Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 183: Tuyệt đối không cho cô chết (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nghe giọng nói của nàng, Diệp Thiếu Dương chợt đau nhói.

Quỷ sai lập tức cả giận mắng: "Diệp Thiên sư, ngươi có ý gì, cô gái này đã chết, chẳng lẽ ngươi muốn mang cô ấy trở về sao?"

Tạ Vũ Tình vừa nghe xong vô cùng sửng sốt, nhìn quỷ sai rồi lại nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: "Ta... Đã chết?"

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ nghĩ cách cứu cô."

Người sau khi chết, hồn phách nhận thức được mình tử vong thì sẽ biết được thiên mệnh, hiểu ra rất nhiều chuyện thiên địa đại đạo. Tạ Vũ Tình nhớ tới thảm kịch của mình lúc chết, yếu ớt thở dài, nói: "Đúng rồi, ta đã chết!"

Đồng thời, nàng cũng hiểu ra rất nhiều việc, ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhưng bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, cười chua chát, nói: "Chỉ mới vài ngày không gặp mà đã âm dương cách biệt. Thiếu Dương, ngươi đi đi, ngươi mặc dù là Thiên sư nhưng cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, sau khi chết vẫn còn nhìn thấy ngươi là ta đã rất hạnh phúc rồi!"

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Đừng nói nhảm, cứ ở yên đó, chờ tôi mang cô về!"

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, trong mắt nổi lên một tia sáng mong chờ thế nhưng lại nhanh chóng biến mất, khẽ thở dài, thầm nghĩ thọ nguyên con người là do trời định, thọ nguyên đã hết, Diệp Thiếu Dương cũng không thể làm gì được. Lẽ nào hắn định chặn lại lục đạo luân hồi? Không, tuyệt đối không thể!

Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn quỷ sai, nói rằng: "Làm phiền sai gia giúp ta tra thọ nguyên của cô ấy một chút, nếu như thật đã hết, ta nguyện ý đổi ba mươi năm thọ mệnh cho cô ấy!"

Tạ Vũ Tình nghe vậy ngơ ngẩn tại chỗ, vội vã kêu lên: "Diệp Thiếu Dương, ngươi đang nói lung tung gì thế?"

Quỷ sai cũng sửng sốt, nói: "Cô ấy là gì của ngươi mà ngươi nguyện ý đổi mệnh cho cô ấy?"

"Cô ấy là bạn của ta, vì giúp ta mà chết, ta phải mang cô ấy trở lại."

Quỷ sai cười cười, nói rằng: "Ngươi đã nguyện ý đổi mệnh thì ta cũng không phản đối, có điều trách nhiệm của ta là đến bắt cô ấy, nếu như ngươi thật sự muốn cứu cô ấy thì hãy đi tìm phán quan đi!"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Ta đi cùng với ngươi xuống âm ty."

"Vậy làm phiền tiên sinh chờ vài ngày, xung quanh mười mấy dặm còn có vài người đang chờ ta dẫn hồn, đường xá xa xôi, sợ là ba năm mới có thể trở lại."

Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong liền bối rối: "Ba năm sau thì thi thể mục rữa hết, còn hoàn dương cái gì?"

Quỷ sai nói: "Ta mặc kệ, nhiệm vụ không thể không hoàn thành, ta cũng không thể đưa mỗi mình cô ấy đến cõi âm."

Diệp Thiếu Dương nói: "Cho nên ta mới bảo ngươi giao cô ấy cho ta, tự ta sẽ đến cõi âm tìm phán quan đổi mệnh, thế nào?"

"Cái này không được, vạn nhất ngươi lén đưa cô ấy hoàn dương thì ta gặp phiền phức.". Quỷ sai nghiêm nghị chỉ vào Diệp Thiếu Dương, quát: "Ta nói nhiều như vậy là đã để mặt mũi cho ngươi lắm rồi, sinh tử có số, không sai chút nào, ngươi cũng đừng làm mất thời gian của ta! Mau trở về đi!".

Đường này không thông, không thể làm gì khác hơn là dùng hạ sách. Diệp Thiếu Dương đè nén cơn tức, gọi tên Tiểu Mã.

Tiểu Mã vẫn đang ở một bên vừa nghe nói chuyện vừa tập niệm thần chú, đột nhiên nghe thấy hắn gọi mình, nhìn sang, hỏi: "Gì vậy?"

Diệp Thiếu Dương lùi ra đằng sau, chép miệng nhìn quỷ sai.

Tiểu Mã sửng sốt một chút, biết đến lượt mình “xuất chiến”, nghĩ đến đối phương là quỷ sai, thật có chút sợ, hắng giọng một cái, mạnh mẽ đi về phía trước vài bước, nhìn quỷ sai, nói rằng: "Ngươi... rốt cuộc có thả người không?". Vừa nói xong, cậu liền cảm thấy lo lắng.

Quỷ sai nhướng mày nhìn chằm chằm vào Tiểu Mã, cả giận nói: "Hả?"

"Ách..., quỷ sai lão gia, ngài thả bạn của tôi ra đi, tôi sẽ đốt cho ngài nhiều tiền, có được không? Hai bên đều có lợi mà, nếu không tôi sẽ đốt cho ngài một chiếc BMW, hai ảnh mỹ nữ nữa, OK?". Tiểu Mã quyết định giở trò năn nỉ.

"Làm càn!". Quỷ sai quát lớn: "Ngươi là ai, vì sao dám ngăn cản bổn tọa dẫn hồn, thật không sợ chết?"

Tiểu Mã vừa nghe xong bị kích cho nổi nóng, tức lên, xắn tay áo, mắng: "Đồ lão già cứng đầu cứng cổ, tục ngữ nói giơ tay lên không đánh người tươi cười, ta thương lượng với ngươi đầy thiện chí, ngươi mặc kệ thì thôi, sao dám chửi ta?"

Quỷ sai giận dữ, quát mắng: "Khốn kiếp, làm càn!"

"Ớ, lại chửi? Ngươi đừng tưởng ngươi xấu là có thể đóng vai ác nhé, tự nhìn lại mình đi, đã đen lại còn lắm lông, nhà bán than hay chui ra từ cái lò than nào vậy?"

Tiểu Mã nghĩ thầm dù gì chửi cũng đã chửi, có chết cũng phải chửi vài câu, mà chửi mãi đâm ra nghiện, tương lai có thể khoác lác với mọi người mình đã chửi quỷ sai.

Nghĩ vậy, Tiểu Mã hưng phấn hẳn lên, tiếp tục phát huy: "Ối làng nước ơi, đã đen lại còn mặc quần áo tối tăm, đi đường xe đụng chết cũng không biết chết như thế nào, ta thật muốn đưa ngươi đến Iceland xem ngươi đen đến đâu, ngươi…"

"Đủ rồi!". Quỷ sai nổi giận gầm lên một tiếng, trợn to hai mắt đỏ bừng đầy máu nhìn Tiểu Mã.

Tiểu Mã lập tức đi về phía trước, vỗ ngực nói: “Sao nào, đánh ta đê, đánh đê, ta cho ngươi đánh!"

Diệp Thiếu Dương cảm giác được trên người quỷ sai có một luồng năng lượng đang lan tràn và có thể bạo phát bất cứ lúc nào, tay lập tức siết chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chuẩn bị kỹ lưỡng, thế nhưng quỷ sai chợt kiềm chế ngạo khí, chỉ hừ lạnh nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Ta biết ngươi cố ý muốn kích ta, giỏi lắm Diệp Thiên sư, món nợ này, Thôi phán quan sẽ tính với ngươi."

Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo dây thừng khiến thân hình Tạ Vũ Tình lập tức lảo đảo, sau đó tiếp tục bước về phía trước.

Tạ Vũ Tình quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Diệp Thiếu Dương, khẽ lắc đầu.

"Ta đi đây, đừng nghĩ cách cứu ta nữa, bảo trọng!"

"Tôi nhất định sẽ đưa cô trở về!". Diệp Thiếu Dương cắn răng giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, dự định chơi một vố lớn, mặc kệ may rủi cũng phải cướp nàng từ trong tay quỷ sai trở về.

Quỷ sai tựa hồ đang phát tiết lửa giận, đi hai bước lại giật dây một cái khiến Tạ Vũ Tình đứng không vững, ngã xuống đất, kết quả dây trói cũng đứt theo. Quỷ sai lại tiện tay hái một cọng cỏ ven đường bện thành dây thừng, trói chặt tay của Tạ Vũ Tình lại, kéo nàng bước tiếp.

"Đồ con rùa đen rúc đầu..." Tiểu Mã định đuổi theo mắng thì Diệp Thiếu Dương đưa tay ra ngăn cản cậu, “Keng” một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ, hắn cầm kiếm chém thẳng vào gáy quỷ sai.

Biến cố lớn khiến quỷ sai và Tạ Vũ Tỉnh lập tức sợ ngây người. Tiểu Mã cả kinh hét lớn: "Mẹ nó, đánh thật rồi!"

Quỷ sai bắt Tạ Vũ Tình lại, khẽ động đậy, bay ra phía sau vài mét, giương mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt kinh ngạc tới cực điểm.

"Họ Diệp, ngươi dám động thủ với quỷ sai ư? Ngươi không sợ âm ty trách tội?"

"Đương nhiên sợ!". Diệp Thiếu Dương vác thanh bảo kiếm lên vai, nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Quỷ sai đại nhân, Dây câu hồn của ngươi đâu rồi? Và còn, quỷ bài nữa? Nó đâu? Lấy ra ta xem!"

Quỷ sai biến sắc, âm trầm nhìn hắn, nói: "Ngươi không có tư cách xem!"

"Hô, giả bộ, vẫn tiếp tục giả bộ…". Diệp Thiếu Dương cảm khái lắc đầu: "Nếu ngươi không dùng ngọn cỏ để làm dây thừng thì ngươi thật sự đã lừa được ta, đối với một tân quỷ chưa có tu vi mà nói, ngươi không cần dùng Dây câu hồn, chỉ tùy tiện dùng dây thừng để trói thôi thì ta vẫn hoàn toàn có thể hiểu được. Thế nhưng dây thừng đã đứt mà ngươi vẫn không chịu lấy Dây câu hồn ra, lại cố gắng mất công ngồi bện dây thừng, ta thật sự không hiểu nổi. Bởi vì..."

Diệp Thiếu Dương cho tay vào đai lưng, lấy ra Dây câu hồn địa ngục, quất vào không trung, cười lạnh một tiếng: "Bởi vì, quỷ sai đại nhân, Dây câu hồn của ngươi, đang nằm trong tay ta…” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe giọng nói của nàng, Diệp Thiếu Dương chợt đau nhói.

Quỷ sai lập tức cả giận mắng: "Diệp Thiên sư, ngươi có ý gì, cô gái này đã chết, chẳng lẽ ngươi muốn mang cô ấy trở về sao?"

Tạ Vũ Tình vừa nghe xong vô cùng sửng sốt, nhìn quỷ sai rồi lại nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: "Ta... Đã chết?"

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ nghĩ cách cứu cô."

Người sau khi chết, hồn phách nhận thức được mình tử vong thì sẽ biết được thiên mệnh, hiểu ra rất nhiều chuyện thiên địa đại đạo. Tạ Vũ Tình nhớ tới thảm kịch của mình lúc chết, yếu ớt thở dài, nói: "Đúng rồi, ta đã chết!"

Đồng thời, nàng cũng hiểu ra rất nhiều việc, ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhưng bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, cười chua chát, nói: "Chỉ mới vài ngày không gặp mà đã âm dương cách biệt. Thiếu Dương, ngươi đi đi, ngươi mặc dù là Thiên sư nhưng cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, sau khi chết vẫn còn nhìn thấy ngươi là ta đã rất hạnh phúc rồi!"

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Đừng nói nhảm, cứ ở yên đó, chờ tôi mang cô về!"

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, trong mắt nổi lên một tia sáng mong chờ thế nhưng lại nhanh chóng biến mất, khẽ thở dài, thầm nghĩ thọ nguyên con người là do trời định, thọ nguyên đã hết, Diệp Thiếu Dương cũng không thể làm gì được. Lẽ nào hắn định chặn lại lục đạo luân hồi? Không, tuyệt đối không thể!

Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn quỷ sai, nói rằng: "Làm phiền sai gia giúp ta tra thọ nguyên của cô ấy một chút, nếu như thật đã hết, ta nguyện ý đổi ba mươi năm thọ mệnh cho cô ấy!"

Tạ Vũ Tình nghe vậy ngơ ngẩn tại chỗ, vội vã kêu lên: "Diệp Thiếu Dương, ngươi đang nói lung tung gì thế?"

Quỷ sai cũng sửng sốt, nói: "Cô ấy là gì của ngươi mà ngươi nguyện ý đổi mệnh cho cô ấy?"

"Cô ấy là bạn của ta, vì giúp ta mà chết, ta phải mang cô ấy trở lại."

Quỷ sai cười cười, nói rằng: "Ngươi đã nguyện ý đổi mệnh thì ta cũng không phản đối, có điều trách nhiệm của ta là đến bắt cô ấy, nếu như ngươi thật sự muốn cứu cô ấy thì hãy đi tìm phán quan đi!"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Ta đi cùng với ngươi xuống âm ty."

"Vậy làm phiền tiên sinh chờ vài ngày, xung quanh mười mấy dặm còn có vài người đang chờ ta dẫn hồn, đường xá xa xôi, sợ là ba năm mới có thể trở lại."

Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong liền bối rối: "Ba năm sau thì thi thể mục rữa hết, còn hoàn dương cái gì?"

Quỷ sai nói: "Ta mặc kệ, nhiệm vụ không thể không hoàn thành, ta cũng không thể đưa mỗi mình cô ấy đến cõi âm."

Diệp Thiếu Dương nói: "Cho nên ta mới bảo ngươi giao cô ấy cho ta, tự ta sẽ đến cõi âm tìm phán quan đổi mệnh, thế nào?"

"Cái này không được, vạn nhất ngươi lén đưa cô ấy hoàn dương thì ta gặp phiền phức.". Quỷ sai nghiêm nghị chỉ vào Diệp Thiếu Dương, quát: "Ta nói nhiều như vậy là đã để mặt mũi cho ngươi lắm rồi, sinh tử có số, không sai chút nào, ngươi cũng đừng làm mất thời gian của ta! Mau trở về đi!".

Đường này không thông, không thể làm gì khác hơn là dùng hạ sách. Diệp Thiếu Dương đè nén cơn tức, gọi tên Tiểu Mã.

Tiểu Mã vẫn đang ở một bên vừa nghe nói chuyện vừa tập niệm thần chú, đột nhiên nghe thấy hắn gọi mình, nhìn sang, hỏi: "Gì vậy?"

Diệp Thiếu Dương lùi ra đằng sau, chép miệng nhìn quỷ sai.

Tiểu Mã sửng sốt một chút, biết đến lượt mình “xuất chiến”, nghĩ đến đối phương là quỷ sai, thật có chút sợ, hắng giọng một cái, mạnh mẽ đi về phía trước vài bước, nhìn quỷ sai, nói rằng: "Ngươi... rốt cuộc có thả người không?". Vừa nói xong, cậu liền cảm thấy lo lắng.

Quỷ sai nhướng mày nhìn chằm chằm vào Tiểu Mã, cả giận nói: "Hả?"

"Ách..., quỷ sai lão gia, ngài thả bạn của tôi ra đi, tôi sẽ đốt cho ngài nhiều tiền, có được không? Hai bên đều có lợi mà, nếu không tôi sẽ đốt cho ngài một chiếc BMW, hai ảnh mỹ nữ nữa, OK?". Tiểu Mã quyết định giở trò năn nỉ.

"Làm càn!". Quỷ sai quát lớn: "Ngươi là ai, vì sao dám ngăn cản bổn tọa dẫn hồn, thật không sợ chết?"

Tiểu Mã vừa nghe xong bị kích cho nổi nóng, tức lên, xắn tay áo, mắng: "Đồ lão già cứng đầu cứng cổ, tục ngữ nói giơ tay lên không đánh người tươi cười, ta thương lượng với ngươi đầy thiện chí, ngươi mặc kệ thì thôi, sao dám chửi ta?"

Quỷ sai giận dữ, quát mắng: "Khốn kiếp, làm càn!"

"Ớ, lại chửi? Ngươi đừng tưởng ngươi xấu là có thể đóng vai ác nhé, tự nhìn lại mình đi, đã đen lại còn lắm lông, nhà bán than hay chui ra từ cái lò than nào vậy?"

Tiểu Mã nghĩ thầm dù gì chửi cũng đã chửi, có chết cũng phải chửi vài câu, mà chửi mãi đâm ra nghiện, tương lai có thể khoác lác với mọi người mình đã chửi quỷ sai.

Nghĩ vậy, Tiểu Mã hưng phấn hẳn lên, tiếp tục phát huy: "Ối làng nước ơi, đã đen lại còn mặc quần áo tối tăm, đi đường xe đụng chết cũng không biết chết như thế nào, ta thật muốn đưa ngươi đến Iceland xem ngươi đen đến đâu, ngươi…"

"Đủ rồi!". Quỷ sai nổi giận gầm lên một tiếng, trợn to hai mắt đỏ bừng đầy máu nhìn Tiểu Mã.

Tiểu Mã lập tức đi về phía trước, vỗ ngực nói: “Sao nào, đánh ta đê, đánh đê, ta cho ngươi đánh!"

Diệp Thiếu Dương cảm giác được trên người quỷ sai có một luồng năng lượng đang lan tràn và có thể bạo phát bất cứ lúc nào, tay lập tức siết chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chuẩn bị kỹ lưỡng, thế nhưng quỷ sai chợt kiềm chế ngạo khí, chỉ hừ lạnh nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Ta biết ngươi cố ý muốn kích ta, giỏi lắm Diệp Thiên sư, món nợ này, Thôi phán quan sẽ tính với ngươi."

Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo dây thừng khiến thân hình Tạ Vũ Tình lập tức lảo đảo, sau đó tiếp tục bước về phía trước.

Tạ Vũ Tình quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Diệp Thiếu Dương, khẽ lắc đầu.

"Ta đi đây, đừng nghĩ cách cứu ta nữa, bảo trọng!"

"Tôi nhất định sẽ đưa cô trở về!". Diệp Thiếu Dương cắn răng giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, dự định chơi một vố lớn, mặc kệ may rủi cũng phải cướp nàng từ trong tay quỷ sai trở về.

Quỷ sai tựa hồ đang phát tiết lửa giận, đi hai bước lại giật dây một cái khiến Tạ Vũ Tình đứng không vững, ngã xuống đất, kết quả dây trói cũng đứt theo. Quỷ sai lại tiện tay hái một cọng cỏ ven đường bện thành dây thừng, trói chặt tay của Tạ Vũ Tình lại, kéo nàng bước tiếp.

"Đồ con rùa đen rúc đầu..." Tiểu Mã định đuổi theo mắng thì Diệp Thiếu Dương đưa tay ra ngăn cản cậu, “Keng” một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ, hắn cầm kiếm chém thẳng vào gáy quỷ sai.

Biến cố lớn khiến quỷ sai và Tạ Vũ Tỉnh lập tức sợ ngây người. Tiểu Mã cả kinh hét lớn: "Mẹ nó, đánh thật rồi!"

Quỷ sai bắt Tạ Vũ Tình lại, khẽ động đậy, bay ra phía sau vài mét, giương mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt kinh ngạc tới cực điểm.

"Họ Diệp, ngươi dám động thủ với quỷ sai ư? Ngươi không sợ âm ty trách tội?"

"Đương nhiên sợ!". Diệp Thiếu Dương vác thanh bảo kiếm lên vai, nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Quỷ sai đại nhân, Dây câu hồn của ngươi đâu rồi? Và còn, quỷ bài nữa? Nó đâu? Lấy ra ta xem!"

Quỷ sai biến sắc, âm trầm nhìn hắn, nói: "Ngươi không có tư cách xem!"

"Hô, giả bộ, vẫn tiếp tục giả bộ…". Diệp Thiếu Dương cảm khái lắc đầu: "Nếu ngươi không dùng ngọn cỏ để làm dây thừng thì ngươi thật sự đã lừa được ta, đối với một tân quỷ chưa có tu vi mà nói, ngươi không cần dùng Dây câu hồn, chỉ tùy tiện dùng dây thừng để trói thôi thì ta vẫn hoàn toàn có thể hiểu được. Thế nhưng dây thừng đã đứt mà ngươi vẫn không chịu lấy Dây câu hồn ra, lại cố gắng mất công ngồi bện dây thừng, ta thật sự không hiểu nổi. Bởi vì..."

Diệp Thiếu Dương cho tay vào đai lưng, lấy ra Dây câu hồn địa ngục, quất vào không trung, cười lạnh một tiếng: "Bởi vì, quỷ sai đại nhân, Dây câu hồn của ngươi, đang nằm trong tay ta…”