chưa bao giờ nghiêm túc hơn lúc này. Và tôi sẽ cho em và cô Goebbert đây ba ngày phạt ở lại trường sau giờ học bắt đầu từ hôm nay.”

“Đừng làm thế,” tôi thì thầm với thầy Furie với hy vọng là không ai khác sẽ nghe được. “Xin thầy đừng làm thế.”

Madison hiện rõ vẻ bị sốc trên khuôn mặt. “Thầy phạt bọn em chỉ vì bọn em cười? Thôi nào thầy Furie, điều này không công bằng.”

“Cứ nói với thầy hiệu trưởng nếu em có vấn đề gì với hình phạt của tôi.” Thầy Furie mở ngăn kéo bàn giáo viên lôi ra hai tờ giấy phạt màu xanh và điền vào đấy, rồi thầy ra hiệu cho Madison và Lacey lên nhận lấy.

Cả hai ném cho tôi những cái nhìn đầy nguy hiểm. Ôi không, tệ thật. Giờ thì tôi lại vào tầm ngắm của Madison, và tôi không biết làm sao để thoát khỏi nó.

“Em không ở lại trường sau giờ học được, vì em phải đến phụ giúp tại tiệm quần áo của mẹ em.”

“Em nên nghĩ về điều đó trước khi quấy phá lớp học của tôi. Giờ thì cả hai xin lỗi Kiara đi,” thầy yêu cầu.

“Không sao đâu,” tôi lí nhí. “Các cậu không không… không… cần phải làm thế.”

“Ờ, nhưng tớ muốn làm thế đấy. Chúng tớ xin…xin…xin… xin… lỗi,” Madison nói, và đột nhiên cả Madison và Lacey lại bắt đầu cười khúc khích. Thậm chí sau khi họ ra khỏi lớp rồi, tôi vẫn có thể nghe được những tiếng cười vang lên từ sảnh.

“Thay mặt các em ấy, tôi xin lỗi em vì những hành vi không thích hợp đó,” thầy Furie nói. “Em vẫn muốn chia sẻ bài làm của mình chứ?”

Tôi lắc đầu và thầy ấy thở dài, nhưng không hề ý kiến gì khi tôi trở lại bàn mình. Tôi chỉ ước chuông mau reo lên để có thể trốn vào nhà vệ sinh nữ. Tôi rất tức giận bản thân vì đã để họ ảnh hưởng đến mình. Trong hai mươi phút tiếp theo, thầy Furie gọi các học sinh khác lên đọc bài, còn tôi chỉ nhìn vào cái đồng hồ và cầu nguyện cho thời gian trôi đi nhanh hơn. Thật khó để ngăn được dòng nước mắt đang chực trào ra bất cứ lúc nào.

Ngay khi chuông reo, tôi thu dọn sách và chạy hết sức ra khỏi lớp. Thầy Furie gọi nhưng tôi vờ như không nghe thấy gì.

“Kiara!” Tuck gọi, cậu ấy tóm lấy cánh tay tôi và kéo tôi lại.

Những giọt nước mắt ngu ngốc chảy dài trên gương mặt tôi. “Tớ muốn ở một mình,” giọng tôi như nghẹn lại, rồi tôi chạy xuống sảnh.

Phía cuối hành lang có một cái cầu thang dẫn tới phòng chứa tủ đồ trống dành cho các đội đến thi đấu trong vòng loại nên bây giờ thì không ai đến đó cả, vì thế nơi đó như thiên đường của tôi lúc này, nơi tôi không cần phải trưng ra nụ cười giả tạo nào. Tôi ý thức được rằng mình sẽ bị muộn tiết học tiếp theo, nhưng cô Hadden thường không điểm danh, mà nếu có thì tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ không muốn ai chứng kiến những giây phút tệ hại này thôi.

Tôi đẩy cửa phòng và ngồi vào trong một băng ghế. Tất cả năng lượng tôi đã dùng trong nửa tiết cuối môn tiếng Anh để ngăn bản thân mình thất thố đang dần kiệt quệ. Tôi ước mình có thể mạnh mẽ hơn và không quan tâm đến những gì mọi người nghĩ, nhưng không thể. Tôi không mạnh mẽ như Tuck. Và càng không thể mạnh như Madison.

Tôi ước tôi có thể là chính mình, một Kiara Westford không có vấn đề gì như nói lắp hay đại loại thế.

Mười lăm phút trôi qua, tôi tiến lại bồn rửa và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trông tôi cứ như vừa khóc xong vậy. Kiểu thế, hoặc kiểu như tôi vừa bị cảm lạnh nặng. Tôi làm ướt khăn giấy và đắp lên mắt cho đỡ sưng. Sau vài phút, tôi nghĩ là mình cũng khá tươm tất. Hi vọng là sẽ không ai để ý rằng tôi vừa khóc xong.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra làm tôi khá ngạc nhiên

“Có ai ở đây không?” Giọng của một trong những người bảo vệ của trường vang lên.

“Vâng.”

“Cháu tốt nhất nên quay lại lớp học vì cảnh sát đang ở đây. Họ đang thực hiện một cuộc điều tra về thuốc cấm.”