Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 240: Nghĩa Trang Anh Đào (2)



Dịch giả: Bất Lưu Danh

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, Đàm Tiểu Tuệ đang nhìn hắn cười khổ. Hôm nay nàng không uống một giọt rượu nào, giống như đang có tâm sự nặng nề gì đó.

“Anh có biết chị ấy nói muốn gì không?” Đàm Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói.

“Nói gì?” Diệp Thiếu Dương buột miệng nói ra, hắn liền hối hận, sau đó phẩy tay. Hắn lờ mờ đoán được, nhưng dù sao, có vài lớp giấy dán cửa, không thể nào chọc thủng được. Bởi vì sau khi chọc thủng rồi, sẽ không thể nào khôi phục được như cũ, dù miễn cưỡng dán lại thì cũng để lại vết thương.

“Tiểu Mã, Tiểu Mã!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng gọi cậu ta, hắn định để cậu ta đưa Tạ Vũ Tình về phòng nghỉ ngơi. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, Tiểu Mã đang ngồi trên sô pha cùng với Vương Bình, hai người nói chuyện đến quên cả trời đất.

Tên chết tiệt này chỉ biết tán gái, mà lại sắp tới giây phút quan trọng rồi. Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, rồi nói với Lão Quách: “Huynh đợi chút, đệ đưa Tạ Vũ Tình về phòng trước.”

Đàm Tiểu Tuệ đứng lên nói: “Thôi để em, các anh tiếp tục bàn chuyện chính đi.”

Diệp Thiếu Dương nói cảm ơn với nàng. Hắn nhìn dáng người Đàm Tiểu Tuệ thấp bé, lại có thể khoác cánh tay Tạ Vũ Tình lên vai, trông nàng có vẻ rất thoải mái dìu Tạ Vũ Tình đi ra bên ngoài. Trong lòng hắn khâm phục không thôi, xem ra muốn tu luyện Bạch Vu thuật, cũng cần phải có yêu cầu nhất định về năng lực thể chất.

Diệp Thiếu Dương yên tâm quay người lại, hắn dời ánh mắt lên khuôn mặt Lão Quách: “Chuyện này…. cái gì nhỉ, chúng ta nói tới đâu rồi?”

“Nói tới chuyện đệ cần lập gia đình rồi.”

“Đúng rồi, đệ……. ơ ơ, đệ cái gì cơ?”

Lão Quách liếc nhìn Tiểu Mã và Vương Bình rồi nói nhỏ: “Tên đồng tử của đệ cũng sắp thành công rồi, đệ cũng nên suy nghĩ một chút, đệ cũng không còn ít tuổi nữa rồi.”

Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiện lên giọng nói và thân ảnh của Nhuế Lãnh Ngọc. Hắn vội lắc đầu, mượn men rượu trong người, nói một câu tào lao: “Địa Phủ vẫn còn, thì đệ chưa lập gia đình” (1)

Lão Quách còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương liền phẩy tay: “Huynh đừng lo chuyện bao đồng như vậy nữa, nói chuyện chính đi. Đang nói đến đâu rồi nhỉ…. à đúng rồi, chủ nhân nghĩa trang đó, tại sao huynh không thể trêu chọc?”

Lão Quách thở dài, rồi nói: “Chủ nhân nghĩa trang đó là Mã lão gia tử, đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp (2), ta cũng không nói về bối cảnh của y nữa. Bản thân y là Hồng đỉnh thương nhân (3), một phú hào ẩn hình. Hơn nữa y còn có cấp bậc ngang với cha của Chu Tĩnh Như, nếu ta đắc tội với y, thì cũng đừng mong sống yên ổn ở Thạch Thành này nữa.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn lẩm bẩm: “Người như y, sao lại liên quan đến Ngủ Quỷ Ban Sơn Trận nhỉ?”

“Có liên quan hay không, sau khi điều tra mới biết được. Quan trọng là bây giờ chúng ta không có cách nào vào trong đó.”

“Trèo vào thì sao?”

Lão Quách nhún vai: “Không phải ta vừa nói rồi sao, có camera, trèo vào sẽ bị phát hiện ngay.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy bịt mặt lại”

“Vãi đệ, bịt mặt đột nhập nhà riêng mà bị bắt là đi tù đấy” 

“Không bị bắt dễ dàng vậy đâu…. nếu không…. ngày mai đi thử xem?”

Lão Quách hoảng hồn, liên tục phẩy tay: “Ta già rồi, không được đâu. Chuyện trèo tường đột nhập như này không thích hợp với ta. Đệ muốn thì tự mình đi đi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Huynh già rồi sao? Lần trước ở thôn Lý gia, huynh giúp đệ đấu với thi sát, đệ thấy huynh vẫn còn dũng mãnh lắm.”

Lão Quách trợn mắt lên nhìn hắn: “Cùng lắm ta chỉ đưa đệ đi thôi, sau đó ta sẽ đừng ngoài canh gác”

Diệp Thiếu Dương lộ ra nụ cười xảo quyệt, hắn cũng không ép Lão Quách nữa: “Tám giờ sáng ngày mai, huynh lái xe tới dưới lầu đón đệ. Đúng rồi, huynh nhớ chuẩn bị cả cuốc, xẻng nhé.”

Lão Mã duỗi lưng rồi nói: “Ngày mai còn có việc phải làm, hôm nay cũng uống đủ rượu rồi, hay là…. ta đưa đệ đi ngâm chân?”

Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu: “Không đi, không đi, đệ không có sở thích đó.”

“Đệ không đi thì thôi, để tả hỏi xem hòa thượng có đi không.” Nói xong lão liền đứng dậy rồi đi về phía Đằng Vĩnh Thanh.

Đằng Vĩnh Thanh vốn thật thà, bị Tiểu Mã ép uống hai ly rượu trắng. Lúc này cậu ta đang ở một góc sô pha, hai tay chắp lại thành chữ thập, niệm kinh phật cầu xin Phật Tổ tha thứ. Nhưng nhìn ánh mắt lim dim, cùng với lúc niệm kinh, trong miệng cậu ta không ngừng phả ra mùi rượu. Nhìn vào dường như có một sự tương phản không hề nhẹ.

Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt Lão Quách lại rồi nói: “Huynh có thôi đi không hả, người ta đã phá tửu giới rồi, huynh còn muốn người ta phải phá sắc giới nữa à!”

Lão Quách nói: “Đệ nói linh tinh gì vậy, chỉ là đi rửa chân thôi mà, bây giờ rất phổ biến đó, nam hay nữ đều đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy huynh rủ chị dâu đi cùng đi, nếu không đệ nói giúp cho huynh, đệ có số điện thoại chị dâu mà.”

Lão Quách thu dọn đồ đạc, rồi bước ra cửa, trong miệng thì càu nhàu: “Vậy thì huynh quay về ngủ thôi”

Diệp Thiếu Dương cười lên khoái chí: “Xem đó, còn không phải có tật giật mình đó sao.”

Lão Quách ra đến ngoài cửa rồi còn quay đầu lại mắng: “Giật mình cái đầu đệ ấy, ta sợ bà ấy biết ta tiêu tiền thôi. Keo kiệt như bà ấy mà biết ta đi rửa chân, không chặt chân ta mới lạ!”

Diệp Thiếu Dương không biết phải nói gì.

Sau khi Lão Quách rời đi, Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh Tiểu Mã, cậu ta vẫn ngồi đó thì thầm to nhỏ với Vương Bình. Hắn vỗ vai cậu rồi nói: “Tôi về trước đây, đúng tám giờ sáng mai, tôi đợi cậu dưới lầu, đi với tôi có việc.”

Tiểu Mã giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi.”

Diệp Thiếu Dương cười với Vương Bình rồi đi ra khỏi phòng.

Vương Bình lập tức bĩu môi với Tiểu Mã: “Không phải anh nói ngày mai đi dạo phố với em hay sao, sao lại đồng ý với anh ấy.”

Tiểu Mã cười hì hì rồi dỗ dành: “Đi dạo phố lúc nào mà chẳng được, công việc thì lại khác. Đợi anh làm xong việc trở về sẽ đưa em đi dạo phố nhé, muốn đi đâu cũng được.”

Vương Bình thản nhiên nói: “Xem anh hăng hái chưa kìa, đó là chuyện của Diệp Thiếu Dương người ta, có liên quan gì với anh?”

Tiểu Mã cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng nói luôn: “Chuyện của Tiểu Diệp tử chính là chuyện của anh.”

Khóe miệng Vương Bình nhếch lên một nụ cười cổ quái.

Diệp Thiếu Dương về phòng liền đi tắm. Bên ngoài có người gõ cửa, hắn mở cửa nhìn, là Đàm Tiểu Tuệ. Nàng mặc quần áo ngủ, mái tóc vẫn còn ướt sũng, có lẽ nàng cũng vừa mới tắm xong.

Không biết có phải do vừa tắm gội, gột rửa đi bụi bặm trên người nàng hay không. Nhìn làn da nàng lúc này có vẻ càng trắng sáng hơn so với thường ngày, dáng vẻ cũng quyến rũ hơn mấy phần.

“Ặc…. Tiểu Tuệ, em……..có chuyện gì không vậy?”

“Em muốn nói với anh chuyện này” Đàm Tiểu Tuệ tự bước vào phòng rồi ngồi xuống sô pha. Diệp Thiếu Dương rót cho nàng một cốc nước, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Em muốn nói với anh về chuyện liên quan tới Miếu Thất bà bà. Trước đó luôn vướng bận những việc khác, nên em cũng quên mất có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết….”

Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói xong, hắn vô cùng chấn kinh, sau đó hai người thảo luận nửa ngày, cũng có chung nhiều quan điểm. Nhưng còn một vướng mắc cuối cùng vẫn chưa được tháo gỡ.

“Có lẽ, đáp án ở trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, đợi anh đi rồi sẽ biết.” Đàm Tiểu Tuệ nói.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, sau đó hắn nói ra kế hoạch hành động ngày mai.

Trong mắt Đàm Tiểu Tuệ xuất hiện một tia cổ quái, nàng lắc đầu: “Ngày mai các anh chỉ đi dò xét tình hình, nên em không đi đâu. Nhiều người cũng không có tác dụng gì, đợi các anh quay về nói cho em biết tình huống, rồi chúng ta lại thảo luận hành động kế tiếp.”

Hai người nói chuyện một lúc nữa thì Đàm Tiểu Tuệ xin phép về. Đêm hôm thế này, Diệp Thiếu Dương tất nhiên không thể giữ nàng ở lại, đợi nàng đi rồi, hắn liền lên giường đi ngủ.

(1) DTD chế từ lời nguyện của Địa Tạng Bồ Tát: Địa Ngục vẫn còn, thì ta chưa thành Phật.

(2) Nguyên văn: Hồng nhị đại, cũng tương tự như Phú nhị đại, quan nhị đại, có ý chỉ đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp.

(3) Quan chức xuất hiện dưới danh nghĩa thương nhân, có quan hệ mật thiết với thương nhân, quan chức - giới cao tầng chính trị.

Giải thích ngắn gọn vậy thôi chắc mọi người cũng hiểu rồi  Dịch giả: Bất Lưu Danh

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, Đàm Tiểu Tuệ đang nhìn hắn cười khổ. Hôm nay nàng không uống một giọt rượu nào, giống như đang có tâm sự nặng nề gì đó.

“Anh có biết chị ấy nói muốn gì không?” Đàm Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói.

“Nói gì?” Diệp Thiếu Dương buột miệng nói ra, hắn liền hối hận, sau đó phẩy tay. Hắn lờ mờ đoán được, nhưng dù sao, có vài lớp giấy dán cửa, không thể nào chọc thủng được. Bởi vì sau khi chọc thủng rồi, sẽ không thể nào khôi phục được như cũ, dù miễn cưỡng dán lại thì cũng để lại vết thương.

“Tiểu Mã, Tiểu Mã!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng gọi cậu ta, hắn định để cậu ta đưa Tạ Vũ Tình về phòng nghỉ ngơi. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, Tiểu Mã đang ngồi trên sô pha cùng với Vương Bình, hai người nói chuyện đến quên cả trời đất.

Tên chết tiệt này chỉ biết tán gái, mà lại sắp tới giây phút quan trọng rồi. Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, rồi nói với Lão Quách: “Huynh đợi chút, đệ đưa Tạ Vũ Tình về phòng trước.”

Đàm Tiểu Tuệ đứng lên nói: “Thôi để em, các anh tiếp tục bàn chuyện chính đi.”

Diệp Thiếu Dương nói cảm ơn với nàng. Hắn nhìn dáng người Đàm Tiểu Tuệ thấp bé, lại có thể khoác cánh tay Tạ Vũ Tình lên vai, trông nàng có vẻ rất thoải mái dìu Tạ Vũ Tình đi ra bên ngoài. Trong lòng hắn khâm phục không thôi, xem ra muốn tu luyện Bạch Vu thuật, cũng cần phải có yêu cầu nhất định về năng lực thể chất.

Diệp Thiếu Dương yên tâm quay người lại, hắn dời ánh mắt lên khuôn mặt Lão Quách: “Chuyện này…. cái gì nhỉ, chúng ta nói tới đâu rồi?”

“Nói tới chuyện đệ cần lập gia đình rồi.”

“Đúng rồi, đệ……. ơ ơ, đệ cái gì cơ?”

Lão Quách liếc nhìn Tiểu Mã và Vương Bình rồi nói nhỏ: “Tên đồng tử của đệ cũng sắp thành công rồi, đệ cũng nên suy nghĩ một chút, đệ cũng không còn ít tuổi nữa rồi.”

Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiện lên giọng nói và thân ảnh của Nhuế Lãnh Ngọc. Hắn vội lắc đầu, mượn men rượu trong người, nói một câu tào lao: “Địa Phủ vẫn còn, thì đệ chưa lập gia đình” (1)

Lão Quách còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương liền phẩy tay: “Huynh đừng lo chuyện bao đồng như vậy nữa, nói chuyện chính đi. Đang nói đến đâu rồi nhỉ…. à đúng rồi, chủ nhân nghĩa trang đó, tại sao huynh không thể trêu chọc?”

Lão Quách thở dài, rồi nói: “Chủ nhân nghĩa trang đó là Mã lão gia tử, đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp (2), ta cũng không nói về bối cảnh của y nữa. Bản thân y là Hồng đỉnh thương nhân (3), một phú hào ẩn hình. Hơn nữa y còn có cấp bậc ngang với cha của Chu Tĩnh Như, nếu ta đắc tội với y, thì cũng đừng mong sống yên ổn ở Thạch Thành này nữa.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn lẩm bẩm: “Người như y, sao lại liên quan đến Ngủ Quỷ Ban Sơn Trận nhỉ?”

“Có liên quan hay không, sau khi điều tra mới biết được. Quan trọng là bây giờ chúng ta không có cách nào vào trong đó.”

“Trèo vào thì sao?”

Lão Quách nhún vai: “Không phải ta vừa nói rồi sao, có camera, trèo vào sẽ bị phát hiện ngay.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy bịt mặt lại”

“Vãi đệ, bịt mặt đột nhập nhà riêng mà bị bắt là đi tù đấy” 

“Không bị bắt dễ dàng vậy đâu…. nếu không…. ngày mai đi thử xem?”

Lão Quách hoảng hồn, liên tục phẩy tay: “Ta già rồi, không được đâu. Chuyện trèo tường đột nhập như này không thích hợp với ta. Đệ muốn thì tự mình đi đi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Huynh già rồi sao? Lần trước ở thôn Lý gia, huynh giúp đệ đấu với thi sát, đệ thấy huynh vẫn còn dũng mãnh lắm.”

Lão Quách trợn mắt lên nhìn hắn: “Cùng lắm ta chỉ đưa đệ đi thôi, sau đó ta sẽ đừng ngoài canh gác”

Diệp Thiếu Dương lộ ra nụ cười xảo quyệt, hắn cũng không ép Lão Quách nữa: “Tám giờ sáng ngày mai, huynh lái xe tới dưới lầu đón đệ. Đúng rồi, huynh nhớ chuẩn bị cả cuốc, xẻng nhé.”

Lão Mã duỗi lưng rồi nói: “Ngày mai còn có việc phải làm, hôm nay cũng uống đủ rượu rồi, hay là…. ta đưa đệ đi ngâm chân?”

Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu: “Không đi, không đi, đệ không có sở thích đó.”

“Đệ không đi thì thôi, để tả hỏi xem hòa thượng có đi không.” Nói xong lão liền đứng dậy rồi đi về phía Đằng Vĩnh Thanh.

Đằng Vĩnh Thanh vốn thật thà, bị Tiểu Mã ép uống hai ly rượu trắng. Lúc này cậu ta đang ở một góc sô pha, hai tay chắp lại thành chữ thập, niệm kinh phật cầu xin Phật Tổ tha thứ. Nhưng nhìn ánh mắt lim dim, cùng với lúc niệm kinh, trong miệng cậu ta không ngừng phả ra mùi rượu. Nhìn vào dường như có một sự tương phản không hề nhẹ.

Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt Lão Quách lại rồi nói: “Huynh có thôi đi không hả, người ta đã phá tửu giới rồi, huynh còn muốn người ta phải phá sắc giới nữa à!”

Lão Quách nói: “Đệ nói linh tinh gì vậy, chỉ là đi rửa chân thôi mà, bây giờ rất phổ biến đó, nam hay nữ đều đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy huynh rủ chị dâu đi cùng đi, nếu không đệ nói giúp cho huynh, đệ có số điện thoại chị dâu mà.”

Lão Quách thu dọn đồ đạc, rồi bước ra cửa, trong miệng thì càu nhàu: “Vậy thì huynh quay về ngủ thôi”

Diệp Thiếu Dương cười lên khoái chí: “Xem đó, còn không phải có tật giật mình đó sao.”

Lão Quách ra đến ngoài cửa rồi còn quay đầu lại mắng: “Giật mình cái đầu đệ ấy, ta sợ bà ấy biết ta tiêu tiền thôi. Keo kiệt như bà ấy mà biết ta đi rửa chân, không chặt chân ta mới lạ!”

Diệp Thiếu Dương không biết phải nói gì.

Sau khi Lão Quách rời đi, Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh Tiểu Mã, cậu ta vẫn ngồi đó thì thầm to nhỏ với Vương Bình. Hắn vỗ vai cậu rồi nói: “Tôi về trước đây, đúng tám giờ sáng mai, tôi đợi cậu dưới lầu, đi với tôi có việc.”

Tiểu Mã giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi.”

Diệp Thiếu Dương cười với Vương Bình rồi đi ra khỏi phòng.

Vương Bình lập tức bĩu môi với Tiểu Mã: “Không phải anh nói ngày mai đi dạo phố với em hay sao, sao lại đồng ý với anh ấy.”

Tiểu Mã cười hì hì rồi dỗ dành: “Đi dạo phố lúc nào mà chẳng được, công việc thì lại khác. Đợi anh làm xong việc trở về sẽ đưa em đi dạo phố nhé, muốn đi đâu cũng được.”

Vương Bình thản nhiên nói: “Xem anh hăng hái chưa kìa, đó là chuyện của Diệp Thiếu Dương người ta, có liên quan gì với anh?”

Tiểu Mã cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng nói luôn: “Chuyện của Tiểu Diệp tử chính là chuyện của anh.”

Khóe miệng Vương Bình nhếch lên một nụ cười cổ quái.

Diệp Thiếu Dương về phòng liền đi tắm. Bên ngoài có người gõ cửa, hắn mở cửa nhìn, là Đàm Tiểu Tuệ. Nàng mặc quần áo ngủ, mái tóc vẫn còn ướt sũng, có lẽ nàng cũng vừa mới tắm xong.

Không biết có phải do vừa tắm gội, gột rửa đi bụi bặm trên người nàng hay không. Nhìn làn da nàng lúc này có vẻ càng trắng sáng hơn so với thường ngày, dáng vẻ cũng quyến rũ hơn mấy phần.

“Ặc…. Tiểu Tuệ, em……..có chuyện gì không vậy?”

“Em muốn nói với anh chuyện này” Đàm Tiểu Tuệ tự bước vào phòng rồi ngồi xuống sô pha. Diệp Thiếu Dương rót cho nàng một cốc nước, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Em muốn nói với anh về chuyện liên quan tới Miếu Thất bà bà. Trước đó luôn vướng bận những việc khác, nên em cũng quên mất có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết….”

Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói xong, hắn vô cùng chấn kinh, sau đó hai người thảo luận nửa ngày, cũng có chung nhiều quan điểm. Nhưng còn một vướng mắc cuối cùng vẫn chưa được tháo gỡ.

“Có lẽ, đáp án ở trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, đợi anh đi rồi sẽ biết.” Đàm Tiểu Tuệ nói.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, sau đó hắn nói ra kế hoạch hành động ngày mai.

Trong mắt Đàm Tiểu Tuệ xuất hiện một tia cổ quái, nàng lắc đầu: “Ngày mai các anh chỉ đi dò xét tình hình, nên em không đi đâu. Nhiều người cũng không có tác dụng gì, đợi các anh quay về nói cho em biết tình huống, rồi chúng ta lại thảo luận hành động kế tiếp.”

Hai người nói chuyện một lúc nữa thì Đàm Tiểu Tuệ xin phép về. Đêm hôm thế này, Diệp Thiếu Dương tất nhiên không thể giữ nàng ở lại, đợi nàng đi rồi, hắn liền lên giường đi ngủ.

(1) DTD chế từ lời nguyện của Địa Tạng Bồ Tát: Địa Ngục vẫn còn, thì ta chưa thành Phật.

(2) Nguyên văn: Hồng nhị đại, cũng tương tự như Phú nhị đại, quan nhị đại, có ý chỉ đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp.

(3) Quan chức xuất hiện dưới danh nghĩa thương nhân, có quan hệ mật thiết với thương nhân, quan chức - giới cao tầng chính trị.

Giải thích ngắn gọn vậy thôi chắc mọi người cũng hiểu rồi