Tim tôi run lên và tôi kích động khôn cùng trước lời anh nói. “Trời t-t-tối quá. Tôi không thấy đường.”
“Đi theo giọng anh này em. Anh không để em ngã đâu.”
Tôi vừa dọ dẫm trong bóng tối như người mù vừa rùng mình vì lo lắng, hoặc cũng có thể là vì sợ. Chẳng thể nói được điều gì trong cả hai khiến tôi run nhiều hơn. Khi tay chúng tôi chạm nhau trong bóng đêm, anh dẫn tôi đến đống chăn mền. Tôi đặt chiếc ví đựng chiếc bao cao su xuống cạnh tấm chăn rồi lúng túng vén váy lên để ngồi xuống trước mặt anh. Anh bao lấy tôi trong vòng tay mạnh mẽ, vạm vỡ của mình. “Nhìn em run lên kìa.” Anh kéo tôi vào ngực anh.
“Tôi kh-kh-không ngừng run được.”
“Em lạnh sao? Anh đi tìm thêm vài tấm chăn nữa nhé nếu em…”
“Không, đừng đi. Ở-ở-ở lại đây với em.” Tôi xoay người ôm lấy eo anh, dựa dẫm vào cảm giác ấm áp trên cơ thể anh, không cho anh rời đi. “Chỉ là em l-l-lo thôi.”
Anh vuốt mái tóc ướt đẫm vì mưa của tôi. “Anh cũng vậy.”
“Carlos?”
“Ừ?”
Vì không thể nhìn thấy gì, tôi vươn tay sờ và cảm nhận chiếc cằm sạch sẽ của anh. “Kể em nghe vài kí ức tuổi thơ anh còn nhớ đi. Những k-k-kí ức đẹp ấy.”
Anh mất một lúc lâu mới phản ứng lại. Phải chăng anh không nhớ được kí ức nào vui vẻ về cuộc sống lúc còn ở Chicago?
“Alex và anh luôn bày trò rắc rối sau giờ học, khi mẹ anh vẫn đang làm việc. Alex được mong sẽ làm tốt mọi thứ, nhưng chẳng đứa-trẻ-mười-ba-tuổi nào muốn học bài khi vừa về nhà cả. Tụi anh đã có mấy cuộc thi như kiểu Hội thao Fuentes và bày ra vô số phần thi quái đản.”
“Quái đản như thế nào?”
“Alex đã nảy ra một ý tưởng ngu ngốc về việc cắt bỏ phần đầu cái quần lót của mẹ anh và nhét bóng tennis vào hai bên lỗ xỏ chân. Anh ấy gọi đó là trò Ném Sịp. Tụi anh sẽ xoay cái thứ đó vòng vòng vòng vòng như cối xay gió và rồi ném mạnh hết sức có thể. Có lúc thì chiến thắng thuộc về người ném xa nhất, có lúc thì là người ném cao nhất.” Anh nén một tiếng cười. “Tụi anh đã ngu ngốc đặt nó vào lại ngăn tủ của mẹ và nghĩ rằng bà sẽ không hề nghi ngờ người đã cắt phá thứ đó là hai đứa nhóc này.”
“Bà ấy có đánh anh không?”
“Chỉ có thể nói rằng mông anh vẫn còn đau cho tới bây giờ, dù đã bảy năm trôi qua.”
“Ôi.”
“Ừm. Alex và anh ngày đó dành rất nhiều thời gian bên nhau. Có lần anh muốn làm cướp biển nên đã vào phòng mẹ, lấy hộp trang sức của bà và giấu nó trong đống gỗ cạnh nhà. Đa số chỉ toàn là đồ giả và mấy cái ghim cài áo dở hơi mà mẹ phải cài khi đến văn phòng. Sau đó anh về nhà và vẽ một tấm bản đồ với dấu X to màu đỏ ở nơi anh giấu cái hộp rồi bảo Alex đi tìm.”
“Anh ấy có làm theo không?”
“Không.” Anh bật cười. “Và anh cũng không nốt.”
“Mẹ anh có nổi giận không?”
“Nổi giận đã là nói nhẹ đi rồi ấy em à. Mỗi ngày đi học về anh đều đào bới đống gỗ để tìm lại chỗ trang sức, nhưng chưa từng tìm được. Tệ nhất là nhẫn cưới mẹ cũng để trong hộp… mẹ chưa từng đeo nhẫn vì sau khi bố anh mất, mẹ không muốn xui rủi để mất chiếc nhẫn.”
“Ôi Chúa ơi. Tệ thật.”
“Ừ. Chuyện này hẳn là không vui, dĩ nhiên rồi. Nhưng sẽ có ngày anh tìm được nó thôi, nếu như không có ai nẫng đi trước. Được rồi, đến lượt của em đấy. Em đã từng làm gì để chọc giận vị Giáo Sư toàn năng và Nữ Hoàng Trà Hữu Cơ?”
“Có lần em giấu chìa khóa xe của bố và ông không thể đến cơ quan.” Tôi kể.
“Chưa đủ để gọi là quậy. Kể cho anh thứ gì hay ho hơn đi.”
“Em cũng từng giả bệnh để khỏi phải đi học.”
“Thôi nào, anh là trùm trò đó rồi. Em chưa từng gây ra chuyện gì thật sự kinh khủng hả? Hay em đóng vai Bé Khỏe Bé Ngoan cả đời thế?”
“Một lần em giận bố mẹ nên đã pha kem đánh răng của hai người với nước sốt Tabasco.”
“Đây mới đúng là thứ anh muốn nghe này. Em được lắm.”
“Bố mẹ chưa từng đánh em. Họ không tin tưởng đòn roi. Dẫu vậy, em đã từng bị cấm túc nhiều lần trong giai đoạn nổi loạn ở tuổi mười hai.”
Anh bật cười. “Ở thời điểm nào cũng là giai đoạn nổi loạn của anh hết.” Những ngón tay anh sượt qua đầu gối tôi rồi chậm rãi lướt lên cao hơn. Khi lướt đến cái nịt vớ, anh mân mê miếng ren. “Đây là gì vậy?”
“Nịt vớ. Em mong anh sẽ tháo nó ra và giữ lại làm kỉ niệm. N-N-Như kiểu một phần thưởng cho việc ân ái với một cô gái. Nghe rất là ngu ngốc, em biết. Thật m-m-mất mặt khi em cứ nghĩ về chuyện đó quá n-n-nhiều.”
“Anh biết mà.” Anh nói với vẻ thích thú lộ rõ. “Chỉ là anh muốn nghe em nói ra thôi.” Anh từ từ kéo thứ đó xuống, môi anh lướt dần theo nó. “Anh thích cái này đấy.” Anh cởi giày tôi. Chiếc nịt vớ cũng trượt ra theo.
“Anh có thấy mình đang nổi loạn lúc này không?” Tôi hỏi.
“Có. Rất nổi loạn.”
“Còn nhớ khi anh nói với em rằng một ngày nào đó anh và em sẽ vướng vào rắc rối chứ?”
“Ừ.”
“Em nghĩ ngày đó là hôm nay đấy.” Tôi vươn đôi tay run rẩy tới và bắt đầu cởi cúc áo của anh. Tôi vạch cổ áo ra rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống bờ ngực rắn rỏi, trần trụi của anh. Nụ hôn được dời xuống thấp hơn mỗi lần tôi mở thêm một cúc áo nữa. “Muốn vướng vào rắc rối cùng em không, Carlos?”