Carlos Fuentes ngắm nhìn người vợ đã bên cạnh mình suốt hai mươi năm qua khi cô kiểm tra các khoản thu chi trong ngày. Công việc kinh doanh rất suôn sẻ ở McConnell – cửa hàng chăm sóc xe tự động hai người đã mua lại sau khi anh xuất ngũ. Dẫu đã bao năm dài chậm rãi trôi qua, họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Vợ anh luôn trân trọng những điều giản đơn họ có trong đời, kể cả khi hai người có thể có được nhiều hơn thế nữa. Quái lạ là đi bộ đường dài gần đỉnh Dome khiến cô cười nhiều hơn cả – thế nên những chuyến đi đó đã trở thành hoạt động hàng tuần của họ.
Còn lúc này thì trượt ván tuyết đôi và trượt ván tuyết đơn cũng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Carlos đưa Kiara và lũ trẻ đến khu nghỉ dưỡng vào mùa đông, nhưng anh chỉ quan sát từ xa khi Kiara dạy ba cô con gái của họ trượt ván tuyết đôi, rồi đến trượt ván tuyết đơn. Tụi nhỏ đặc biệt thích thú khi chú Luis của chúng đi cùng vì chú ấy là chàng trai Fuentes duy nhất đủ điên rồ để cùng đua với chúng xuống mấy sườn núi siêu dốc.
Carlos lau tay vào miếng giẻ lau sau khi thay dầu xe cho Ram, bạn cũ của anh. “Kiara, chúng ta cần phải nói chuyện về thằng bé mà Bố em bắt anh phải giữ nó ở lại với chúng ta.”
“Thằng bé ngoan mà,” Kiara nhìn chồng mình và mỉm cười trấn an anh. “Nó chỉ cần được dạy dỗ, và cần một mái nhà. Thằng bé có chút gì đó khiến em nhớ về anh đấy.”
“Em đùa anh chắc? Em biết thằng nhóc ác ôn đó có bao nhiêu lỗ xỏ khuyên trên người nó không? Anh cá là nó còn xỏ lỗ ở những chỗ mà anh thậm chí chẳng muốn biết.”
Vừa nhắc đến thì cô con gái lớn của họ, Cecilia, đã đến trước cửa gara với tên nhóc ác ôn ngồi ở ghế lái phụ kế con bé.
“Tóc nó quá dài. Nhìn nó như một đứa con gái chưa cạo râu vậy.” Carlos nói.
“Suỵttt, lịch sự lên nào,” vợ anh trách móc.
“Hai đứa đã đi đâu?” Carlos hỏi như đang buộc tội hai đứa học sinh cấp hai khi chúng cùng lúc nhảy ra khỏi xe của Cecilia.
Chẳng đứa nào thèm trả lời.
“Dylan, đi theo chú. Chúng ta cần một cuộc nói chuyện giữa-đàn-ông-với-nhau.” Carlos bắt gặp thằng nhóc ác ôn trợn mắt với mình, nhưng nó vẫn đi theo Carlos vào văn phòng cá nhân của anh trong góc cửa hàng. Carlos đóng cửa phòng rồi an tọa xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, đồng thời ra hiệu cho Dylan ngồi xuống ghế dành cho khách ở đối diện.
“Cháu đã ở với chúng ta được một tuần rồi, nhưng vì chú quá bận rộn với việc ở cửa hàng nên vẫn chưa thể nói qua với cháu về nội quy trong nhà được,” Carlos bắt đầu.
“Nghe cháu nói nhé, ông chú già,” thằng nhóc lười nhác nói rồi ngả người ra sau, gác đôi giày giơ bẩn lên bàn của Carlos. “Cháu không biết chấp hành nội quy đâu.”
Ông chú già? Không biết chấp hành nội quy? Mẹ nó chứ, thằng nhóc này cần bị đập cho một trận ra trò mới được. Nhưng cũng phải nói thật ra, Carlos đã nhìn thấy được một phần nào của mình khi còn là đứa trẻ nổi loạn ngày trước. Chú Dick là người cha thay thế tuyệt vời nhất mà Carlos có thể có được khi anh lần đầu bước chân đến Colorado… Ôi trời, anh đã gọi chú Giáo sư là “Bố” còn trước khi cưới Kiara, chẳng thể tưởng tượng được cuộc đời anh về sau sẽ như thế nào nếu không có sự chỉ bảo của bố vợ.
Carlos đẩy chân Dylan xuống khỏi bàn, rồi lại nghĩ về thời điểm Bố Kiara đọc một lèo cái bài diễn văn cũng tương tự như những gì sắp thốt ra khỏi miệng anh. “Thứ nhất, không hút chích rượu chè. Thứ hai, không nói tục chửi thề. Ở nhà chú có ba cô con gái và một bà vợ, nên hãy ăn nói cho sạch sẽ. Thứ ba, giờ giới nghiêm các ngày trong tuần là mười giờ rưỡi; cuối tuần là nửa đêm. Thứ tư, cháu nên ăn ở gọn gàng sạch sẽ và giúp đỡ người trong nhà khi cần, cũng giống như mấy đứa con của chú vậy thôi. Thứ năm, không xem TV trừ khi cháu đã xong bài tập. Thứ sáu…”Anh không còn nhớ nội quy thứ sáu của bố vợ anh là gì, nhưng thế cũng chẳng sao cả. Carlos đã tự ra nội quy của riêng anh, và anh muốn nó phải được nói thật to và rõ. “Hẹn hò với Cecilia là chuyện không tưởng, nên cháu thậm chí đừng nên nghĩ về nó. Có thắc mắc gì không?”
“Có một thắc mắc ạ.” Thằng nhóc ác rướn người về trước và nhìn thẳng vào mắt Carlos với một cái nhếch mép ranh mãnh. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cháu vi phạm một trong những cái nội quy chết tiệt đó của chú?”