“Nghe này, gái”, Carlos nói khi chúng tôi đang trên đường đến quán trà của mẹ.
Tay tôi ghì chặt bánh lái. “Đừng gọi tôi như vậy nữa.” Tôi nói.
“Rồi rồi, vậy em muốn tôi gọi bằng gì?”
Tôi nhún vai. “Gì cũng được, trừ chữ gái.” Tôi lần tay tìm chỗ mở máy cát-sét nhưng chợt nhận ra nó hỏng rồi còn đâu. Tôi lại ghì bánh lái chặt hơn và cố tập trung nhìn đường, mặc dù bây giờ chúng tôi đang dừng đèn đỏ.
Cuối cùng Carlos cũng thừa nhận. “Em muốn gì từ tôi? Em muốn tôi nói mấy lời dối trá với em sao? Đó là thứ em muốn phải không? Được thôi, tôi sẽ nói cho em nghe. Kiara, anh chẳng còn lại gì nếu thiếu mất em. Kiara, em đã chiếm hữu trái tim và tâm hồn anh rồi. Kiara, không có em đời anh chẳng còn ý nghĩa nữa. Kiara, anh yêu em. Đó, đó là những gì em muốn nghe đúng không?”
“Ừ.”
“Chẳng có gã nào thực sự nghĩ như vậy khi nói mấy câu đó cả.”
“Tôi cá rằng anh trai cậu thật lòng khi nói như vậy với chị Brittany.”
“Bởi vì anh ấy gần như mất trí rồi. Tôi còn tưởng rằng em là người duy nhất không bị cưa đổ bởi miệng lưỡi của tôi.”
“Tôi không. Coi như việc tôi muốn hẹn hò với cậu là một sai lầm của tôi đi,” tôi nói với anh. “Nhưng giờ thì hết rồi. Từ giờ tôi chẳng còn trông đợi gì ở cậu nữa cả, với lại tôi cũng nhận ra cậu cũng không phải mẫu người tôi thích. Ừ mà,” tôi nói, lén nhìn biểu cảm của anh, “Có lẽ tôi sẽ gọi cho Michael. Anh ấy có ý muốn quay lại với tôi.”
Carlos nhìn xuống ví của tôi và lấy điện thoại của tôi ra từ ngăn bên. Tôi cố giật lại nhưng động tác của anh quá nhanh. “Anh đang làm trò gì vậy hả?”
“Tập trung lái xe đi Kiara. Em không muốn gây ra tai nạn chỉ vì mất tập trung đâu, đúng chứ?”
“Để lại chỗ cũ đi,” tôi yêu cầu.
“Tất nhiên. Nhưng trước tiên tôi cần kiểm tra vài thứ đã.”
Tới vạch dừng đèn đỏ tiếp theo, tôi với qua và lấy được điện thoại ra khỏi tay anh ấy. Tôi đọc tin nhắn mà Carlos vừa gửi cho Michael. ‘Đmm’.
“Anh dám?”
“Dám chứ.” Anh rất hài lòng. “Em cảm ơn tôi sau cũng được.”
Cảm ơn anh? Cảm ơn anh sao? Tôi rẽ khỏi đường, xách ví lên và cố tình vung vào đầu Carlos như vung gậy đánh nhau.
Anh bắt được cái túi trước khi nó kịp huých vào người. “Đừng nói với tôi là em muốn đi hẹn hò với cái thứ giết người này nhé.”
“Tôi chẳng biết mình muốn gì nữa.”
Tôi quay lại đường lớn, lái về phía cửa hàng của mẹ. Tôi dừng xe và bỏ đi mà không đợi Carlos.
“Kiara, đợi đó.” Carlos gầm lên giận dữ khi phải leo ra ngoài bằng cửa sổ. Tôi nghe tiếng bước chân anh phía sau tôi. “Nếu chỉ được làm một điều cuối cùng trên đời thì tôi sẽ sửa cái cửa xe chết tiệt đó.” Anh vò đầu. “Nghe này, nếu chuyện đi theo hướng khác…”
“Chuyện gì cơ?”
“Khó giải thích lắm.”
Tôi quay lưng lại. Anh đã không muốn kể thì cố thuyết phục cũng chẳng được gì.
“Chào hai đứa.” Mẹ đón chúng tôi ngay trước cửa hàng nên cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi đành phải gác lại. “Kiara, mẹ đã để ra ngoài hóa đơn từ tuần và tháng trước rồi đó. Con sắp xếp lại chúng nhé. Còn Carlos thì lại đây với cô.”
Trong khi tôi vào văn phòng và bắt đầu kiểm tra hóa đơn cũng như sắp xếp lại sổ sách thì mẹ chỉ Carlos cách phân loại các thùng nguyên liệu trà lỏng vừa được chuyển đến.
Một lúc sau, mẹ tôi hé cửa và bảo tôi đến phòng nghỉ để ăn trưa cùng mẹ. Mẹ hoàn toàn không biết rằng không khí trong phòng đang rất căng thẳng khi cả ba ngồi cùng nhau. Mẹ luôn mong mọi người lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Tôi tự hỏi liệu khi nào mẹ mới nhận ra chúng tôi chỉ giả vờ tỏ ra vui vẻ.
“Mẹ bắt chước Teddy ý tưởng cho người đứng bán ở bên ngoài cửa hàng đấy,” Mẹ vừa nói vừa lấy đồ ăn ra khỏi túi.
“Cái gì đây ạ?”, Carlos hỏi khi mẹ đưa thức ăn cho anh.
“Thịt chay hữu cơ.”
“Thịt chay là gì ạ?”
“Xúc xích chay ấy,” Mẹ trả lời. “Thực phẩm không chế biến bằng động vật.”
Carlos do dự mở gói xúc xích.
“Đừng làm như cháu sẽ chết nếu như ăn uống lành mạnh, Carlos,” mẹ tôi nói, “Nhưng nếu cháu không muốn ăn thì để cô ra ngoài mua thức ăn mặn về cho cháu.”
Tôi bắt đầu ăn xúc xích chay. Tôi thì không có vấn đề gì về việc ăn mấy món chay mà mẹ làm, nhưng tất nhiên là tôi thích đồ mặn hơn.
Carlos cắn một miếng. “Khá là ngon đấy chứ. Có khoai chiên để ăn cùng không ạ?”
Tôi suýt thì cười sặc lên khi mẹ tôi đổ ra một đống khoai chiên màu cam lên trên cái khăn ăn. “Đây là khoai lang chiên. Lớp vỏ bên ngoài sẽ cung cấp cho cháu thêm chất xơ. Và nếu cô không nhầm thì chúng còn chứa axit béo omega 3 nữa.”
“Cháu thích ăn mà không phải nghĩ xem mình vừa ăn chất gì,” Carlos vừa nói vừa nhai.
Mẹ tôi rót trà đá do mẹ tự làm từ cái bình lớn cho chúng tôi. “Cháu nên để ý tới những chất cháu đưa vào cơ thể mình. Ví dụ như trong ly trà này có quả acai, chiết xuất vỏ cam và bạc hà.”
“Mẹ, ăn đi,” tôi nói với mẹ. Nếu tôi không nhắc, mẹ sẽ bắt đầu giải thích toàn bộ về các chất chống oxy hóa và các gốc tự do đến khi chúng tôi hiểu mới thôi.
“Biết rồi, biết rồi.” Mẹ lấy xúc xích ra và ăn. “Bộ phim tối qua hay không?”
“Hay ạ”. Tôi hi vọng mẹ đừng hỏi về các chi tiết phim vì tôi còn chẳng nắm được nội dung của bộ phim đó.
Mẹ cắn một miếng thịt rán. “Nhìn có vẻ bạo lực. Mẹ không thích phim bạo lực.”
“Con cũng vậy,” tôi nói. Carlos vẫn im lặng. Tôi cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi không nhìn lên. Tôi cố tập trung suy nghĩ vào những thứ khác.
Iris, một nhân viên làm việc vào cuối tuần ở cửa hàng, mở cửa phòng nghỉ. “Cô Colleen, có một người khách đặc biệt muốn gặp cô. Cô ta trông có vẻ đang gấp.”
Mẹ tôi cắn miếng xúc xích cuối cùng. “Tới giờ làm việc rồi.”
Tôi cũng đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng Carlos đột nhiên níu tay áo tôi lại. Có Chúa mới biết tôi muốn anh kéo tôi vào lòng và bảo với tôi rằng chuyện tối qua không phải chỉ do sự bồng bột nhất thời gây ra.
“Không phải lỗi tại em đâu, em biết mà. Tôi đã thật sự không còn muốn quen bất kì cô gái nào khác sau…” Giọng anh nhỏ dần, và anh buông dần tay áo tôi.
“Sau ai cơ?” Tôi hỏi.
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Với tôi thì nó quan trọng.”
Anh ngập ngừng, giống như anh không muốn nhắc tên người đó. Khi cuối cùng anh cũng thốt ra được, “Destiny”, anh không thể giấu được rằng anh vẫn còn tình cảm với cô ấy. Cái tên đó tuôn ra khỏi miệng anh ấy như thể anh nâng niu từng âm tiết một.
Tôi thật sự ghen tỵ với cô ấy. Tôi chắc chắn không thể nào sánh được với Destiny. Và Carlos thì rõ ràng vẫn còn yêu cô ấy. “Tôi hiểu rồi.”
“Không, em không hiểu đâu. Chuyện tối hôm qua tôi không hề ngờ được, Kiara. Tôi lại có cái cảm giác mà tôi đã không còn cảm thấy kể từ…”
“Sau Destiny,” tôi nói.
“Tôi sẽ không cho phép mình yêu một ai nhiều như vậy nữa.”
“Vậy nên anh vẫn hy vọng tôi sẽ tiếp tục giả vờ hẹn hò với anh ở trường đúng không?”
“Chỉ vài tuần nữa thôi, cho đến khi Madison từ bỏ việc theo đuổi tôi.” Anh nhìn tôi. “Sau đó chúng ta sẽ bịa ra lý do để chia tay. Chúng ta đã thỏa thuận vậy mà đúng không?”
“Đúng.”
Về lại văn phòng của mẹ, tôi nhìn vào sổ sách trước mặt. Những con số dần mờ đi. Tôi ném bút chì sang một bên, kê đầu lên tay và thở dài.
Tối qua tôi thực ngu ngốc khi để cho Carlos biết tôi đã thật sự yêu anh. Chắc chắn tôi đã làm anh sợ hãi. Tôi luôn lo sợ về cuộc đời mình kể từ khi sinh ra đến giờ. Rồi tôi gặp Carlos, một người khiến tôi muốn hướng về tương lai và không bao giờ hối tiếc bất kì khoảnh khắc nào.
Khi anh chơi bóng với em trai tôi, tôi nhìn được sự tốt bụng thấp thoáng đâu đó trong anh mà anh chỉ dành cho những điều anh nghĩ là xứng đáng. Tôi nhận ra rằng, khi ở bên cạnh Carlos, những gì ta thấy không quan trọng bằng những gì ta nhận được.
Cuối ngày, tôi tìm thấy anh đang cẩn thận phân loại các nguyên liệu khác nhau để làm món trà nhà làm của mẹ tôi ở căn phòng phía sau.
“Tôi nghĩ ra lí do để chúng ta chia tay rồi,” tôi nói với anh.
“Nói tôi nghe xem.”
“Vì anh vẫn còn yêu Destiny.”
Anh ấy vẫn tiếp tục công việc. “Cái khác đi.”
“Anh muốn thế nào?”
“Tôi không biết. Chỉ cần lý do khác thôi”. Anh đặt các nguyên liệu đã phân loại vào kệ. “Tôi sẽ tới cửa hàng tự động gặp Alex. Nói với bố mẹ em tôi về trễ.”
“Để tôi chở anh,” tôi nói, “Giờ tôi cũng về mà.”
Anh lắc đầu. “Tôi muốn đi bộ”. Tôi nhìn theo lưng anh ấy đi ra cửa, bỏ mặc tôi ở lại tự hỏi mình tại sao anh cứ tìm cách né tránh tôi nhiều nhất có thể như thế.