Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 24: Kiara



Sau giờ học ngày thứ Tư, khi tôi đang rửa xe trên đoạn đường vào gara thì gặp Alex đưa Carlos về sau Chương trình HÒA NHẬP. Alex bước đến gần tôi và cầm một miếng bọt biển lau chùi lên.

“Bố em bảo rằng em đang gặp vấn đề với chiếc radio thậm chí sau khi anh sửa nó.”

“Vâng.” Tôi yêu chiếc xe của mình, nhưng… “Nó hoàn hảo một cách không hoàn hảo ạ.”

“Anh đoán đó là cách đúng nhất để miêu tả về nó. Giống như một vài người mà anh biết.” Alex nhòm vào bên trong chiếc xe. “Xe của Brittany chạy nhanh nhưng nó vẫn còn vài vấn đề.” Anh ấy ngồi vào ghế trước. “Hình như anh đã từng lái nó trước đây. Một trong những khách hàng của bọn anh bán chiếc 73 Monte Carlo. Anh đang nghĩ về việc mua nó. Carlos đã nói với em rằng nó từng làm việc trong một xưởng sửa chữa ô tô của những người anh em họ ở Chicago chưa?”

“Chưa ạ.”

“Ngạc nhiên thật. Carlos luôn tụ tập với Enrique tại xưởng. Nó có lẽ còn thích sửa xe hơn cả anh.”

“Không phải là anh còn phải đi đâu nữa à?” Carlos hỏi. Cậu ta đứng ở gara từ lúc nãy đến giờ. Tôi biết điều đó bởi vì, tốt thôi, tôi có thể cảm nhận được mỗi khi Carlos ở gần tôi.

Tôi cố ý tránh mặt cậu ta từ thứ Hai và điều đó tốt cho cả hai chúng tôi.

Không lâu sau khi Alex rời khỏi, Carlos tiến về phía trước. “Cậu có cần giúp đỡ không?”

Tôi lắc đầu.

“Cậu không định nói chuyện với tôi nữa à? Chết tiệt, Kiara, cái kiểu hành xử im lặng này đủ rồi đấy. Tôi thà cậu nói với tôi một câu với hai từ ít ỏi thôi còn hơn là ngừng nói chuyện với nhau kiểu này. Lạy Chúa, cậu lại làm tôi nổi điên lên lần nữa.”

Tôi ném chiếc ba lô của mình vào ghế sau và khởi động xe.

“Cậu định đi đâu đấy?” Carlos hỏi trong khi đứng chắn trước xe của tôi.

Tôi nhấn còi.

“Tôi sẽ không tránh ra đâu,” cậu ta nói.

Tôi đáp lại cậu ta bằng cách nhấn còi lần nữa. Nó không phải là một tiếng bíp đầy hăm dọa và nặng nề như hầu hết các xe khác, nhưng đó là thứ tốt nhất mà xe của tôi có thể tạo ra.

Cậu ta đặt cả hai tay lên mui xe.

“Tránh ra,” Tôi nói.

Cậu ta di chuyển ngay lập tức. Với sự nhanh nhẹn như một con báo, cậu ta nhảy qua cửa sổ xe đang mở, “Cậu nên sửa cửa xe đi.”

Tôi cá là cậu ta đang miễn cưỡng tham gia vào chuyến đi. Tôi phóng ra khỏi đường vào gara và tiến thẳng đến Boulder Canyon. Gió thổi qua các ô cửa sổ mở rộng với không khí mát mẻ mơn man trên mặt tôi và hất tung phần tóc đuôi ngựa tôi cột sau đầu.

“Tôi có thể sửa cái cửa.” Cậu ta vươn tay ra khỏi cửa sổ xe, để gió luồn qua những ngón tay.

Tôi vừa im lặng lái xe đến đường Boulder Canyon vừa chìm đắm trong khung cảnh. Bạn sẽ nghĩ rằng tôi đã không còn cảm nhận được vẻ đẹp của nó sau quãng thời gian dài sống ở đây, nhưng không phải vậy. Tôi luôn cảm thấy bình yên và bị mê hoặc một cách kỳ lạ bởi những ngọn núi.

Tôi đỗ xe ở The Dome. Thỉnh thoảng tôi leo núi ở đây với Tuck. Tôi với ra ghế sau để lấy ba lô và bước ra khỏi xe.

Carlos ngó đầu ra khỏi cửa sổ. “Tớ đoán đây không phải là nơi cậu định đến.”

Tôi thừa nhận rằng mình hơi thỏa mãn khi nói, “Đoán tiếp đi.” Tôi đeo ba lô và bắt đầu đi bộ dọc theo cây cầu bắt ngang qua sông Boulder.

“Nè, gái.” Cậu ấy gọi với theo tôi.

Tôi tiếp tục đi, hướng đến nơi chốn bình yên của mình trên những ngọn núi.

“Carajo(1)!”

(1) Carajo là một câu chửi bậy trong tiếng TBN, bất cứ việc gì cũng có thể chửi carajo được hết, tùy vào ngữ cảnh mà câu đó có mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Tôi không ngoảnh lại, nhưng từ những tiếng động cậu ta tạo ra và những câu chửi thề phát ra từ miệng cậu ta thì tôi có thể nói rằng cậu ta đang cố mở cửa xe để ra ngoài. Cậu ta thất bại trong vô vọng. Khi cậu ta leo ra khỏi xe và ngã xuống bãi đỗ xe tạm thời bằng đá dằm, tôi lại nghe thấy cậu ta cất tiếng chửi rủa lần nữa.

“Kiara, mẹ kiếp, đợi tôi với!”

Giờ tôi đang đứng dưới chân núi, ở đầu đoạn đường mà tôi thường đi.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Cậu ta hỏi.

Tôi chỉ vào biển chỉ dẫn rồi bắt đầu tiến về phía các tảng đá cuội lớn.

Tôi có thể nghe thấy tiếng chân cậu ta trượt trên đá sỏi khi cố bắt kịp. Bây giờ chúng tôi đang đồng hành với nhau, nhưng tôi sẽ sớm tách ra và đi theo con đường riêng của mình. Cậu ta chắc chắn không đi đôi giày thích hợp để leo núi.

“Cậu gặp vài vấn đề nghiêm trọng rồi đấy, gái.” Cậu ta gầm gừ.

Tôi tiếp tục đi. Khi đã được nửa đường, tôi dừng lại và lấy chai nước ra khỏi ba lô của mình. Trời không quá nóng và tôi cũng đã quen với độ cao này nhưng tôi biết nhiều người bị mất nước khi ở đây và điều đó thì thật không hay chút nào.

“Này.” Tôi nói và đưa chai nước cho cậu ta.

“Cậu đang chơi tôi đấy à? Có khi cậu đã bỏ thuốc độc nó cũng nên”.

Tôi tu một hơi dài rồi đưa nó cho cậu ta lần nữa. Cậu ta làm quá lên khi lau miệng chai bằng mặt áo thun của mình như thể tôi bẩn lắm vậy, sau đó cũng uống một ngụm dài.

Khi cậu ta trả lại, tôi lau sạch vi trùng của cậu ta bằng mặt áo thun của mình. Tôi nghĩ là mình nghe thấy tiếng cậu ta cười khúc khích. Hoặc là thế hoặc là cậu ta đang che giấu đi hơi thở nặng nề của mình khi leo núi.

Tôi bắt đầu tiếp tục leo còn Carlos thì thở hồng hộc. “Cậu thấy ở đây vui lắm hả? Với tôi thì đây chắc chắn không phải là nơi lý tưởng để có một quãng thời gian tuyệt vời.”

Tôi duy trì tốc độ như cũ. Cứ mỗi lần Carlos bị trượt chân thì cậu ta lại cất tiếng chửi rủa. Bạn sẽ nghĩ rằng cậu ta đang tập trung hết sức để leo núi và không bị trượt chân trên đá, nhưng không phải vậy, cậu ta chỉ đang nói luyên thuyên không ngừng nghỉ mà thôi.

“Tôi đã từng nói với cậu là thật khó chịu khi cậu hầu như không hề nói bất kì tiếng nào với tôi hay chưa? Cậu đang hành động như thể cậu là một người câm mà không sử dụng bất kì cử chỉ bằng tay nào. Nghiêm túc đấy, ý tôi là điều đó làm tôi cảm thấy cực kì khó chịu. Không phải cậu nghĩ tôi sẽ buộc bản thân phải thực hiện và bị đóng khung, kiềm chế và buộc phải đến cái chương trình HÒA NHẬP ngu ngốc ấy chứ?”

“Đúng thế đấy.” Tôi leo đến nơi mà tôi phải vượt qua một rìa núi nhỏ và bám vào những mỏm đá nhô ra. Tôi đã chuẩn bị tốt và thậm chí nếu tôi ngã thì chỉ cách mấy feet nữa là vùng đất bằng phẳng.

“Đùa nhau à?” Cậu ta hỏi và đi theo tôi đơn giản chỉ bởi tại thời điểm này có lẽ cậu ta nghĩ rằng cậu ta không còn lựa chọn nào khác.  “Chúng ta đang đến một nơi nào đó, hay cậu chỉ đang đi loanh quanh mà không có mục đích gì cho đến khi tôi trượt chân và lao đầu xuống đó rồi ngủm?”

Leo lên một mỏm đá lớn che khuất chỗ tôi khỏi những người đi bộ leo núi, tôi dừng lại khi đến khoảng đất trống, nơi có một cái cây to nằm cô độc. Tôi khám phá ra nơi này nhiểu năm về trước khi tôi cần một nơi để chỉ đến và… suy ngẫm. Bây giờ tôi đến đây nhiều hơn. Tôi làm bài tập về nhà ở đây, tôi vẽ, tôi lắng nghe tiếng chim hót, và hít thở không khí trong lành trên núi.

Tôi ngồi trên một tảng đá phẳng, mở ba lô và đặt chai nước cạnh mình rồi mở cuốn sách đại số và bắt đầu làm bài tập về nhà.

“Cậu đang thật sự học bài đấy hả?”

“Ừ.”

“Thế tôi phải làm gì đây?”

Tôi nhún vai. “Nhìn quanh đi.”

Cậu ta nhanh chóng nhìn sang trái và phải. “Tôi không thấy gì cả ngoài những tảng đá và những cái cây.”

“Có gì ngạc nhiên đâu.”

“Đưa tôi chìa khóa của cậu, ngay bây giờ.” Cậu ta yêu cầu.

Tôi lờ cậu ta đi.

Tôi nghe thấy tiếng cậu ta thở mạnh. Cậu ta có thể dễ dàng hạ gục tôi, lấy ba lô của tôi và tìm chìa khóa, nhưng cậu ta không làm điều đó.

Tôi tập trung vào cuốn sách, lướt qua các phương trình và viết các ghi chú lên giấy nháp.

Carlos hít một hơi thật sâu. “Thôi được rồi, tôi xin lỗi. Tha lỗi cho tôi đi mà. Madison và tôi đã là quá khứ rồi, và tôi muốn làm người mẫu cùng cậu hơn là đi chơi với cô ta. Ở cùng thiên nhiên đã khôi phục niềm tin của tôi với nhân loại và biến tôi trở thành một người tốt hơn. Giờ cậu vui rồi chứ?”