Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 145: Tiếp Âm Sanh Bà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trịnh Kiêu Phi chắp tay nói rằng: "Không dám đắc tội, ở nơi công khai, tôi gọi ngài là Diệp tiên sinh!"

"Diệp tiên sinh không biết đâu, hiện giờ toàn bộ Thạch Thành, chỉ cần là người có dính dáng đến giới pháp thuật thì đều biết đến đại danh của ngài. Diệp tiên sinh vừa đến Thạch Thành đã dẹp yên ký túc xá SỐ 4 tồn tại bảy mươi năm, dễ dàng thu phục một âm sào bách quỷ mà các pháp sư khác chỉ dám đi vòng quanh, không dám vào, đố ai không phục?"

Diệp Thiếu Dương khoát tay áo nói rằng: "Tôi không muốn nghe tin đồn nhảm, chuyện đó tuyệt đối không dễ dàng gì, suýt chút nữa đã chết ở bên trong."

Trịnh Kiêu Phi cười ha ha: "Mặc kệ thế nào, Diệp tiên sinh cũng đã công thành danh toại, hiện tại có không ít phú hào Thạch Thành muốn mời ngài đến phong thuỷ khai quang, ra giá vô cùng cao, nhưng khổ nổi không ai tìm thấy ngài. Họ đến thỉnh lão Quách thì lão Quách bảo lịch của ngài bận kín hết rồi, phải chờ một tháng sau trở lên.".

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, chỉ âm thầm nghĩ, ôi mẹ nó mình thành danh nhân rồi, cảm giác này... cũng không tệ lắm. Chờ triệt hạ Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận xong, mình sẽ nhờ lão Quách giúp mình giao thiệp làm ăn, lăn lộn kiếm ít tiền và bằng hữu chi viện.

"Bớt nói lạc đề, Trịnh viện trưởng, kể chuyện ma quái trước đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Trịnh Kiêu Phi hít sâu một hơi, nói rằng: "Chuyện này nói miệng cũng không rõ, để tôi cho hai người xem video clip, trong máy vi tính của tôi có giữ một bản!"

Nói xong y trở lại trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, tìm được một đoạn video clip, bấm phát hình.

Đây là một đoạn video ghi lại cảnh tượng tại phòng sinh, trong video, những bác sĩ và y tá đang đỡ đẻ cho một người phụ nữ, để bảo vệ lý lịch, thông tin về người này đã bị bôi mờ.

"Hiện giờ tất cả còn đang bình thường, sản phụ sinh thuận, thế nhưng qua hai mươi phút sau thì...". Trịnh Kiêu Phi vừa nói vừa rê chuột kéo đến đoạn hơn mười phút sau: "Nhìn kìa, sản phụ đang ngó lên trần nhà, vẻ mặt không riêng gì thống khổ mà còn có sự sợ hãi..."

Trong video, Diệp Thiếu Dương thấy sản phụ đang há mồm trợn mắt nhìn trần nhà, thế nhưng camera không quay được vị trí đó.

Ba phút sau, cửa phòng sinh chợt bị đẩy ra, một bóng người thấp lùn, lưng còng đi đến bên cạnh giường, trên đầu đội một chiếc khăn màu đỏ, một chùm tóc bạc thoáng lộ ra bên ngoài, dựa theo suy đoán, đây hẳn là một lão bà bà. Bà mặc một bộ quần áo đen dài đến bàn chân, cánh tay trái có một đoạn dây xích đen quấn lấy, tay phải cầm một chiếc giỏ trúc, bên trong rổ toàn là tiền giấy, đi tới sau lưng đám y tá.

Tạ Vũ Tình che miệng thốt lên: "Bà lão này là..."

Trịnh Kiêu Phi nói: "Tạ đội trưởng đừng gấp, cứ xem tiếp!"

Một bác sĩ dường như phát hiện ra cửa phòng sinh bị mở, vì vậy gọi một người y tá đóng cửa, y tá kia quay đầu trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương thấy đó là Hứa Nhã Quyên.

Hứa Nhã Quyên đi xẹt qua bà lão rồi đóng cửa, sau đó lại quay trở về bên giường, dường như hoàn toàn không nhìn thấy bà lão. Thế nhưng sản phụ lại đột nhiên phát hiện ra bà lão, kích động giơ ngón tay chỉ vào bà. Camera không phát ra âm thanh, thế nhưng nhìn biểu tình và ngôn ngữ tay chân của sản phụ, có thể thấy lúc đó nàng sợ hãi cỡ nào.

Các bác sĩ và y tá nhìn theo hướng ngón tay của nàng nhưng lại không thấy gì cả, hai người y tá đến vỗ vai sản phụ như ra sức an ủi, khuyên nàng bình tĩnh.

"Chỉ có sản phụ mới thấy được bà lão!". Trịnh Kiêu Phi nói rằng.

"Làm phiền một chút!". Tạ Vũ Tình đột nhiên cắt lời: "Ta nghĩ mãi, vì sao camera quay được hình bà lão?"

"Những bác sĩ y tá không thấy là vì bà lão này dùng Quỷ Chướng Nhãn che mắt, có điều bà ta không biết có camera tồn tại, không thể che giấu mình, cho nên camera cũng quay được hình như gương soi, quỷ có thể che lại ánh mắt con người, nhưng không nhất định có thể che được gương chiết xạ."

Bà lão kia đi tới trước mặt sản phụ, thổi vào mặt nàng một cái, sản phụ lập tức nằm yên bất động. Bà lão lại bò lên trên thân thể của nàng, đẩy miệng của nàng ra, thổi khí vù vù vào trong miệng.

Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày, Tạ Vũ Tình sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Không lâu sau, hài tử ra đời, bác sĩ y tá chạy ngược chạy xui chăm sóc đứa trẻ, bà lão lại đột nhiên leo đến bên cạnh hài tử, dùng xích sắt trong tay quấn lấy cái cổ nó. Thấy một màn như vậy, Tạ Vũ Tình dùng tay che miệng, suýt chút nữa hét ầm lên.

Lão bà bà dùng xích quấn đứa trẻ con ném vào trong cái giỏ tiền giấy, đúng lúc này, quái sự xảy ra, đứa trẻ trong cái giỏ bị câu đi vẫn còn nằm trên giường, hơn nữa tay chân nhúc nhích, sống như cũ, y tá liền tới chăm sóc cẩn thận. Cũng không có người phát hiện ra “đứa trẻ” đã bị câu đi mất.

Lão bà bà kia kéo cửa đi ra ngoài, hình ảnh lập tức cắt đến hành lang, Diệp Thiếu Dương suy đoán là do camera khác quay lại được, sau đó ghép vào cùng với camera này.

Lão bà bà vừa đi vừa bốc một nắm tiền giấy thảy vào trong gió, bên người bà chợt xuất hiện mấy cái bóng mơ hồ, dáng vẻ thấp bé, nhìn như là mấy đứa trẻ con, bò bò lăn lăn ở dưới chân bà.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy âm thầm hít vào một hơi.

Lão bà bà và mấy cái bóng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại những tờ tiền giấy bay khắp bầu trời, lượn lờ theo gió. Sau đó hình ảnh cắt trở lại phòng sinh, trên dưới giường sản phụ đều tràn ngập máu đỏ, bác sĩ và y tá cùng nhau cứu giúp, thế nhưng không ai thấy từ dưới vũng máu có một cô gái tóc dài đứng lên, thân thể đầy máu, khom lưng, há mồm liếm liếm máu trên nền đất...

"Ta… không xem nữa đâu...". Tạ Vũ Tình ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, cả người run rẩy, tuy rằng đứng cách màn hình nhưng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy vẫn giật mình sợ hãi.

Trịnh Kiêu Phi tắt camera, quay đầu nhìn hai người, nói: "Sau đó sản phụ xuất huyết nhiều rồi chết, hài tử lại không có việc gì, vẫn sống sót."

Tạ Vũ Tình lập tức kinh ngạc: "Làm sao có thể, hài tử kia không phải đã bị bà lão bắt đi rồi ư?"

Trịnh Kiêu Phi không trả lời, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh, ngài thấy thế nào?"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói ra bốn chữ: "Tiếp Âm Sanh Bà!"

"Là cái gì?". Tạ Vũ Tình hỏi, chỉ vừa mới nghe tên thôi cũng đã thấy ớn lạnh.

Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một loại quỷ cõi âm biến thành từ huyết tinh, thế nhưng nó không giống với Quỷ ăn thi. Tiếp Âm Sanh Bà thỉnh thoảng mới xuất hiện ở nhân gian, chuyên môn chọn những phụ nữ sắp sinh, đợi giây phút cuối cùng trước khi sinh hài tử mà thổi khí vào người phụ nữ, lợi dụng mẹ con dây rốn liền nhau để đem quỷ khí của mình truyền vào trong cơ thể đứa trẻ, sau đó câu hồn hài tử đi...”

“Bởi vì kinh qua giai đoạn dây rốn chuyển tiếp nên hồn những đứa trẻ chỉ nhận thức quỷ khí trên người nó, tuân theo mệnh lệnh của nó. Tiếp Âm Sinh Bà một ngày tích lũy đủ tám anh linh sẽ trở về cõi âm, tìm một chỗ tốt nhất để tu luyện. Tám anh linh quanh năm suốt tháng sẽ cung cấp tu vi cho nó, mỗi lần thiên kiếp, nó sẽ đẩy những anh linh ra ngoài để thừa thụ thiên kiếp thay cho nó, sau đó chờ những đứa trẻ hồn phi phách tán, trở lại dương gian, tìm kiếm anh linh mới..." *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trịnh Kiêu Phi chắp tay nói rằng: "Không dám đắc tội, ở nơi công khai, tôi gọi ngài là Diệp tiên sinh!"

"Diệp tiên sinh không biết đâu, hiện giờ toàn bộ Thạch Thành, chỉ cần là người có dính dáng đến giới pháp thuật thì đều biết đến đại danh của ngài. Diệp tiên sinh vừa đến Thạch Thành đã dẹp yên ký túc xá SỐ 4 tồn tại bảy mươi năm, dễ dàng thu phục một âm sào bách quỷ mà các pháp sư khác chỉ dám đi vòng quanh, không dám vào, đố ai không phục?"

Diệp Thiếu Dương khoát tay áo nói rằng: "Tôi không muốn nghe tin đồn nhảm, chuyện đó tuyệt đối không dễ dàng gì, suýt chút nữa đã chết ở bên trong."

Trịnh Kiêu Phi cười ha ha: "Mặc kệ thế nào, Diệp tiên sinh cũng đã công thành danh toại, hiện tại có không ít phú hào Thạch Thành muốn mời ngài đến phong thuỷ khai quang, ra giá vô cùng cao, nhưng khổ nổi không ai tìm thấy ngài. Họ đến thỉnh lão Quách thì lão Quách bảo lịch của ngài bận kín hết rồi, phải chờ một tháng sau trở lên.".

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, chỉ âm thầm nghĩ, ôi mẹ nó mình thành danh nhân rồi, cảm giác này... cũng không tệ lắm. Chờ triệt hạ Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận xong, mình sẽ nhờ lão Quách giúp mình giao thiệp làm ăn, lăn lộn kiếm ít tiền và bằng hữu chi viện.

"Bớt nói lạc đề, Trịnh viện trưởng, kể chuyện ma quái trước đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Trịnh Kiêu Phi hít sâu một hơi, nói rằng: "Chuyện này nói miệng cũng không rõ, để tôi cho hai người xem video clip, trong máy vi tính của tôi có giữ một bản!"

Nói xong y trở lại trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, tìm được một đoạn video clip, bấm phát hình.

Đây là một đoạn video ghi lại cảnh tượng tại phòng sinh, trong video, những bác sĩ và y tá đang đỡ đẻ cho một người phụ nữ, để bảo vệ lý lịch, thông tin về người này đã bị bôi mờ.

"Hiện giờ tất cả còn đang bình thường, sản phụ sinh thuận, thế nhưng qua hai mươi phút sau thì...". Trịnh Kiêu Phi vừa nói vừa rê chuột kéo đến đoạn hơn mười phút sau: "Nhìn kìa, sản phụ đang ngó lên trần nhà, vẻ mặt không riêng gì thống khổ mà còn có sự sợ hãi..."

Trong video, Diệp Thiếu Dương thấy sản phụ đang há mồm trợn mắt nhìn trần nhà, thế nhưng camera không quay được vị trí đó.

Ba phút sau, cửa phòng sinh chợt bị đẩy ra, một bóng người thấp lùn, lưng còng đi đến bên cạnh giường, trên đầu đội một chiếc khăn màu đỏ, một chùm tóc bạc thoáng lộ ra bên ngoài, dựa theo suy đoán, đây hẳn là một lão bà bà. Bà mặc một bộ quần áo đen dài đến bàn chân, cánh tay trái có một đoạn dây xích đen quấn lấy, tay phải cầm một chiếc giỏ trúc, bên trong rổ toàn là tiền giấy, đi tới sau lưng đám y tá.

Tạ Vũ Tình che miệng thốt lên: "Bà lão này là..."

Trịnh Kiêu Phi nói: "Tạ đội trưởng đừng gấp, cứ xem tiếp!"

Một bác sĩ dường như phát hiện ra cửa phòng sinh bị mở, vì vậy gọi một người y tá đóng cửa, y tá kia quay đầu trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương thấy đó là Hứa Nhã Quyên.

Hứa Nhã Quyên đi xẹt qua bà lão rồi đóng cửa, sau đó lại quay trở về bên giường, dường như hoàn toàn không nhìn thấy bà lão. Thế nhưng sản phụ lại đột nhiên phát hiện ra bà lão, kích động giơ ngón tay chỉ vào bà. Camera không phát ra âm thanh, thế nhưng nhìn biểu tình và ngôn ngữ tay chân của sản phụ, có thể thấy lúc đó nàng sợ hãi cỡ nào.

Các bác sĩ và y tá nhìn theo hướng ngón tay của nàng nhưng lại không thấy gì cả, hai người y tá đến vỗ vai sản phụ như ra sức an ủi, khuyên nàng bình tĩnh.

"Chỉ có sản phụ mới thấy được bà lão!". Trịnh Kiêu Phi nói rằng.

"Làm phiền một chút!". Tạ Vũ Tình đột nhiên cắt lời: "Ta nghĩ mãi, vì sao camera quay được hình bà lão?"

"Những bác sĩ y tá không thấy là vì bà lão này dùng Quỷ Chướng Nhãn che mắt, có điều bà ta không biết có camera tồn tại, không thể che giấu mình, cho nên camera cũng quay được hình như gương soi, quỷ có thể che lại ánh mắt con người, nhưng không nhất định có thể che được gương chiết xạ."

Bà lão kia đi tới trước mặt sản phụ, thổi vào mặt nàng một cái, sản phụ lập tức nằm yên bất động. Bà lão lại bò lên trên thân thể của nàng, đẩy miệng của nàng ra, thổi khí vù vù vào trong miệng.

Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày, Tạ Vũ Tình sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Không lâu sau, hài tử ra đời, bác sĩ y tá chạy ngược chạy xui chăm sóc đứa trẻ, bà lão lại đột nhiên leo đến bên cạnh hài tử, dùng xích sắt trong tay quấn lấy cái cổ nó. Thấy một màn như vậy, Tạ Vũ Tình dùng tay che miệng, suýt chút nữa hét ầm lên.

Lão bà bà dùng xích quấn đứa trẻ con ném vào trong cái giỏ tiền giấy, đúng lúc này, quái sự xảy ra, đứa trẻ trong cái giỏ bị câu đi vẫn còn nằm trên giường, hơn nữa tay chân nhúc nhích, sống như cũ, y tá liền tới chăm sóc cẩn thận. Cũng không có người phát hiện ra “đứa trẻ” đã bị câu đi mất.

Lão bà bà kia kéo cửa đi ra ngoài, hình ảnh lập tức cắt đến hành lang, Diệp Thiếu Dương suy đoán là do camera khác quay lại được, sau đó ghép vào cùng với camera này.

Lão bà bà vừa đi vừa bốc một nắm tiền giấy thảy vào trong gió, bên người bà chợt xuất hiện mấy cái bóng mơ hồ, dáng vẻ thấp bé, nhìn như là mấy đứa trẻ con, bò bò lăn lăn ở dưới chân bà.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy âm thầm hít vào một hơi.

Lão bà bà và mấy cái bóng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại những tờ tiền giấy bay khắp bầu trời, lượn lờ theo gió. Sau đó hình ảnh cắt trở lại phòng sinh, trên dưới giường sản phụ đều tràn ngập máu đỏ, bác sĩ và y tá cùng nhau cứu giúp, thế nhưng không ai thấy từ dưới vũng máu có một cô gái tóc dài đứng lên, thân thể đầy máu, khom lưng, há mồm liếm liếm máu trên nền đất...

"Ta… không xem nữa đâu...". Tạ Vũ Tình ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, cả người run rẩy, tuy rằng đứng cách màn hình nhưng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy vẫn giật mình sợ hãi.

Trịnh Kiêu Phi tắt camera, quay đầu nhìn hai người, nói: "Sau đó sản phụ xuất huyết nhiều rồi chết, hài tử lại không có việc gì, vẫn sống sót."

Tạ Vũ Tình lập tức kinh ngạc: "Làm sao có thể, hài tử kia không phải đã bị bà lão bắt đi rồi ư?"

Trịnh Kiêu Phi không trả lời, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh, ngài thấy thế nào?"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói ra bốn chữ: "Tiếp Âm Sanh Bà!"

"Là cái gì?". Tạ Vũ Tình hỏi, chỉ vừa mới nghe tên thôi cũng đã thấy ớn lạnh.

Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một loại quỷ cõi âm biến thành từ huyết tinh, thế nhưng nó không giống với Quỷ ăn thi. Tiếp Âm Sanh Bà thỉnh thoảng mới xuất hiện ở nhân gian, chuyên môn chọn những phụ nữ sắp sinh, đợi giây phút cuối cùng trước khi sinh hài tử mà thổi khí vào người phụ nữ, lợi dụng mẹ con dây rốn liền nhau để đem quỷ khí của mình truyền vào trong cơ thể đứa trẻ, sau đó câu hồn hài tử đi...”

“Bởi vì kinh qua giai đoạn dây rốn chuyển tiếp nên hồn những đứa trẻ chỉ nhận thức quỷ khí trên người nó, tuân theo mệnh lệnh của nó. Tiếp Âm Sinh Bà một ngày tích lũy đủ tám anh linh sẽ trở về cõi âm, tìm một chỗ tốt nhất để tu luyện. Tám anh linh quanh năm suốt tháng sẽ cung cấp tu vi cho nó, mỗi lần thiên kiếp, nó sẽ đẩy những anh linh ra ngoài để thừa thụ thiên kiếp thay cho nó, sau đó chờ những đứa trẻ hồn phi phách tán, trở lại dương gian, tìm kiếm anh linh mới..."