*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Lão Tinh nghe xong liền sợ hãi: “Không thể đập được, pháp sư kia nói tảng đá này dùng để trấn áp cương thi, nếu đập vỡ thì cương thi sẽ chạy ra ngoài mất!”.
Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười nói: “Đây mà là để trấn áp cương thi hả, rõ ràng là dùng để nuôi thi!”.
Lý Lão Tinh sửng sốt nói: “Nhưng mà pháp sư đó…”
“Gì mà pháp sư này pháp sư nọ!”. Tiểu Mã bất mãn đứng lên chỉ Diệp Thiếu Dương: “Nói cho ông biết, vị đang đứng trước mặt ông đây chính là Thiên sư Mao Sơn, cậu ấy là một ngôi sao sáng trong giới pháp thuật. Trong giới pháp thuật, nếu cậu ấy nhận mình đứng thứ hai thì không ai dám nhận mình đứng thứ nhất, pháp sư khác đều là cặn bã trước mặt Tiểu Diệp tử, ông hiểu chưa? Hơn nữa pháp sư mà ông nói, rõ ràng là một tên lừa đảo!”.
Lý Lão Tinh lúc trước cũng thấy cảnh Diệp Thiệu Dương dũng mãnh chiến đấu với Thủy quỷ, nghe thấy Tiểu Mã giới thiệu như thế cũng không dám không tin. Ông ta liền đỏ mặt, không nói thêm một câu nào nữa.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Mã, trách cậu ta nhiều lời trước mặt người khác, nói với Lý Lão Tinh: “Ông có thể giúp tôi gọi vài người tới có được không? Nhân tiện mang theo mấy công cụ đào đất”.
Lý Lão Tinh liền gọi điện thoại cho một cán bộ thôn bảo cậu ta chuẩn bị, sau đó ngắt điện thoại rồi nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi đã gọi người rồi, bây giờ họ sẽ lên núi. Diệp tiên sinh, sau khi đập nát tảng đá này có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mỗi một cây trong rừng này đều căn cứ theo Bát Môn Định Hồn Trận mà bố trí, bát môn gồm: Sinh, Tử, Hưu, Thương…”. Sau đó hắn ngoảnh đầu nhìn thì thấy ánh mắt hai người kia cứ mờ mờ mịt mịt, nhất thời có chút nản lòng liền khoát tay nói: “Tôi sẽ không nói kỹ về bát môn nữa, tên mặt rỗ kia lợi dụng nhiều cây tùng để bố trí thành Bát Môn Định Hồn Trận, ở giữa lại sắp đặt hai cây bách, mà tùng và bách vốn là hai loài cây cùng họ, có thể trồng chung một chỗ, nhưng theo cách bố trí như này chính là tối kỵ âm huyệt. Trong Phong thủy học có một câu tục ngữ: “Tùng gặp bách, chết một trăm, thế cục hỏng, phong thủy hoại”.
“Nếu chôn người chết dưới hai cây bách, che kín tránh ánh mặt trời, thi khí tụ sinh, không thể tiêu tán, cúng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày thì tất sẽ trở thành Sát thi. Hơn nữa địa thế núi nơi này vừa đúng lúc nằm ở trên mũi châm của Long Vĩ Tứ Châm, sát khí xuyên châm mà phát tán, trở thành một tiểu âm sào, mà đáng lẽ đã có Sát thi gây loạn nhưng tên đó đã chuyển dòng chảy của nước suối qua người Sát thi, rửa trôi sát khí trên người nó..."
Nói đến đây, hắn dời mắt qua khuôn mặt đang mơ hồ của Lý Lão Tinh, hỏi: “Nếu tôi đoán không sai, dòng suối này chính là đầu nguồn của hồ chứa nước?”.
“Đúng vậy, nước suối chảy tới hồ chứa nước.”. Nhắc tới nước suối, Lý Lão Tinh phiền muộn lắc đầu: “Trước kia nước rất trong mát, chúng tôi còn định xây dựng một nhà máy lọc nước ở dưới chân núi. Thế nhưng từ sau khi pháp sư kia tới đây trấn áp cương thi thì nước liền có mùi lạ, ngửi cũng không ngửi nổi, nhưng khi uống vào thì lại khác, không tin các cậu thử xem”.
Tiểu Mã lập tức liếc ông ta: “Tôi không có khẩu vị nặng như ông, uống nước chảy qua xác người chết.”.
Tiểu Mã nghĩ một lát rồi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ý cậu là, sát khí của Sát thi đã được nước suối đưa đến hồ chứa nước?”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Nếu không phải thế thì sao Hà Cơ chỉ mới giết có vài người mà quỷ khí trong hồ lại mạnh như vậy!? Đó là bởi vì sát khí nhập thủy, được Hà Cơ chuyển hóa thành quỷ khí, trên núi là dương trận, dưới nước là âm trận, hợp lại chính là âm dương song sinh, trận pháp mới có thể hoạt động”.
Tiểu Mã giật mình nói: “Vậy làm sao bây giờ?”.
Diệp Thiếu Dương chỉ tảng đá trên mặt đất, nói: “Trận nhãn của trận pháp ở đây, phá trận nhãn đi, tôi sẽ có biện pháp khiến cho Hà Cơ phải đi ra”.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên từ sườn núi có sáu bảy người đang trèo lên, trên vai mỗi người đều vác một cái xẻng. Lý Lão Tinh gọi bọn họ tới để Diệp Thiếu Dương chỉ huy.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi mọi người rồi khoét một cái rãnh chữ Y lên trên tảng đá, dẫn nước suối chảy qua rồi bảo mọi người chạy về hướng đầu gió đứng, còn hắn vẽ một tấm Giải Linh phù rồi dán lên trên tảng đá. Sau đó cùng với Tiểu Mã bắt đầu hành động, dùng xẻng dọn sạch sẽ những hòn đá nhỏ xung quanh, tiếp đó lấy ra viên đá ở chính giữa.
Một lúc sau, viên đá hình chiếc lá phong rốt cuộc cũng lung lay, Tiểu Mã đang chuẩn bị dùng xẻng cậy lên thì Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn cản: “Chờ một lát!”.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra hai viên ngọc thạch giao cho Tiểu Mã một viên rồi nói: “Ngậm vào trong miệng”.
“Đây là vật gì?”. Tiểu Mã nhận lấy, thắc mắc hỏi.
“Ngọc thạch đã khai quang, có thể hấp thu thi khí”. Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Nếu phía dưới có thi thể chắc chắn đã trở thành Sát thi, sát khí tuy đã bị rửa trôi nhưng dù sao cũng là thi thể cương thi, trong bụng chắc chắn vẫn còn thi khí, nếu hít phải cũng đủ cho cậu ‘đi ị’ một tháng!”.
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: “Vậy cũng tốt, coi như là giảm cân đi!”. Cậu nói vậy nhưng vẫn vội vàng ngậm ngọc thạch vào trong miệng, chân đạp xẻng, dùng sức xúc lên. ‘Cạch’ một tiếng, tảng đá đã bị nhấc lên.
Phía dưới là một hố nước trong vắt. Bên trong có một nữ tử nằm khỏa thân.
Làn da của cô gái hết sức nõn nà, mềm mại, dáng người cũng rất đẹp, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt, không nhìn rõ dung mạo cô ra sao.
Cả đám đàn ông nhìn thấy một cô gái khỏa thân nhưng trong ánh mắt lại không có một chút dâm loạn, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi và kinh ngạc, bởi vì họ đều biết rằng, cô gái này dù đẹp cách mấy nhưng tuyệt đối không phải là người sống.
Lý Lão Tinh lùi về phía sau mấy bước, nhìn nữ tử thần bí đang nằm trong hố nước kia, căng thẳng nói rằng: “Diệp tiên sinh, đây là…”.
Diệp Thiếu Dương dường như không nghe thấy mà chỉ nhìn một lượt thân thể của nữ tử từ trên xuống dưới không chớp mắt. Một màn này bị Tiểu Mã nhìn thấy liền chế nhạo: “Tuy rằng nữ thi này thân thể không tồi, nhưng Tiểu Diệp tử cậu không phải có khẩu vị nặng như vậy chứ?”.
“Cút!”. Diệp Thiếu Dương chửi một tiếng, lại nhìn xem hố nước sâu bao nhiêu mét, bây giờ không có bất kỳ thiết bị gì, muốn hút nước ra cũng không dễ. Hắn liền nhờ thôn dân đào một đường rãnh dẫn nước từ trong hố ra dòng suối.
“Diệp tiên sinh, vậy có được không? Hết nước rồi thì có xảy ra chuyện gì không?”.Lý Lão Tinh lo lắng hỏi.
“Cứ yên tâm làm đi, xảy ra chuyện gì thì đã có tôi”.
Có sự cam đoan của Diệp Thiếu Dương, mọi người không chần chừ nữa, một lúc sau đường dẫn nước đã đào xong, Diệp Thiếu Dương tự mình xúc bùn đất ở trong hố nước ra, nước trong hố lập tức theo đường dẫn chảy ào ào ra ngoài. Chưa đầy nửa phút nước trong hố liền rút đi sạch sẽ.
Sau khi nước rút liền lộ ra nữ thi nằm phía dưới, từ tai, mũi, miệng nữ thi phun ra một đám hắc khí dày đặc. Diệp Thiếu Dương xua mọi người tản ra rồi vẽ một tấm Ngưng khí phù ném vào trong hố, hơn phân nửa thi khí đều bị hút vào Ngưng khí phù, còn sót lại một ít thi khí thì bị ngọc thạch trong miệng hai người Diệp Thiếu Dương hấp thu.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vươn tay vén mái tóc đang che trước mặt của nữ thi để nhìn dung mạo cô một chút. Ai ngờ mái tóc cứng ngắc không thể dịch chuyển, hắn lập tức cả kinh, phát hiện ra tất cả tóc đều cắm chặt vào tai, mũi, miệng, không chút chuyển động.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, cảnh tượng này thật hết sức quỷ dị … *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Lão Tinh nghe xong liền sợ hãi: “Không thể đập được, pháp sư kia nói tảng đá này dùng để trấn áp cương thi, nếu đập vỡ thì cương thi sẽ chạy ra ngoài mất!”.
Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười nói: “Đây mà là để trấn áp cương thi hả, rõ ràng là dùng để nuôi thi!”.
Lý Lão Tinh sửng sốt nói: “Nhưng mà pháp sư đó…”
“Gì mà pháp sư này pháp sư nọ!”. Tiểu Mã bất mãn đứng lên chỉ Diệp Thiếu Dương: “Nói cho ông biết, vị đang đứng trước mặt ông đây chính là Thiên sư Mao Sơn, cậu ấy là một ngôi sao sáng trong giới pháp thuật. Trong giới pháp thuật, nếu cậu ấy nhận mình đứng thứ hai thì không ai dám nhận mình đứng thứ nhất, pháp sư khác đều là cặn bã trước mặt Tiểu Diệp tử, ông hiểu chưa? Hơn nữa pháp sư mà ông nói, rõ ràng là một tên lừa đảo!”.
Lý Lão Tinh lúc trước cũng thấy cảnh Diệp Thiệu Dương dũng mãnh chiến đấu với Thủy quỷ, nghe thấy Tiểu Mã giới thiệu như thế cũng không dám không tin. Ông ta liền đỏ mặt, không nói thêm một câu nào nữa.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Mã, trách cậu ta nhiều lời trước mặt người khác, nói với Lý Lão Tinh: “Ông có thể giúp tôi gọi vài người tới có được không? Nhân tiện mang theo mấy công cụ đào đất”.
Lý Lão Tinh liền gọi điện thoại cho một cán bộ thôn bảo cậu ta chuẩn bị, sau đó ngắt điện thoại rồi nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi đã gọi người rồi, bây giờ họ sẽ lên núi. Diệp tiên sinh, sau khi đập nát tảng đá này có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mỗi một cây trong rừng này đều căn cứ theo Bát Môn Định Hồn Trận mà bố trí, bát môn gồm: Sinh, Tử, Hưu, Thương…”. Sau đó hắn ngoảnh đầu nhìn thì thấy ánh mắt hai người kia cứ mờ mờ mịt mịt, nhất thời có chút nản lòng liền khoát tay nói: “Tôi sẽ không nói kỹ về bát môn nữa, tên mặt rỗ kia lợi dụng nhiều cây tùng để bố trí thành Bát Môn Định Hồn Trận, ở giữa lại sắp đặt hai cây bách, mà tùng và bách vốn là hai loài cây cùng họ, có thể trồng chung một chỗ, nhưng theo cách bố trí như này chính là tối kỵ âm huyệt. Trong Phong thủy học có một câu tục ngữ: “Tùng gặp bách, chết một trăm, thế cục hỏng, phong thủy hoại”.
“Nếu chôn người chết dưới hai cây bách, che kín tránh ánh mặt trời, thi khí tụ sinh, không thể tiêu tán, cúng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày thì tất sẽ trở thành Sát thi. Hơn nữa địa thế núi nơi này vừa đúng lúc nằm ở trên mũi châm của Long Vĩ Tứ Châm, sát khí xuyên châm mà phát tán, trở thành một tiểu âm sào, mà đáng lẽ đã có Sát thi gây loạn nhưng tên đó đã chuyển dòng chảy của nước suối qua người Sát thi, rửa trôi sát khí trên người nó..."
Nói đến đây, hắn dời mắt qua khuôn mặt đang mơ hồ của Lý Lão Tinh, hỏi: “Nếu tôi đoán không sai, dòng suối này chính là đầu nguồn của hồ chứa nước?”.
“Đúng vậy, nước suối chảy tới hồ chứa nước.”. Nhắc tới nước suối, Lý Lão Tinh phiền muộn lắc đầu: “Trước kia nước rất trong mát, chúng tôi còn định xây dựng một nhà máy lọc nước ở dưới chân núi. Thế nhưng từ sau khi pháp sư kia tới đây trấn áp cương thi thì nước liền có mùi lạ, ngửi cũng không ngửi nổi, nhưng khi uống vào thì lại khác, không tin các cậu thử xem”.
Tiểu Mã lập tức liếc ông ta: “Tôi không có khẩu vị nặng như ông, uống nước chảy qua xác người chết.”.
Tiểu Mã nghĩ một lát rồi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ý cậu là, sát khí của Sát thi đã được nước suối đưa đến hồ chứa nước?”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Nếu không phải thế thì sao Hà Cơ chỉ mới giết có vài người mà quỷ khí trong hồ lại mạnh như vậy!? Đó là bởi vì sát khí nhập thủy, được Hà Cơ chuyển hóa thành quỷ khí, trên núi là dương trận, dưới nước là âm trận, hợp lại chính là âm dương song sinh, trận pháp mới có thể hoạt động”.
Tiểu Mã giật mình nói: “Vậy làm sao bây giờ?”.
Diệp Thiếu Dương chỉ tảng đá trên mặt đất, nói: “Trận nhãn của trận pháp ở đây, phá trận nhãn đi, tôi sẽ có biện pháp khiến cho Hà Cơ phải đi ra”.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên từ sườn núi có sáu bảy người đang trèo lên, trên vai mỗi người đều vác một cái xẻng. Lý Lão Tinh gọi bọn họ tới để Diệp Thiếu Dương chỉ huy.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi mọi người rồi khoét một cái rãnh chữ Y lên trên tảng đá, dẫn nước suối chảy qua rồi bảo mọi người chạy về hướng đầu gió đứng, còn hắn vẽ một tấm Giải Linh phù rồi dán lên trên tảng đá. Sau đó cùng với Tiểu Mã bắt đầu hành động, dùng xẻng dọn sạch sẽ những hòn đá nhỏ xung quanh, tiếp đó lấy ra viên đá ở chính giữa.
Một lúc sau, viên đá hình chiếc lá phong rốt cuộc cũng lung lay, Tiểu Mã đang chuẩn bị dùng xẻng cậy lên thì Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn cản: “Chờ một lát!”.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra hai viên ngọc thạch giao cho Tiểu Mã một viên rồi nói: “Ngậm vào trong miệng”.
“Đây là vật gì?”. Tiểu Mã nhận lấy, thắc mắc hỏi.
“Ngọc thạch đã khai quang, có thể hấp thu thi khí”. Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Nếu phía dưới có thi thể chắc chắn đã trở thành Sát thi, sát khí tuy đã bị rửa trôi nhưng dù sao cũng là thi thể cương thi, trong bụng chắc chắn vẫn còn thi khí, nếu hít phải cũng đủ cho cậu ‘đi ị’ một tháng!”.
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: “Vậy cũng tốt, coi như là giảm cân đi!”. Cậu nói vậy nhưng vẫn vội vàng ngậm ngọc thạch vào trong miệng, chân đạp xẻng, dùng sức xúc lên. ‘Cạch’ một tiếng, tảng đá đã bị nhấc lên.
Phía dưới là một hố nước trong vắt. Bên trong có một nữ tử nằm khỏa thân.
Làn da của cô gái hết sức nõn nà, mềm mại, dáng người cũng rất đẹp, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt, không nhìn rõ dung mạo cô ra sao.
Cả đám đàn ông nhìn thấy một cô gái khỏa thân nhưng trong ánh mắt lại không có một chút dâm loạn, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi và kinh ngạc, bởi vì họ đều biết rằng, cô gái này dù đẹp cách mấy nhưng tuyệt đối không phải là người sống.
Lý Lão Tinh lùi về phía sau mấy bước, nhìn nữ tử thần bí đang nằm trong hố nước kia, căng thẳng nói rằng: “Diệp tiên sinh, đây là…”.
Diệp Thiếu Dương dường như không nghe thấy mà chỉ nhìn một lượt thân thể của nữ tử từ trên xuống dưới không chớp mắt. Một màn này bị Tiểu Mã nhìn thấy liền chế nhạo: “Tuy rằng nữ thi này thân thể không tồi, nhưng Tiểu Diệp tử cậu không phải có khẩu vị nặng như vậy chứ?”.
“Cút!”. Diệp Thiếu Dương chửi một tiếng, lại nhìn xem hố nước sâu bao nhiêu mét, bây giờ không có bất kỳ thiết bị gì, muốn hút nước ra cũng không dễ. Hắn liền nhờ thôn dân đào một đường rãnh dẫn nước từ trong hố ra dòng suối.
“Diệp tiên sinh, vậy có được không? Hết nước rồi thì có xảy ra chuyện gì không?”.Lý Lão Tinh lo lắng hỏi.
“Cứ yên tâm làm đi, xảy ra chuyện gì thì đã có tôi”.
Có sự cam đoan của Diệp Thiếu Dương, mọi người không chần chừ nữa, một lúc sau đường dẫn nước đã đào xong, Diệp Thiếu Dương tự mình xúc bùn đất ở trong hố nước ra, nước trong hố lập tức theo đường dẫn chảy ào ào ra ngoài. Chưa đầy nửa phút nước trong hố liền rút đi sạch sẽ.
Sau khi nước rút liền lộ ra nữ thi nằm phía dưới, từ tai, mũi, miệng nữ thi phun ra một đám hắc khí dày đặc. Diệp Thiếu Dương xua mọi người tản ra rồi vẽ một tấm Ngưng khí phù ném vào trong hố, hơn phân nửa thi khí đều bị hút vào Ngưng khí phù, còn sót lại một ít thi khí thì bị ngọc thạch trong miệng hai người Diệp Thiếu Dương hấp thu.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vươn tay vén mái tóc đang che trước mặt của nữ thi để nhìn dung mạo cô một chút. Ai ngờ mái tóc cứng ngắc không thể dịch chuyển, hắn lập tức cả kinh, phát hiện ra tất cả tóc đều cắm chặt vào tai, mũi, miệng, không chút chuyển động.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, cảnh tượng này thật hết sức quỷ dị …