“Đúng thế,” Carlos nói, gương mặt hiện vẻ thách thức và hào hứng. “Chứng minh đi.”
Alex giơ một tay lên. “Không. Đừng.” Anh ấy đẩy Carlos dựa vào xe và khẽ nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Carlos cũng nói lại gì đó.
Tôi hoàn toàn không biết họ nói gì, nhưng cả hai đều nghe như không được vui vẻ lắm. Mà tôi cũng đâu có vui gì cho cam. Tôi không thể tin là mình vừa nói lắp. Tôi rất bực bản thân vì đã để Carlos ảnh hưởng đến cảm xúc của mình dẫn đến lỡ lời. Điều đó có nghĩa là cậu ta có thể có ảnh hưởng tới tôi, và sự thật này khiến tôi càng bực hơn. Tôi không thể đợi được đến ngày thứ sáu, khi món bánh quy mới có thể có tác dụng. Tôi phải đợi cho đến khi bánh quy “chín” để mọi việc suôn sẻ. Ít nhất thì cậu ta cũng sẽ không ngờ đến.
Alex chán nản tránh khỏi Carlos rồi kéo một cái hộp từ sau bàn thu ngân ra. “Anh đã kiểm tra cái radio của em rồi, và anh nghĩ là nó bị mất một cái lò xo. Do vậy anh nghĩ nó sẽ không hoạt động nhưng thôi cứ thử xem sao. Đưa anh chìa khóa để anh mang xe vào cho.” Anh ấy quay sang Carlos. “Cấm nói câu nào trong lúc anh đi.”
Ngay khi Alex quay đi, Carlos đã nói, “Vậy nếu cậu vẫn muốn chứng minh rằng mình không như một thằng con trai thì tôi sẵn sàng thôi.”
“Làm những trò ngớ ngẩn giúp cậu cảm thấy khá hơn à?” Tôi nói.
“Không. Nhưng chọc tức cậu thì có lẽ. Và chọc tức cậu thì cũng chọc tức anh trai tôi. Xin lỗi vì kéo cậu vào.”
“Thế hãy để tôi ra.”
“Tạm thời thì chưa được.” Carlos cúi xuống trước cái xe mà lúc nãy cậu ta và Alex đang sửa và kéo cái bọc hãm xung ra.
“Cậu cần phải tháo cái kẹp ra trước,” tôi nói, cảm thấy rất vui khi có thể chứng minh rằng tôi biết về ô tô nhiều hơn cậu ấy. “Nó sẽ không rời ra nếu cậu không tháo kẹp.”
“Cậu đang nói về áo ngực hay hãm xung thế?” Cậu ta hỏi, sau đó cười tự phụ và vênh váo. “Vì tớ là chuyên gia tháo cả hai.”
Đáng lẽ tôi không nên nói gì. Thật là thiếu chín chắn. Câu nói ngớ ngẩn của Carlos cộng với việc cậu ta cười nhạo khi tôi nói từ “mứt” càng thôi thúc tôi khiến cậu ta phải nuốt lời nói của mình vào.
Hôm nay là thứ sáu. Tuck và tôi đến trường sớm vào sáng nay để cạy tủ đồ của Carlos. Ngày thứ ba sau khi tan học Tuck và tôi đã làm một trăm cái bánh quy gấp đôi sô cô la chip. Sau khi chúng nguội, tôi dán một cái nam châm nhỏ vào sau mỗi cái bánh. Và giờ chúng tôi có món bánh quy nam châm ôi thiu. Khi Carlos mở tủ vào sáng nay, phía bên trong sẽ có hàng trăm cái bánh quy nam châm nhỏ.
Khi cậu ta cố kéo từng cái nam châm ra, bánh quy sẽ vỡ vụn ra. Tôi đã dùng những cái nam châm nhỏ siêu khỏe to cỡ một đồng xu. Chắc chắn nó sẽ trở thành một bãi chiến trường. Rồi cậu ta sẽ chỉ có hai lựa chọn: cứ để cái đống đấy ở tủ, hoặc dọn tủ và được thưởng thức một đống mảnh vụn bánh quy.
“Hãy nhắc tớ là không bao giờ được gây thù chuốc oán với cậu nhé,” Tuck nói khi cạy tủ ra. Còn bốn mươi lăm phút nữa mới vào giờ, nên chỉ có một vài người qua lại trên sảnh. Tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng không tội lỗi đến mức phải dừng hành động này lại. Tôi đặt một ít bánh quy vào, sau đó nhìn Tuck. Cậu ấy đang canh chừng đề phòng Carlos hay ai đó nhìn thấy. Mỗi khi tiếng tách của nam châm dính vào kim loại vang lên Tuck lại phì cười.
Tách. Tách. Tách. Tách. Tách. Tách.
“Cậu ta sẽ phát điên lên mất,” Tuck nói. “Cậu biết là cậu ta sẽ biết ngay là cậu làm mà. Khi cậu định giở trò với ai đó thì phải làm việc đó nặc danh để không bị tóm.”
“Quá muộn rồi.” Tôi dán thêm mấy cái bánh quy nam châm nữa, nhưng cũng tự hỏi bản thân làm sao để dán cả hết một trăm cái bánh vào trong. Tôi đã dán chúng vào nóc, đằng sau, các bên mặt tủ… Chỗ để dán đã gần hết, nhưng tôi cũng hầu như đã hoàn thành công việc. Bên trong tủ đựng đồ trông như đầy những nốt sởi màu nâu. Tôi thò tay vào trong túi. “Chỉ còn lại một cái thôi.”
Tuck liếc vào bên trong. “Đây có thể là một trong những trò chơi khăm tuyệt hảo nhất ở trung học Flatiron đấy Kiara ạ. Tên cậu có thể sẽ đi vào trong những trang sử của trường. Tớ tự hào về cậu. Đặt cái cuối cùng vào đi, ngay ở giữa ấy.”
“Ý hay đấy.” Tôi đóng tủ lại trước khi bất kì ai chui ra tóm cổ chúng tôi, sau đó nhìn đồng hồ. Lớp học sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa. “Giờ thì đợi thôi.”
Tuck nhìn xuống sảnh. Mọi người đang dần đến. “Chúng ta có nên trốn không?”
“Có, nhưng tớ phải đợi để nhìn phản ứng của cậu ta đã,” tôi nói. “Chúng ta sẽ trốn trong phòng của cô Hadden.”
Năm phút sau, khi Tuck và tôi nhìn qua ô kính hình vuông trên cửa ra vào, Carlos bước vào sảnh.
“Cậu ta đến rồi,” tôi thì thầm. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Lông mày cậu ta nhíu lại khi trên cửa tủ có một cái bánh quy màu nâu ở giữa. Cậu ta nhìn trái ngó phải, hiển nhiên là đang tìm kiếm xem ai làm việc này. Khi cậu ta kéo cái bánh quy ra, nó vỡ vụn trong tay cậu ta nhưng cái nam châm thì vẫn dính nguyên ở tủ.
“Cậu ta phản ứng thế nào?” Tôi hỏi Tuck, bởi cậu ấy cao hơn nên có tầm nhìn tốt hơn.
“Cậu ta đang mỉm cười. Và rồi lắc đầu. Giờ thì cậu ta đang ném chỗ vụn bánh quy vào thùng rác.”
Carlos sẽ không mỉm cười được nữa khi cậu ta mở tủ để thấy chín mươi chín cái bánh quy nam châm nữa.
“Tớ sẽ ra khỏi đây,” tôi nói với Tuck. Tôi chuồn ra khỏi chỗ an toàn và bước đến tủ đựng đồ của tôi như bình thường.
“Hey,” tôi nói với Carlos khi cậu ta nhìn thấy tủ đựng đồ với tất cả chỗ bánh quy.
“Tôi cho cậu điểm A+ vì sự độc đáo và tính phá hoại của cái trò này,” cậu ta nói.
“Cậu có khó chịu không khi tôi có thể đạt điểm tốt trong tất cả mọi thứ, kể cả những trò chơi khăm?”
“Có.” Cậu ta nhướn mày. “Tôi rất ấn tượng. “Tôi khó chịu, nhưng ấn tượng đấy.” Cậu ta đóng tủ lại, chín mươi chín chiếc bánh quy vẫn dính bên trong. Như thể những chiếc bánh quy không hề tồn tại, chúng tôi bước đi cạnh nhau đến tiết học đầu tiên của cậu ta.
Tôi không thể không mỉm cười khi chúng tôi bước xuống sảnh. Cậu ta lắc đầu vài lần, như thể không thể tin là tôi đã làm thế.
“Đình chiến chứ?” Tôi hỏi.
“Không đời nào. Cậu có thể thắng lần này, nhưng trận chiến này thì còn lâu mới kết thúc.”