Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 204: Thu quỷ phó



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đằng Vĩnh Thanh kinh ngạc đến ngây người, hắn không ngờ nãy giờ Hà Cơ chiến đấu liên tục, lại bị thương mà tu vi vẫn còn mạnh như vậy... 

Hắn đỏ mặt nhìn Diệp Thiếu Dương, lúng túng nói: "Ngại quá, để ta xem..."

Ngoài dự liệu, hắn không nhìn thấy một sự châm chọc nào từ nét mặt của Diệp Thiếu Dương, trái lại chỉ thẳng thắn nói: "Huynh không hiểu rồi, nếu như nàng dễ đối phó như vậy, ta đã không cất công chế tạo những món pháp khí đặc thù làm gì. Huynh lui ra phía sau bảo vệ mọi người đi!"

Đằng Vĩnh Thanh cảm kích gật đầu, lui về bên cạnh mấy thôn dân kia.

Diệp Thiếu Dương cầm nỏ bắn cá đi lên mũi thuyền, ngang nhiên đứng thẳng.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người hắn.

Quái vật Hà Cơ đột phá hết chuỗi tràng hạt thì hung hăng bơi về phía đầu thuyền

Nàng cũng biết đây là trận chiến cuối cùng, chỉ cần có thể diệt được Diệp Thiếu Dương thì có thể sống yên ổn tại thủy vực, vì thế lập tức huy động hết quỷ khí toàn thân, ra sức nhảy, mở to cái miệng khổng lồ táp về phía hắn, muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng.

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này bay bổng lên không trung, kêu một tiếng: "Sư huynh, giăng lưới!"

"OK!". Lão Quách nghe thấy tiếng của Diệp Thiếu Dương thì lập tức giương tay, quăng tấm lưới to lớn đầy đồng tiền ra ngoài.

Tấm lưới vừa vặn chụp vào đầu Hà Cơ. Hà Cơ đang lao giữa không trung, thế nhanh như chớp, không cần người khác làm cái gì đã tự mình chui đầu vào rọ.

Lão Quách cố sức kéo lưới trở về. Diệp Thiếu Dương tiến lên, cắt đầu ngón tay, dùng máu của mình điểm lên mắc lưới, miệng cao giọng niệm chú:

"Bát tự trảm linh, kim tiền mãi mệnh; thiên la địa võng, pháp bất dung tình!".

Sau đó hắn kích phát cương khí phóng vào trong lưới, chỉ thấy một đống máu huyết lập tức bắn lên, phút chốc biến tấm lưới thành màu đỏ như máu, đồng thời kích hoạt hơn một trăm đồng tiền đính trên lưới, khiến cái lưới không gió mà tự rung lên, phát sinh kim quang chói mắt. Sau đó từng xâu chuỗi tạo thành từng một cỗ sức mạnh không gì ngăn cản được nhanh chóng tiến vào da thịt Hà Cơ, thiêu đốt máu huyết của nàng thành màu đen, khiến toàn thân nàng bốc lên một luồng khói trắng nghi ngút.

Hà Cơ rên lên từng tiếng thống khổ, thế nhưng mặc cho nàng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lưới.

"Tất cả mau đến hỗ trợ, thu lưới!". Lão Quách hô to gọi mọi người tiến lên hỗ trợ.

Bọn họ đều là những người thôn dân không biết tróc quỷ, lúc này chẳng biết lấy đâu ra khí lực mà nỗ lực hiệp trợ Diệp Thiếu Dương, thu lưới trở về, cột chặt trên bánh lái.

Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu thuyền cầm nỏ bắn cá nhắm ngay đầu Hà Cơ, khi hắn sắp sửa kéo nỏ, Hà Cơ đột nhiên ngưng giãy giụa, rên rỉ một tiếng, hé môi, phun ra ngoài một vật bay thẳng về hướng Diệp Thiếu Dương.

"Đại pháp sư, đây là Thiên Sư Bài ngài cần..."

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, vội vàng tiếp nhận, cúi đầu vừa nhìn, trong tay là một vật dính đầy nước dịch màu xanh biếc, buồn nôn muốn chết. Hắn vội chạy đến nhúng vào trong nước, rửa sạch, cầm lên nhìn, một khối gỗ bài khắc hình lá cây bằng vàng, xác nhận đúng là Thiên Sư Bài mình đã thấy trước kia, vội vàng cất vào trong túi.

Sau đó hắn liếc nhìn Hà Cơ, lúc này nàng đã biến trở về hình dáng bình thường, trở thành nữ nhân mặc sườn xám xinh đẹp, hai tay cầm lấy mắc lưới, yêu kiều nũng nịu nhìn Diệp Thiếu Dương, toàn thân rướm máu như một đóa hoa hồng diễm lệ.

Sát khí trong đóa hoa hồng này đang từng chút thoát ra bên ngoài.

"Đại pháp sư, ta bằng lòng nghe lời của ngài, tự giải khai sát khí, trở lại quỷ vực, trọn đời không đến nhân gian nữa!". Hà Cơ đau khổ cầu xin: "Thỉnh đại pháp sư thương xót tu vi ngàn năm của ta, thành hình không dễ, tha mạng cho ta..."

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, buông nỏ bắn cá xuống, cắt đầu ngón tay, điểm một vết máu lên lá bùa, khoát tay, lá bùa bay lên tự cháy, hướng về phía Hà Cơ.

Hà Cơ lập tức kích động đưa tay ra đón, lá bùa rơi vào trong tay nàng, hóa thành một nắm tro bụi. Nàng nuốt vào, rơi nước mắt, nói: "Đa tạ đại pháp sư khai ân..."

"Ngươi nuốt huyết phù của ta, bất kể ngươi làm gì, ở đâu, ta đều có thể tìm được ngươi, dám làm chuyện xấu, ta sẽ lập tức tiêu diệt ngươi, không tin ngươi thử xem."

"Mỹ Hoa không dám...". Sát khí tan hết, thân thể của Hà Cơ cũng càng lúc càng mờ dần, trở nên trong suốt, cúi đầu bái tạ Diệp Thiếu Dương, sau đó hoàn toàn biến mất

Kết thúc. Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng xử lý xong một con quỷ âm sanh. Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận cũng đã tiêu diệt được bốn con. Hắn tự suy nghĩ, đúng là không dễ dàng gì, ngẩng đầu lên nhìn mặt nước đang từ từ rút đi hắc khí, nói rằng: "Lái thuyền, quay về."

"Lái cái gì mà lái, còn thuyền đâu mà lái!". Phía sau vang lên giọng nói oán giận của Cam Tín Văn, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, nhất thời cả kinh: Thuyền đã đứt làm hai mảnh, một nửa chìm xuống hồ, chỉ còn lại hai đầu thuyền cũng đang từ từ chìm xuống.

"Mẹ kiếp, nãy giờ lo đấu pháp không để ý, sao thuyền lại hỏng nặng như vậy chứ?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái: "Làm sao bây giờ?"

Cam Tín Văn nói: "Thuyền sắp chìm rồi, có lẽ phải bơi về thôi. Thế nhưng... ngài có... pháp thuật mà, có thể cõng chúng tôi bay về được không?"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nghĩ tôi là Bát tiên quá hải hả?". Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy cũng không thể bơi về, phía dưới toàn là cá cương thi, mấy người bình thường bọn họ nếu như bị cắn thì phiền toái. Vì vậy hắn gọi mọi người cùng nhau hành động, nhân lúc thuyền vẫn chưa chìm tháo một bản khoang thuyền lớn đặt xuống nước, đứng lên thử, vừa vặn nâng được trọng lượng mấy người bọn họ.

Đoàn người lục tục đứng lên trên ván gỗ, tháo thêm mấy tấm ván gỗ nữa làm thành mái chèo, bơi về phía bờ.

"Diệp... Thiên sư, Thủy quỷ kia đã chết?". Một thôn dân đang chèo thuyền ngẩng đầu lên hỏi, thập phần kính sợ nhìn Diệp Thiếu Dương.

"Đúng vậy!". Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, mấy người bình thường này không biết gì, không cần thiết phải nói nhiều với họ.

Lão Quách tiến lên vỗ vỗ vai của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói rằng: "Đệ không giết Hà Cơ, đúng, nàng đã nuốt máu của đệ, chẳng khác nào đã trở thành quỷ phó của đệ, mai này đệ có đến quỷ vực cũng có người dẫn đường."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cười nói: "Sư huynh, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ nhất định phải đến chỗ đó."

"Thuyền nhỏ" bơi được một nửa thời gian thì có một con thuyền to từ đâu chạy tới đón, không cần nói cũng biết, nhất định là mấy người trong thôn thấy Hà Cơ đã chết, lá gan lớn hẳn, lái thuyền đến đón bọn họ.

Trên thuyền tràn ngập tiếng pháo, tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ.

Một hán tử chèo thuyền cười với Diệp Thiếu Dương: "Trưởng thôn chuẩn bị cho một đội mỹ nữ cổ động tới đón Diệp Thiên sư."

Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng: "Đội mỹ nữ cổ động?"

Hán tử kia nói: "Đúng vậy, đều là những phụ nữ trung niên của thôn chúng tôi, ban ngày không có chuyện gì làm nên thành lập đội cổ động, buổi tối đến quảng trường múa trống."

Phụ nữ trung niên???... Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, thôi rồi, không vui rồi!!! *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đằng Vĩnh Thanh kinh ngạc đến ngây người, hắn không ngờ nãy giờ Hà Cơ chiến đấu liên tục, lại bị thương mà tu vi vẫn còn mạnh như vậy... 

Hắn đỏ mặt nhìn Diệp Thiếu Dương, lúng túng nói: "Ngại quá, để ta xem..."

Ngoài dự liệu, hắn không nhìn thấy một sự châm chọc nào từ nét mặt của Diệp Thiếu Dương, trái lại chỉ thẳng thắn nói: "Huynh không hiểu rồi, nếu như nàng dễ đối phó như vậy, ta đã không cất công chế tạo những món pháp khí đặc thù làm gì. Huynh lui ra phía sau bảo vệ mọi người đi!"

Đằng Vĩnh Thanh cảm kích gật đầu, lui về bên cạnh mấy thôn dân kia.

Diệp Thiếu Dương cầm nỏ bắn cá đi lên mũi thuyền, ngang nhiên đứng thẳng.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người hắn.

Quái vật Hà Cơ đột phá hết chuỗi tràng hạt thì hung hăng bơi về phía đầu thuyền

Nàng cũng biết đây là trận chiến cuối cùng, chỉ cần có thể diệt được Diệp Thiếu Dương thì có thể sống yên ổn tại thủy vực, vì thế lập tức huy động hết quỷ khí toàn thân, ra sức nhảy, mở to cái miệng khổng lồ táp về phía hắn, muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng.

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này bay bổng lên không trung, kêu một tiếng: "Sư huynh, giăng lưới!"

"OK!". Lão Quách nghe thấy tiếng của Diệp Thiếu Dương thì lập tức giương tay, quăng tấm lưới to lớn đầy đồng tiền ra ngoài.

Tấm lưới vừa vặn chụp vào đầu Hà Cơ. Hà Cơ đang lao giữa không trung, thế nhanh như chớp, không cần người khác làm cái gì đã tự mình chui đầu vào rọ.

Lão Quách cố sức kéo lưới trở về. Diệp Thiếu Dương tiến lên, cắt đầu ngón tay, dùng máu của mình điểm lên mắc lưới, miệng cao giọng niệm chú:

"Bát tự trảm linh, kim tiền mãi mệnh; thiên la địa võng, pháp bất dung tình!".

Sau đó hắn kích phát cương khí phóng vào trong lưới, chỉ thấy một đống máu huyết lập tức bắn lên, phút chốc biến tấm lưới thành màu đỏ như máu, đồng thời kích hoạt hơn một trăm đồng tiền đính trên lưới, khiến cái lưới không gió mà tự rung lên, phát sinh kim quang chói mắt. Sau đó từng xâu chuỗi tạo thành từng một cỗ sức mạnh không gì ngăn cản được nhanh chóng tiến vào da thịt Hà Cơ, thiêu đốt máu huyết của nàng thành màu đen, khiến toàn thân nàng bốc lên một luồng khói trắng nghi ngút.

Hà Cơ rên lên từng tiếng thống khổ, thế nhưng mặc cho nàng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lưới.

"Tất cả mau đến hỗ trợ, thu lưới!". Lão Quách hô to gọi mọi người tiến lên hỗ trợ.

Bọn họ đều là những người thôn dân không biết tróc quỷ, lúc này chẳng biết lấy đâu ra khí lực mà nỗ lực hiệp trợ Diệp Thiếu Dương, thu lưới trở về, cột chặt trên bánh lái.

Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu thuyền cầm nỏ bắn cá nhắm ngay đầu Hà Cơ, khi hắn sắp sửa kéo nỏ, Hà Cơ đột nhiên ngưng giãy giụa, rên rỉ một tiếng, hé môi, phun ra ngoài một vật bay thẳng về hướng Diệp Thiếu Dương.

"Đại pháp sư, đây là Thiên Sư Bài ngài cần..."

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, vội vàng tiếp nhận, cúi đầu vừa nhìn, trong tay là một vật dính đầy nước dịch màu xanh biếc, buồn nôn muốn chết. Hắn vội chạy đến nhúng vào trong nước, rửa sạch, cầm lên nhìn, một khối gỗ bài khắc hình lá cây bằng vàng, xác nhận đúng là Thiên Sư Bài mình đã thấy trước kia, vội vàng cất vào trong túi.

Sau đó hắn liếc nhìn Hà Cơ, lúc này nàng đã biến trở về hình dáng bình thường, trở thành nữ nhân mặc sườn xám xinh đẹp, hai tay cầm lấy mắc lưới, yêu kiều nũng nịu nhìn Diệp Thiếu Dương, toàn thân rướm máu như một đóa hoa hồng diễm lệ.

Sát khí trong đóa hoa hồng này đang từng chút thoát ra bên ngoài.

"Đại pháp sư, ta bằng lòng nghe lời của ngài, tự giải khai sát khí, trở lại quỷ vực, trọn đời không đến nhân gian nữa!". Hà Cơ đau khổ cầu xin: "Thỉnh đại pháp sư thương xót tu vi ngàn năm của ta, thành hình không dễ, tha mạng cho ta..."

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, buông nỏ bắn cá xuống, cắt đầu ngón tay, điểm một vết máu lên lá bùa, khoát tay, lá bùa bay lên tự cháy, hướng về phía Hà Cơ.

Hà Cơ lập tức kích động đưa tay ra đón, lá bùa rơi vào trong tay nàng, hóa thành một nắm tro bụi. Nàng nuốt vào, rơi nước mắt, nói: "Đa tạ đại pháp sư khai ân..."

"Ngươi nuốt huyết phù của ta, bất kể ngươi làm gì, ở đâu, ta đều có thể tìm được ngươi, dám làm chuyện xấu, ta sẽ lập tức tiêu diệt ngươi, không tin ngươi thử xem."

"Mỹ Hoa không dám...". Sát khí tan hết, thân thể của Hà Cơ cũng càng lúc càng mờ dần, trở nên trong suốt, cúi đầu bái tạ Diệp Thiếu Dương, sau đó hoàn toàn biến mất

Kết thúc. Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng xử lý xong một con quỷ âm sanh. Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận cũng đã tiêu diệt được bốn con. Hắn tự suy nghĩ, đúng là không dễ dàng gì, ngẩng đầu lên nhìn mặt nước đang từ từ rút đi hắc khí, nói rằng: "Lái thuyền, quay về."

"Lái cái gì mà lái, còn thuyền đâu mà lái!". Phía sau vang lên giọng nói oán giận của Cam Tín Văn, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, nhất thời cả kinh: Thuyền đã đứt làm hai mảnh, một nửa chìm xuống hồ, chỉ còn lại hai đầu thuyền cũng đang từ từ chìm xuống.

"Mẹ kiếp, nãy giờ lo đấu pháp không để ý, sao thuyền lại hỏng nặng như vậy chứ?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái: "Làm sao bây giờ?"

Cam Tín Văn nói: "Thuyền sắp chìm rồi, có lẽ phải bơi về thôi. Thế nhưng... ngài có... pháp thuật mà, có thể cõng chúng tôi bay về được không?"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nghĩ tôi là Bát tiên quá hải hả?". Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy cũng không thể bơi về, phía dưới toàn là cá cương thi, mấy người bình thường bọn họ nếu như bị cắn thì phiền toái. Vì vậy hắn gọi mọi người cùng nhau hành động, nhân lúc thuyền vẫn chưa chìm tháo một bản khoang thuyền lớn đặt xuống nước, đứng lên thử, vừa vặn nâng được trọng lượng mấy người bọn họ.

Đoàn người lục tục đứng lên trên ván gỗ, tháo thêm mấy tấm ván gỗ nữa làm thành mái chèo, bơi về phía bờ.

"Diệp... Thiên sư, Thủy quỷ kia đã chết?". Một thôn dân đang chèo thuyền ngẩng đầu lên hỏi, thập phần kính sợ nhìn Diệp Thiếu Dương.

"Đúng vậy!". Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, mấy người bình thường này không biết gì, không cần thiết phải nói nhiều với họ.

Lão Quách tiến lên vỗ vỗ vai của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói rằng: "Đệ không giết Hà Cơ, đúng, nàng đã nuốt máu của đệ, chẳng khác nào đã trở thành quỷ phó của đệ, mai này đệ có đến quỷ vực cũng có người dẫn đường."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cười nói: "Sư huynh, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ nhất định phải đến chỗ đó."

"Thuyền nhỏ" bơi được một nửa thời gian thì có một con thuyền to từ đâu chạy tới đón, không cần nói cũng biết, nhất định là mấy người trong thôn thấy Hà Cơ đã chết, lá gan lớn hẳn, lái thuyền đến đón bọn họ.

Trên thuyền tràn ngập tiếng pháo, tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ.

Một hán tử chèo thuyền cười với Diệp Thiếu Dương: "Trưởng thôn chuẩn bị cho một đội mỹ nữ cổ động tới đón Diệp Thiên sư."

Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng: "Đội mỹ nữ cổ động?"

Hán tử kia nói: "Đúng vậy, đều là những phụ nữ trung niên của thôn chúng tôi, ban ngày không có chuyện gì làm nên thành lập đội cổ động, buổi tối đến quảng trường múa trống."

Phụ nữ trung niên???... Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, thôi rồi, không vui rồi!!!