Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 21: Carlos



Ông Kinney, nhân viên xã hội được chỉ định cho tôi, chào đón tôi ở bên ngoài hành lang của HÒA NHẬP sau khi tôi đi vào. Bên trong văn phòng, ông đưa một miếng giấy màu vàng ra trước mặt tôi. Tên tôi được ghi ở đầu mảnh giấy và có bốn chỗ trống ở bên dưới.

“Cái gì đây ạ?” Tôi hỏi. Tôi đã hoàn toàn tuân theo rồi, họ còn muốn khỉ gì nữa đây?

“Một tờ giấy ghi mục tiêu.”

“Một cái gì cơ ạ?”

“Giấy ghi mục tiêu.” Ông Kinney đưa tôi một cây bút chì. “Chú muốn cháu viết ra bốn mục tiêu của cháu. Cháu không cần ghi vào lúc này, để tối về suy nghĩ cũng được, và nộp nó vào ngày mai.”

Tôi đưa tờ giấy lại cho ông ta. “Cháu không có mục tiêu nào cả.”

“Mọi người đều có những mục tiêu riêng,” ông ấy bảo tôi. “Còn nếu cháu không có, thì bây giờ cháu nên có rồi đấy. Những mục tiêu rõ ràng sẽ chỉ hướng và cho cháu mục đích để hành động.”

“Chậc, kể cả nếu có thì cháu cũng không định chia sẻ cho chú biết đâu.”

“Thái độ đó sẽ chẳng đưa cháu đến đâu cả,” ông ấy nói.

“Tốt thôi, vì đằng nào cháu cũng đâu định đi đâu.”

“Tại sao không?”

“Cháu chỉ cần biết đến hiện tại thôi, thưa ngài.”

“Biết đến hiện tại liệu có bao gồm việc bị tống vào tù hay bị bắt vì thuốc cấm không?”

Tôi lắc đầu. “Không ạ.”

“Nghe này Carlos. Mọi học viên tại chương trình HÒA NHẬP đều dính phải rắc rối,” ông Kinney nói.

“Rắc rối vì gì cơ?”

“Những hành vi tự hủy hoại bản thân.”

“Thế điều gì khiến chú nghĩ rằng chú có thể thay đổi cháu?”

Ông Kinney ném cho tôi một cái nhìn cực kì nghiêm túc. “Mục tiêu của chúng tôi không phải là thay đổi cháu, Carlos. Chúng tôi sẽ cung cấp cho cháu những công cụ để cháu sử dụng được hết tiềm năng của mình, nhưng phần còn lại vẫn phụ thuộc vào cháu. Chín mươi phần trăm học viên ở đây đã tốt nghiệp mà không dính vào hành vi bạo lực nào. Chúng tôi rất tự hào về điều đó.”

“Họ chỉ tốt nghiệp vì bị buộc làm điều đó.”

“Không. Tin hay không tùy cháu, nhưng một trong những bản năng của con người là khao khát thành công. Có một số đứa trẻ ở đây cũng giống cháu. Chúng dính dáng đến băng đảng, thuốc cấm và chúng cần một môi trường lành mạnh sau giờ học để sinh hoạt. Và đôi lúc, chỉ đôi lúc thôi, chúng như thế là bởi vì không có đủ công cụ để đối phó với sự khủng hoảng tuổi vị thành niên. Chúng tôi cho chúng một nơi mà tất cả có thể thành công và sử dụng được hết tiềm năng của mình.”

Không nghi ngờ gì nữa, Alex chắc chắn rất hào hứng khi tôi ở đây. Anh ấy luôn muốn tôi làm theo đúng trình tự, tốt nghiệp trung học, lên đại học, có một công việc được mọi người kính trọng, kết hôn, và rồi có con. Nhưng tôi không phải là anh ấy. Tôi chỉ ước là mọi người dừng ngay việc đối xử với tôi như thể mục tiêu của tôi là noi theo Alex vậy.

Ông Kinney dẫn tôi vào một căn phòng có sáu người chẳng ăn nhập gì với nhau đang ngồi thành một vòng tròn. Một người phụ nữ mặc áo phông dài với hoa hoét sặc sỡ làm tôi nhớ tới bà Westford. Người phụ nữ đó đang ngồi với sáu người kia với quyển sổ đặt trên vạt áo.

“Đây là một kiểu nhóm trị liệu tâm lý ạ?” tôi lặng lẽ hỏi ông Kinney.

“Cô Berger, đây là Carlos,” ông Kinney nói. “Cậu ấy vừa đăng kí chương trình vào sáng nay.”

Bà Berger mỉm cười y như ông Morrisey sáng nay. “Ngồi xuống đi Carlos,” bà ấy nói. “Trong suốt buổi trị liệu, em có thể nói về bất cứ điều gì em nghĩ. Ngồi xuống đây nào.”

Ôi lạy Chúa! Nhóm trị liệu! Không thể tin nổi!

Tôi sắp ói mửa thật đấy.

Khi ông Kinney rời đi, bà Berger yêu cầu mọi người giới thiệu bản thân với tôi. Ờ, cứ như thể tôi quan tâm xem tên họ là gì ấy.

“Tớ là Justin,” thằng nhóc bên phải nói.

Justin có phần tóc mái dài trước mặt được nhuộm màu xanh lá. Nó thực sự rất dài, nên trông cậu ta như có một tấm rèm trước mắt vậy.

“Chào, chàng trai,” Tôi nói. “Tại sao cậu lại phải vào đây? Vì thuốc cấm, ăn trộm, ăn cắp vặt hay là giết người?” Tôi nói kiểu như các tội có thể chọn lựa như món ăn ở nhà hàng vậy.

Bà Berger giơ một bàn tay lên. “Carlos, nội quy không cho phép hỏi những câu đó.”

Ầu, chắc tôi vừa mơ mộng giữa ban ngày trong suốt buổi rồi. “Tại sao không ạ?” Tôi hỏi. “Chỉ là nói ra những sự thật thôi mà.”

“Trộm cắp ô tô,” Justin thốt ra trong sự ngỡ ngàng của chúng tôi. Tôi nghĩ thậm chí chính cậu ấy cũng ngạc nhiên khi bản thân chịu tiết lộ bí mật nhỏ này.

Sau khi mọi người tự giới thiệu bản thân, tôi đi đến kết luận là tôi đã bị nhét vào một nhóm dở hơi. Bên trái tôi là một ả da trắng tên Zana, trông ả như kiểu mà sẽ được giao vai nếu người ta muốn làm một chương trình thực tế gọi là Những con điếm ở Colorado. Tiếp đó là Quinn – tôi không thể biết rõ liệu đó là con hay thằng. Có hai đứa Mỹ Latin nữa – một gã tên Keno và một con bé nóng bỏng người Mexico tên Carmela với đôi mắt nâu sô cô la và làn da nâu mật ong. Cô nàng làm tôi nhớ đến bạn gái cũ của tôi, Destiny, à ngoại trừ việc là trong đôi mắt của Carmela luôn lóe lên tia sáng của một kẻ gây rắc rối, còn Destiny thì không.

Bà Berger đặt bút xuống và nói với tôi, “Trước khi em vào, Justin đã chia sẻ rằng cậu ấy thường đấm vào tường để cảm nhận được sự đau đớn mỗi khi cảm thấy bất lưc, cho nên giờ chúng ta sẽ nói về việc giải tỏa cảm giác bất lực bằng những cách bớt hủy hoại bản thân hơn.”

Thật là một sự mỉa mai nho nhỏ khi nghĩ đến việc Justin đấm một bức tường vì cậu ấy đã quá tuyệt vọng để cảm nhận mọi thứ, kể cả nỗi đau… Còn tôi thì ngược lại. Tôi có thể làm mọi thứ trong khả năng cho phép để khỏi phải cảm nhận bất cứ điều gì. Phần lớn thời gian mục tiêu của tôi là có thể trở nên tê dại trước mọi điều trong cuộc sống này.

Hưmm, có thể tôi nên viết điều này ra tờ giấy mục tiêu. Mục tiêu đầu tiên của Carlos Fuentes: Trở nên tê dại và cứ tê dại như thế. Tôi không nghĩ là viết thế thì sẽ được cho qua, nhưng chịu thôi vì đó là sự thật mà.

*

“Ngày đầu tiên thế nào?”

Sau khi Alex đón tôi từ chỗ tòa nhà HÒA NHẬP lúc năm giờ rưỡi, anh ấy đưa tôi đến một nơi mà tôi cho là trung tâm của Boulder, được gọi là Phố mua sắm Pearl. Để làm bà Westford vui lòng, chúng tôi dừng ở Hospitali – quán trà/cà phê của bà Westford để uống nước và chọn một cái bàn bên ngoài cửa tiệm.

Bà Westford mang ra hai tách trà đặc biệt “làm tại nhà, chỉ dành riêng cho chúng tôi” và quay lại vào bên trong để phục vụ khách.

Tôi nhìn ông anh trai ngồi đối diện đang tỏ ra hoàn toàn thư giãn.

“Mấy trò ở HÒA NHẬP quá nhảm nhí, Alex,” tôi nói nhỏ để bà Westford không nghe thấy. “Cứ trò tiếp theo thì lại tệ hại hơn trò trước.”

“Thôi nào, nó đâu có tệ đến mức ấy.”

“Đừng nói vậy cho đến khi anh thấy chúng. Và họ còn bắt em phải ký một bản cam kết ngớ ngẩn là em sẽ không vi phạm nội quy. Còn nhớ khi ở trường Fairfield chúng ta không theo một nội quy nào không Alex? Sau giờ học thì chỉ có anh, em và Luis.”

“Chúng ta có nội quy chứ,” Alex nói, sau đó cầm cốc lên uống. “Chúng ta chỉ là không tuân theo thôi, bởi vì mẹ quá bận làm việc nên không thể để mắt đến chúng ta được.”

Chúng tôi không có cuộc sống dư dả khi ở Illinois, nhưng chúng tôi có gia đình, bạn bè… và cả một cuộc sống đúng nghĩa của nó. “Em muốn quay về.”

Anh ấy lắc đầu. “Ở đó chẳng còn lại gì cho chúng ta cả.”

“Có Elena, Jorge và cả bé JJ nữa. Anh còn chưa bao giờ cháu nữa đấy, Alex. Bạn bè em cũng ở đó. Còn ở đây em chẳng có gì cả.”

“Anh không nói là anh không muốn quay lại,” anh trai tôi nói. “Chúng ta chỉ là không thể quay lại được nữa, vì nơi đó không còn an toàn.”

“Anh bắt đầu biết sợ từ khi nào thế? Anh đã thay đổi rồi. Em nhớ là anh đã từng sẵn sàng chống lại cả thế giới và làm bất cứ điều gì anh muốn mà không phải đắn đo suy nghĩ cơ mà.”

“Anh không sợ. Anh quan tâm đến những điều đó là vì Brittany. Có một điều em phải hiểu là em nên ngừng việc gây chiến với cả thế giới. Anh đã nhận ra điều đó từ hai năm trước. Nhìn xung quanh đi Carlos. Còn có nhiều cô gái khác ngoài Destiny nữa.”

“Em không muốn Destiny. Không ai cả. Nếu anh đang nói về Kiara thì quên đi nhé. Em sẽ không hẹn hò với một đứa con gái muốn kiểm soát cuộc đời em hay quan tâm đến việc em bán thuốc cấm hay ở trong bang hội. Nhìn lại chúng ta đi Alex. Chúng ta đang ngồi trong một tiệm trà và ở bên cạnh những người da trắng giàu có, những người không có tí khái niệm nào về cuộc sống ngoài kia, bởi họ chỉ biết đến những thực tế giả dối mà họ gọi đó là cuộc sống. Và anh đang dần trở nên giống thế đấy.”

Alex hơi nhoài người về phía trước. “Để anh nói điều này nhé, em trai. Anh không muốn phải quay lưng lại đầy cảnh giác mỗi khi đi ngoài đường. Anh cũng không thích có một đứa bạn gái chẳng coi anh ra gì. Và chắc chắn là anh không hối hận khi từ bỏ thuốc cấm và băng Lation Blood để có một tương lai đáng sống hơn.”

“Thế anh có định nhuộm da để giống một gã Mỹ da trắng luôn không?” Tôi hỏi. “Anh trai, em hy vọng lũ trẻ trong tương lai sẽ trắng bệch giống Brittany để anh khỏi phải bán chúng ra chợ đen.”

Thế là anh trai tôi nổi điên lên, tôi dám chắc điều đó khi thấy các cơ dưới quai hàm anh ấy đang co giật.

“Là người Mexico không có nghĩa là phải nghèo khổ,” anh ấy nói. “Lên đại học không có nghĩa là tao quay lưng lại với mọi người. Có thể là mày đã quay lưng lại với mọi người ở đây bằng việc duy trì những hình mẫu kiểu Mexico đó.”

Tôi rên rỉ và ngửa đầu ra sau. “Duy trì? Duy trì á? Chết tiệt, Alex, mọi người ở chỗ chúng ta thậm chí còn không biết nghĩa của từ đó.”

“Mẹ mày.” Alex gầm lên rồi xô ngã chiếc ghế và quay lưng đi thẳng.

“Đó mới là Alex mà em từng biết! Em chỉ hiểu được những câu nói to rõ ràng thôi,” tôi nói với theo.

Anh ấy vứt chiếc cốc vào thùng rác và tiếp tục đi thẳng. Tôi phải thừa nhận rằng may mắn thay anh ấy chưa đi như một thằng da trắng và trông vẫn như đang chuẩn bị đá đít bất cứ ai cản đường. Bà Westford nhanh chóng tiến lại bàn tôi thu dọn cốc trà chưa đụng đến. “Cháu không thích loại trà này à?”

“Nó ổn ạ,” tôi nói với bà.

Bà ấy nhìn sang chiếc ghế trống đối diện tôi. “Alex làm sao thế?”

“Anh ấy bỏ đi rồi.”

“À,” bà nói, rồi kéo chiếc ghế ra ngồi cạnh tôi. “Cháu có muốn nói chuyện không?”

“Không ạ.”

“Cháu muốn lời khuyên từ cô không?”

“Không ạ.” Tôi nên nói gì cơ chứ, nói về việc ngày mai tôi sẽ đột nhập vào tủ đồ của Nick để xem liệu có bằng chứng gì không chắc? Và khi tôi ở đó, có thể tôi sẽ lục soát cả tủ của Madison vì cô ả đã khăng khăng đòi tôi với Nick làm quen với nhau, nên cô ả chắc hẳn sẽ biết điều gì đó. À tất nhiên là tôi không nói với bất kì ai về nghi ngờ này.

“Được rồi, nhưng nếu cháu cần thì cứ nói với cô. Đợi chút đã nhé.” Bà cầm cái cốc tôi chưa đụng tới và đi vào bên trong. Đây thật là một điều ngạc nhiên lớn vì mẹ tôi hoàn toàn trái ngược với bà Westford. Nếu mẹ tôi mà muốn cho tôi lời khuyên thì chắc chắn bà sẽ nói ra mà không cần biết tôi sẽ nghe hay không.

Bà Westford quay trở lại sau vài phút và đặt lên bàn một cốc trà khác.

“Hãy thử nó đi,” bà nói. “Nó là trà có các loại thảo mộc giúp an thần như cúc la mã, nụ tầm xuân, quả cơm cháy, lá bạc hà và sâm Siberian.”

“Hút cần sa cũng giúp an thần mà,” tôi đùa.

Bà không cười. “Cô biết hút hít không phải vấn đề gì to lớn với một số người, nhưng quan điểm của cô thì nó vẫn là phạm pháp.” Bà đẩy cái cốc về phía tôi. “Cô cam đoan là nó sẽ giúp cháu bình tĩnh lại,” bà nói. Khi đang đi vào trong để nhận lượt khách mới, bà nói thêm vào, “Và nhất là nó sẽ không làm cháu dính vào rắc rối.”

Tôi nhìn cái cốc đầy chất lỏng màu xanh lá cây. Nó trông chẳng hề giống trà thảo mộc mà giống mấy thứ trà túi bán sẵn loại rẻ hơn. Tôi nhìn sang trái rồi phải, khi chắc chắn không ai nhìn mình, tôi nâng cốc lên ngang mặt và hít một hơi.

Được rồi, đây chắc chắn không phải loại trà rẻ tiền trong siêu thị. Nó có mùi như hoa và quả, và mùi gì đó nữa mà tôi không thể giải thích. Và cái mùi khác lạ ấy khiến tôi muốn nếm thử một ngụm.

Khi ngẩng mặt lên, tôi thấy Tuck đang đi về phía mình. Kiara đi bên cạnh cậu ta, nhưng con nhỏ đang chú ý đến người chơi đàn phong cầm ở giữa cửa trung tâm thương mại. Con nhỏ lấy một đô la ra từ ví và cúi xuống đặt nó vào hộp của người đó. Trong khi con nhỏ xem biểu diễn, Tuck kéo chiếc ghế từ bàn bên cạnh và ngồi đối diện tôi. “Tớ không ngờ là cậu cũng uống trà đấy,” Tuck nói. “Trông cậu giống như sẽ uống rượu tequila hay rum hơn.”

“Cậu không còn ai khác để làm phiền à?” Tôi hỏi.

“Không.” Thằng ranh mà tôi nghĩ là cả năm chưa cắt tóc này chỉ vào hình xăm trên cánh tay tôi và hỏi. “Nó có ý nghĩa gì thế?”

Tôi gạt ngón tay của cậu ta ra. “Nó có nghĩa là nếu cậu động vào tôi thì tôi sẽ đá đít cậu.”

Kiara giờ thì đang đứng bên cạnh Tuck. Trông con nhỏ có vẻ không vui tí nào.

“Nhân tiện nói đến đá đít thì ngày đầu tiên ở chương trình HÒA NHẬP của cậu thế nào?” Tuck hỏi với một nụ cười làm tôi muốn lao đến lật nhào ghế cậu ta.

Kiara giật giật tay áo cậu ta và lôi cậu ta ra khỏi bàn. Cậu ta bị kéo dậy khỏi ghế. “Kiara có việc muốn hỏi cậu, Carlos.”

“Không. Không, tớ không có,” Kiara như bị nghẹt thở nhưng vẫn cố kéo cậu ta vào bên trong tiệm trà.

“Có, cậu có mà. Hỏi cậu ấy đi,” cậu ta nói với theo trước khi cả hai vào hẳn bên trong và biến mất khỏi tầm mắt tôi.

***