Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 33: Carlos



Sáng nào Brandon cũng đánh thức tôi bằng mấy bài hát “tủ” quá sức ám ảnh của nó: “Chào buổi sáng bạn yêu, chào buổi sáng bạn yêu. Chúng ta ở khắp nơi với những gương mặt rạng ngời. Và đó là cách chúng ta đón chào ngày mới!” Đúng là khiến người ta phát điên.

À không, hôm nay không phải em phải em trai của Kiara mà là Tuck đang hò hét ở ngoài hành lang: “Con gián, con gián, không thể bò được nữa, vì nó không có, vì nó thiếu đi, mình quên lời mất rồi, la la la la.”

Không có thằng nhóc Brandon phá rối thì lại lòi ra gã Tuck với mục đích sống dường như chỉ để quấy nhiễu tôi.

“Cậu có câm ngay đi không?” – Tôi hét lên, hy vọng cậu ta có thể nghe thấy.

“Chào, anh bạn” – Tuck mở cửa phòng tôi – “Dậy và tỏa sáng nào!”

Tôi ngóc đầu dậy, “Hình như tôi đã khóa cửa để cấm mấy kẻ như cậu bước chân vào phòng rồi mà?”

Cậu ta xoay xoay cái kẹp giấy trong tay: “Ờ đúng. Nhưng may mắn là tớ biết cách sử dụng chiếc chìa-khóa-thần-kì này đây.”

“Cút ra ngoài.”

“Tớ cần cậu giúp, bạn yêu à.”

“Không. Cút.”

“Cậu ghét tớ đến mức này chỉ vì Kiara thích tớ hơn cậu sao?”

“Cấm dài dòng. Cút mẹ cậu ngay. Ngay bây giờ.” – Tôi nói. Và gã vẫn chưa chịu đi.

“Này, nghiêm túc đây, dù tôi không biết đúng hay không, nhưng tôi nghe người ta nói mấy tên hay chửi bậy thì thường cái đó không được to đâu. Cậu hiểu ý tôi chứ, cái đó ấy.”

Tôi giật phắt chăn ra, nhảy khỏi giường để đuổi cậu ta ra ngoài, nhưng cậu ta đã chuồn trước.

Cửa phòng Kiara hé mở rất đáng ngờ. “Hắn đâu?”, tôi hỏi con nhỏ.

“Ưmm….”

Tôi nhìn lướt qua phòng nhỏ rồi mở toang cửa phòng. Đúng như dự đoán. Tuck đang ở trong phòng nhỏ. “Tớ chỉ trêu tí thôi mà. Cậu không biết đùa à, bạn trẻ?”, cậu ta nói.

“Đừng có đùa khi chỉ mới 7 giờ sáng”.

Cậu ta cười. “Mặc đồ vào đi, Kiara tội nghiệp của tôi sẽ hoảng sợ khi thấy cậu “chào cờ” đấy.”

Tôi nhìn xuống chân mình. Và hẳn là tôi đã “lên”, ngay trước mặt Kiara và Tuck. Vãi. Tôi vội chụp lấy thứ gần tầm với nhất và che trước người để không bị ai nhìn thấy. Hình như thứ đó là con thú bông của Kiara, nhưng lúc này tôi không thể lựa chọn được.

“Đó là con Mojo của Kiara”, Tuck nói, “Phải vậy không, Mojo?”

Không nói một lời, tôi chạy một mạch về phòng và quẳng con Mojo xuống sàn. Tôi biết Kiara chắc chắn sẽ bắt tôi mua cho nhỏ một con thú bông mới cho mà xem.

Tôi ngồi phịch trên giường, tự hỏi làm sao để thân mật với Kiara hơn khi tên Tuck “bóng đèn” này luôn ở cạnh nhỏ, và lại tự hỏi tại sao tôi lại phải như thế? Tôi chỉ thích được hôn con nhỏ thôi, không hơn. Tiếng gõ cửa vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của tôi.

“Muốn gì?”, tôi gần như đang gầm lên.

“Tôi là Kiara…”

“… còn tớ là Tuck”, một giọng nói khác tiếp lời.

“Cậu ấy muốn nói xin lỗi”, Kiara nói khi tôi mở cửa ra.

“Tớ rất xin lỗi vì đã mở cửa phòng cậu khi không được cho phép,” Tuck nói như thể cậu ta là thằng nhóc đang vòng tay xin lỗi mẹ, “Tớ hứa sẽ không bao giờ như thế nữa. Cậu hãy tha thứ cho tớ nhé.”

“Ờ”. Tôi định đóng cửa thì Kiara lấy tay chặn lại.

“Khoan đã, Tuck thực sự cần cậu giúp đấy Carlos.”

“Giúp cái gì?”

“Đội ném đĩa thể thao của chúng tớ chỉ có sáu người trong khi bọn tớ cần tới bảy người. Ba người không tham gia vì bị cúm, hai người nữa thì bị thương trong trận tứ kết và không thể chơi tiếp được. Kiara nói là cậu có thể chơi khá tốt.”

Khá tốt cái gì chứ? “Sao cậu không chơi?”, tôi hỏi Kiara. “Cậu giỏi thể thao mà.”

“Đây không phải đội nữ”, nhỏ nói, “Là đội nam.”

Tuck chắp hai tay lại ra vẻ khẩn cầu, và tôi bắt đầu nghe thấy mấy lời nhảm nhí. “Năn nỉ cậu đấy, bạn tớ ơi. Chúng tớ cần cậu, người bạn đáng tin cậy và người hùng của bọn tớ ơi. Chúng tớ cần cậu, hiển nhiên như trái đất mọc ở hướng tây vậy”.

“Mặt trời mọc ở hướng đông mới đúng, đồ đần”.

“Đó là nếu như cậu nhìn từ mặt đất mà thôi. Nếu nhìn từ mặt trăng thì trái đất mọc ở hướng tây đấy”. Cậu ta hít sâu một hơi. “Tớ nói xong rồi đó. Cậu tham gia chứ? Chưa tới nửa tiếng nữa là trận đấu sẽ bắt đầu, và tớ cần biết chắc chắn rằng liệu bọn tớ có phải bỏ trận đấu hay không. Và không may, cậu là hi vọng cuối cùng của bọn tớ.”

Tôi nhìn sang Kiara.

“Tuck rất cần cậu”, nhỏ nói, “Tôi sẽ đến xem các cậu thi đấu.”

“Được rồi. Tôi sẽ tham gia. Vì cậu, tôi sẽ tham gia,” tôi nói với nhỏ.

“Ê khoan, cậu ta nói gì cơ… cái gì mà sẽ làm vì cậu vậy?”, Tuck nhìn tôi rồi lại nhìn Kiara, nhưng cả hai chúng tôi đều nín thinh, “ Ai đó cho tớ biết cái quái gì đang xảy ra ở đây được không?”

“Không. Chờ tôi năm phút”. Tôi nói với họ.

Trên đường đến sân đấu, Kiara cứ nhất định bắt tôi phải gọi anh trai đến xem cùng. “Cậu gọi đi, hoặc không tôi sẽ gọi”.

“Tôi không muốn anh ấy tới”.

Nhỏ rút điện thoại ra. “Thực ra cậu vô cùng muốn anh mình ở đây nhưng cậu quá bướng bỉnh nên mới không chịu thừa nhận. Tôi cá chắc là như vậy”.

Ai bắt con nhỏ phải làm vậy chứ?

Tôi giật điện thoại từ tay nhỏ và gọi cho anh trai. Tôi nói cho anh ấy biết về trận đấu. Không chút do dự, anh ấy nói là sẽ đến xem.

Sau khi tôi tắt máy và ném trả điện thoại lại cho Kiara, Tuck phổ biến luật chơi cho tôi. Tôi chú ý đến một chi tiết quan trọng: mỗi khi tôi bắt được cái đĩa, tôi phải dừng lại và ném nó cho đồng đội trong vòng mười giây.

“Môn thể thao này không được dùng bạo lực”, Tuck nhắc tôi, hình như là lần thứ mười, “Vì vậy nếu cậu muốn đấm, đẩy hay đánh ai thì hãy để dành cho tới sau trận đấu nhé.”

Trên sân đấu, Tuck giới thiệu tôi với cả đội. Một ý nghĩ cứ lảng vảng trong đầu tôi: nếu tôi giúp đội của Tuck thắng trận, thì trong mắt Kiara, tôi sẽ trở thành anh hùng.

Tôi luyện tập với mấy người trong đội vài phút trước khi bắt đầu thi đấu. Dù mấy năm rồi chưa ném cái đĩa nào nhưng bây giờ tôi vẫn có thể dễ dàng chuyền đĩa đến tay đồng đội.

Một tên trong đội bỗng dưng chạy về phía này, nháy mắt và vỗ mông tôi.

Cái quần gì vậy? Đừng nói đây là nghi thức của môn ném đĩa thể thao này nha? Tôi sẽ không làm bất cứ nghi thức nào cho phép người khác đặt tay lên mông tôi.

Tôi đi qua chỗ Tuck, cậu ta đang giãn cơ ở bên ngoài đường biên. “Có phải là tôi bị hoang tưởng không hay là thằng đó đã thực sự sàm sỡ tôi vậy?”

“Tên cậu ấy là Larry. Larry cho rằng cậu rất quyến rũ, đừng hỏi tớ tại sao cậu ta lại như vậy. Kể từ khi cậu đến đây thì chưa khi nào cậu ta ngừng rỏ dãi thèm thuồng cả. Tớ mong cậu sẽ không có thái độ gì với cậu ấy.”

“Khỏi lo.”

“Đây”, Tuck mở túi và ném cho tôi một cái áo, “đồng phục của đội chúng ta.”

Tôi cầm cái áo. “Màu hồng á?”

“Cậu có vấn đề với màu hồng à?”

“Ừ. Bê đê quá.”

Tuck mím môi. “Ừ, phải. Carlos này, tớ nghĩ lúc này thích hợp để tớ nói cho cậu nghe một chuyện. Chắc chắn cậu sẽ không vui khi nghe nó đâu.”

Tôi vừa nghe Tuck nói vừa cẩn thận quan sát từng thành viên trong đội. Dennis – một gã trông cực kì yểu điệu. Còn tên đã vỗ mông tôi thì đang cắn môi như thể hắn muốn cắn môi tôi như thế. Còn cả mấy cái áo hồng này nữa… “Đây là đội của mấy gã đồng tính à?”

“Sao cậu biết? Vì mấy cái áo hồng à, hay vì hơn nửa đội đang nhìn cậu thèm thuồng?”

Tôi nhét cái áo lại vào tay cậu ta. “Tôi không tham gia nữa”.

“Bình tĩnh nào Carlos. Chơi cùng một đội toàn gay không khiến cậu thành gay đâu. Kì thị người đồng tính không đúng chút nào”.

“Chắc tôi quan tâm đến việc chuyện đó đúng hay sai”.

“Hãy nghĩ đến những người sẽ bị cậu làm cho thất vọng đi. Ví dụ như Kiara và… anh trai của cậu.”

Tôi không biết là liệu anh tôi đang cười vui vẻ hay lo lắng, tôi chỉ biết anh ấy đang giơ ngón cái về phía tôi từ khán đài. Brittany cũng có mặt ở đây. Chị ấy và Kiara đang chụm đầu vào nhau và mải mê tán dóc.

Đáng nhẽ ra tôi không nên hỏi tiếp, nhưng cũng không thể không hỏi: “Tên đội mình là gì?”

“Đội ném đĩa Đồng Tính”, Tuck nói rồi lăn ra cười.

Khác hẳn với cậu ta, tôi chẳng thấy có gì đáng cười cả.

“Sao vậy? Cậu không thích tên đội à? Dù sao thì cậu cũng là một phần trong đó rồi Carlos.”

Tôi vẫn không thấy buồn cười.

Cậu ta bắt một cái đĩa được ném qua, rồi ném trả lại. “À, chắc cậu cũng biết, trước khi ra sân chúng ta sẽ chụm tay và hô “Tiến lên Đồng Tính” thật to”.

Quá đủ rồi. “Tôi về đây.”

Tôi bỏ đi khỏi sân đấu. Nếu có ai ở quê nhìn thấy tôi thì chắc tôi sẽ bị đá lăn lông lốc từ Atencingo đến Acapulo(1) và quay ngược trở lại.

(1) Atencingo và Acapulo: hai địa danh ở Mexico.

“Đùa thôi mà anh bạn.” Tuck gọi với sau lưng tôi.

Tôi dừng bước.

“Tên đội chúng ta không phải là Đội ném đĩa Đồng Tính.” Cậu ta giơ tay đầu hàng. “Được rồi, thực ra chúng ta sẽ không hô “Tiến lên Đồng Tính”, dù cho cậu bạn Joe đầu đinh ở đằng kia từng đề nghị như thế ở đầu mùa giải thật. Tên của chúng ta là The Ultimates. Bọn tôi không thể nghĩ ra được một cái tên thật kêu, nên Larry đã đặt là The Ultimates, và đó là tên đội của chúng tôi từ trước tới nay. Được rồi chứ?”

Tôi quay đầu và cầm lấy cái áo. “Lần này cậu nợ tôi nhé”. Tôi nói khi đang thay chiếc áo hồng vào.

“Biết rồi. Vậy cậu muốn tôi trả cái gì?”

“Từ từ tính”. Tôi nhìn chằm chằm ra chỗ Kiara đứng. “Kiara đã từng hẹn hò với ai chưa?”

Tuck dùng ngón trỏ vỗ vỗ cằm. “Cậu ấy có nói với cậu về Michael không?”

“Michael là ai?” – Tôi hỏi.

“Bạn trai của Kiara suốt cả mùa hè đấy.”

Con nhỏ chưa từng nhắc tới tên này. “Chuyện giữa họ tệ đến mức nào?”

Tuck cười toe toét. “Trời trời, cả hai chúng ta đều tò mò về chuyện này sao?”

“Trả lời nhanh đi.”

“Thì gã nói là gã yêu cậu ấy, xong gã nói chia tay, bằng mấy dòng tin nhắn”.

“Chó đẻ thật.”

“Công nhận”. Tuck chỉ về phía sân bên kia, nơi đối thủ của chúng tôi đang tập. “Đấy đấy, thằng cao cao đang cầm chai nước lên ở bên kia kìa, trên áo có in tên Barra ấy”.

“Thằng mang cái khăn xanh lá á hả?”

“Ừ đúng rồi”. Tuck nói. “Michael Barra, kẻ luôn chia tay qua tin nhắn đấy.”

“Thằng đó hói à?”

“Không phải, nó đeo khăn chỉ để mái tóc quý giá của nó đừng rối lên lúc nó chơi thể thao thôi”. Tuck đặt tay lên ngực tôi để gây chú ý. “Nhưng mà hãy nhớ luật chơi mà tôi nói với cậu lúc ở trên xe nhé. Trò này không được dùng bạo lực nhé Carlos, hoặc chúng ta sẽ bị phạt nếu hành xử thô lỗ không đáng.”

“Ừ ừ”. Tôi quan sát tên bạn trai cũ của Kiara ở phía đối diện lúc gã quẳng chai nước về đường biên sau khi nốc một hơi mà chẳng hề để ý rằng chai nước suýt thì trúng một con chó của khán giả đến xem. Tôi ghét thằng này quá, dù tôi chưa tiếp xúc với gã lần nào.

Bắt đầu trận đấu, Dennis ném tay ra sau và quăng đĩa vào giữa sân cho đội bạn. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi một tên trong đội bên kia lầm bầm mấy lời khó nghe khi tôi chặn đường chuyền đĩa của hắn. Máu trong người tôi sôi lên y như khi người ta gọi tôi là thằng Mexican dơ dáy.

Tôi vô cùng khó chịu và sẵn sàng đá đít vài thằng cầu thủ ném đĩa rồi đấy.

Tôi tự hỏi liệu bây giờ có thích hợp để cho Tuck thấy rằng nên có một vài hành vi bạo lực của một thằng Mexico đang điên tiết vào những lúc cần thiết hay không.

***