Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 251: Thêm một người



Dịch giả: Thạch Trúc Nguyễn Biên: Rjnpenho

"Thiên Địa Vô Cực!" Diệp Thiếu Dương tay trái bắt quyết vỗ một chưởng lên mặt nữ quỷ, nữ quỷ liền hóa thành một cỗ sóng gợn.

Là con rối nữ quỷ trước kia?

Diệp Thiếu Dương còn chưa nghĩ thông, vai phải lại thấy trầm xuống, quay đầu nhìn sang thì lại là nữ quỷ kia đang ngoác cái miệng rộng, vội vỗ xuống một chưởng, quỷ ảnh vỡ tan, kết quả trước mặt lại hiện ra một con, hai con, ba con...

Diệp Thiếu Dương dùng pháp quyết một hơi đánh tới, kết quả số lượng nữ quỷ càng lúc càng nhiều, trong lúc đó, tán cây huyết hòe kia cũng tản ra hai bên, bao vây hắn lại, một con sóng vỗ tới, vô số đầu người như trái rụng lìa cành, lắc lư bay về phía hắn, trên mặt lộ ra các kiểu thống khổ, phát ra từng hồi gào rú thảm thiết...

Ảo giác, những thứ này đều là ảo giác, chỉ có khôi lỗi nữ quỷ kia là thật!

Đối mặt với tràng cảnh khủng khiếp, Diệp Thiếu Dương ngược lại tỉnh táo hẳn, từ sau lưng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhưng không lập tức tiến công mà khoanh chân ngồi xuống, cắm thanh bảo kiếm ở trước mặt, cắn chót lưỡi phun một ngụm máu lên mũi kiếm, tức thì tử quang (ánh sáng màu tím) sáng rực, khiến những quỷ ảnh kia không dám tới gần.

Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm "Băng Tâm Chú ": tâm như băng thanh, thiên tháp bất kinh; vạn biến do định, thần di khí tĩnh; trần cấu bất triêm tục tương bất nhiễm.

Thiên Thông Nhãn mở ra, từ trong vô số quỷ ảnh tìm kiếm chân thân của nữ quỷ, đây cũng là nguyên nhân hắn không có mù quáng tiến công, hắn muốn chính là một kích tất trúng, giết chết chân thân của nữ quỷ.

Vô số quỷ ảnh giống như đúc lẩn quẩn trước Thiên Thông Nhãn, rốt cuộc, hắn tìm được chân thân, hai mắt đột ngột mở to, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhắm về phía chân thân của nữ quỷ vỗ xuống, một luồng tử quang như rồng quét sạch âm khí, chém nát toàn bộ ảo cảnh, rơi vào người một cô gái tóc dài chấm vai...

Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn lên, cây huyết hòe vẫn ở chỗ cũ, trên cành không còn những đầu lâu đáng sợ kia nữa nhưng có máu đỏ thẫm từ trên tán cây không ngừng nhỏ xuống.

Dưới cây là một cô gái đang nằm sấp, tóc dài bồng bềnh, mặc áo sơ mi trắng, quần jean và giầy thể thao.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới, ngồi xổm xuống xem xét, giật mình: Đây không phải một con quỷ, mà là người!

Xem cách ăn mặc của nàng, Diệp Thiếu Dương đinh ninh nàng là chị họ của Đàm Tiểu Tuệ, đương nhiên nàng đã chết rồi.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống ôm nàng lên, vốn muốn nhìn diện mạo của nàng một chút, nhưng quay đầu liếc qua cây huyết hòe lại cảm thấy tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này vẫn hay hơn, để tránh lại xuất hiện quỷ yêu gì nữa, vì vậy ôm lấy nữ thi bơi lên.

Chỗ phía trên có ánh sáng rọi xuống đương nhiên là miệng giếng, Diệp Thiếu Dương một hơi bơi lên khỏi mặt nước, Tiểu Mã cùng lão Quách vẫn một mực chờ ở cạnh miệng giếng, thấy hắn thò đầu ra lập tức kéo lên.

Tiểu Mã mới đầu chứng kiến nữ thì hơi sửng sốt một chút, đợi nhìn kỹ quần áo nàng mặc trên người liền cả kinh nói: "Tiểu Diệp Tử, sao cậu lại ôm nữ quỷ lên đây!"

"Đây không phải nữ quỷ, là thi thể."

"Không thể nào, thi thể trong nước lâu như vậy vẫn chưa sình?"

Diệp Thiếu Dương đặt nữ thi nằm sấp xuống đất, ngồi một bên thở dốc vài hơi nói: "Đây là một cỗ khôi lỗi quỷ thi, hồn phách một mực bị phong ấn trong người nên thi thể không thối rữa, vừa rồi hồn phách đã bị tôi tiêu diệt, hiện tại chỉ là một cỗ thi thể mà thôi."

Tiểu Mã nhìn bóng lưng của thi thể, gãi đầu nói ra: "Cô này tám mươi phần trăm là chị họ của Tiểu Tuệ."

Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi cũng đoán thế."

Tiểu Mã cười nói: "Cô ấy tìm lâu như vậy cũng không tìm ra, kết quả bị tụi mình tìm được, cô ấy mà biết nhất định rất vui, ý không đúng, chứng kiến thi thể của người thân phải đau buồn mới đúng, để tôi đến xem cô này mặt mũi thế nào, có xinh như Tiểu Tuệ hay không." Tiểu Mả bước tới lật nữ thi lại, duỗi tay gạt mái tóc dài trước mặt ra, nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên bất động.

"Sao vậy?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Chắc là quá đẹp, Tiểu Mã bị kích thích rồi." Lão Quách nói đùa một câu, đi đến gần nhìn khuôn mặt nữ thi, vài giây sau hắn cũng dại ra, cơ thịt trên má phải giật mạnh một cái.

"Á đù, đến cùng xảy ra chuyện gì!" Nữ thi có xinh đẹp cỡ nào cũng không thể khiến lão Quách ngẩn ra như vậy. Diệp Thiếu Dương ngồi không yên, vội vàng đứng dậy đi qua, cúi người xem xét, phản ứng đầu tiên là quả thực rất đẹp, phản ứng thứ hai là... có chút quen quen, vài giây sau, hắn cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, ngồi xuống tại chỗ ôm lấy đầu nữ thi, thò tay vuốt mặt của nàng không thấy có dấu hiệu dịch dung.

Tiểu Mã lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, run giọng nói: "Có phải chị em vóc dáng giống nhau hay không?"

Diệp Thiếu Dương nhẹ lắc đầu, "Chị em họ chứ đâu phải chị em sinh đôi, như thế nào lại..."

Tiểu Mã cơ hồ khóc lên, "Vậy Tiểu Tuệ sao lại chết, cô ấy đến đây lúc nào đâu!"

Khuôn mặt của nữ thi trên mặt đất giống hệt Đàm Tiểu Tuệ!!!

Lão Quách cũng ngã ngồi dưới đất, lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Quái, đây là chuyện gì."

Từng chuyện khó hiểu xoay quanh Đàm Tiểu Tuệ gần đây đồng loạt tái hiện trước mắt Diệp Thiếu Dương, hắn nghĩ đi nghĩ lại vài lần đột nhiên hiểu ra, vụt đứng dậy, nói: "Mau đi theo tôi!"

Tiểu Mã với lão Quách cùng lúc hỏi: "Đi đâu?"

"Ba mươi tám dặm hướng Đông Bắc, chỗ phụ trận của Cửu Tinh Củng Nguyệt!" Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể "Đàm Tiểu Tuệ" đang nằm trên mặt đất, "Mang cô ấy theo!"

Tiểu Mã cõng thi thể lên, ba người mau chóng xuyên qua vườn hoa anh đào, lúc này không cần lại leo tường, trực tiếp từ cửa rào đang mở rộng đi ra ngoài, đám bảo an đại khái đã được Mã Thừa căn dặn, ở một bên ngả mũ tiễn bọn họ.

Sau khi lên xe, lão Quách mở GPS, nhập địa chỉ xong liền lái xe vọt đi.

Vào lúc này, Chu Tĩnh Như gọi cho Diệp Thiếu Dương hỏi thăm mọi việc thế nào. Diệp Thiếu Dương nói sơ cho nàng nghe mọi việc, một chút sẽ về tới.

Chu Tĩnh Như nghe xong yên lòng, lại hỏi: "Mã Thừa không có làm khó anh chứ?"

"Không có."

"Vậy thì tốt rồi, bọn em đều đang ở nhà khách, anh về tới rồi hẵng nói."

Chu Tĩnh Như định cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương vội vàng nói: "Đợi đã, bên em ngoại trừ em còn có ai nữa?"

"Tất cả mọi người đều ở đây, cảnh sát Tạ cũng tới."

Diệp Thiếu Dương thông qua kính chiếu hậu thoáng nhìn "Đàm Tiểu Tuệ" màTiểu Mã đang ôm ở trên ghế, trầm giọng nói: " Còn Tiểu Tuệ..."

"Tiểu Tuệ tỷ hả, chị ấy ở đây nãy giờ rồi, làm sao vậy?" Chu Tĩnh Như rất kinh ngạc, "Anh có chuyện muốn nói với chị ấy sao?"

"Không có việc gì đâu, chút nữa anh sẽ tới tìm bọn em.” 

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hiện tại một chút hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ rồi.

"Thế nào, Tiểu Tuệ... đang ở nhà khách?" Lão Quách xoay đầu lại hỏi một câu.

Diệp Thiếu Dương gật đầu.

Tiểu Mã nhìn chằm chằm thi thể "Đàm Tiểu Tuệ" mình đang ôm, như thế nào cũng không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. Dịch giả: Thạch Trúc Nguyễn Biên: Rjnpenho

"Thiên Địa Vô Cực!" Diệp Thiếu Dương tay trái bắt quyết vỗ một chưởng lên mặt nữ quỷ, nữ quỷ liền hóa thành một cỗ sóng gợn.

Là con rối nữ quỷ trước kia?

Diệp Thiếu Dương còn chưa nghĩ thông, vai phải lại thấy trầm xuống, quay đầu nhìn sang thì lại là nữ quỷ kia đang ngoác cái miệng rộng, vội vỗ xuống một chưởng, quỷ ảnh vỡ tan, kết quả trước mặt lại hiện ra một con, hai con, ba con...

Diệp Thiếu Dương dùng pháp quyết một hơi đánh tới, kết quả số lượng nữ quỷ càng lúc càng nhiều, trong lúc đó, tán cây huyết hòe kia cũng tản ra hai bên, bao vây hắn lại, một con sóng vỗ tới, vô số đầu người như trái rụng lìa cành, lắc lư bay về phía hắn, trên mặt lộ ra các kiểu thống khổ, phát ra từng hồi gào rú thảm thiết...

Ảo giác, những thứ này đều là ảo giác, chỉ có khôi lỗi nữ quỷ kia là thật!

Đối mặt với tràng cảnh khủng khiếp, Diệp Thiếu Dương ngược lại tỉnh táo hẳn, từ sau lưng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhưng không lập tức tiến công mà khoanh chân ngồi xuống, cắm thanh bảo kiếm ở trước mặt, cắn chót lưỡi phun một ngụm máu lên mũi kiếm, tức thì tử quang (ánh sáng màu tím) sáng rực, khiến những quỷ ảnh kia không dám tới gần.

Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm "Băng Tâm Chú ": tâm như băng thanh, thiên tháp bất kinh; vạn biến do định, thần di khí tĩnh; trần cấu bất triêm tục tương bất nhiễm.

Thiên Thông Nhãn mở ra, từ trong vô số quỷ ảnh tìm kiếm chân thân của nữ quỷ, đây cũng là nguyên nhân hắn không có mù quáng tiến công, hắn muốn chính là một kích tất trúng, giết chết chân thân của nữ quỷ.

Vô số quỷ ảnh giống như đúc lẩn quẩn trước Thiên Thông Nhãn, rốt cuộc, hắn tìm được chân thân, hai mắt đột ngột mở to, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhắm về phía chân thân của nữ quỷ vỗ xuống, một luồng tử quang như rồng quét sạch âm khí, chém nát toàn bộ ảo cảnh, rơi vào người một cô gái tóc dài chấm vai...

Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn lên, cây huyết hòe vẫn ở chỗ cũ, trên cành không còn những đầu lâu đáng sợ kia nữa nhưng có máu đỏ thẫm từ trên tán cây không ngừng nhỏ xuống.

Dưới cây là một cô gái đang nằm sấp, tóc dài bồng bềnh, mặc áo sơ mi trắng, quần jean và giầy thể thao.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới, ngồi xổm xuống xem xét, giật mình: Đây không phải một con quỷ, mà là người!

Xem cách ăn mặc của nàng, Diệp Thiếu Dương đinh ninh nàng là chị họ của Đàm Tiểu Tuệ, đương nhiên nàng đã chết rồi.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống ôm nàng lên, vốn muốn nhìn diện mạo của nàng một chút, nhưng quay đầu liếc qua cây huyết hòe lại cảm thấy tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này vẫn hay hơn, để tránh lại xuất hiện quỷ yêu gì nữa, vì vậy ôm lấy nữ thi bơi lên.

Chỗ phía trên có ánh sáng rọi xuống đương nhiên là miệng giếng, Diệp Thiếu Dương một hơi bơi lên khỏi mặt nước, Tiểu Mã cùng lão Quách vẫn một mực chờ ở cạnh miệng giếng, thấy hắn thò đầu ra lập tức kéo lên.

Tiểu Mã mới đầu chứng kiến nữ thì hơi sửng sốt một chút, đợi nhìn kỹ quần áo nàng mặc trên người liền cả kinh nói: "Tiểu Diệp Tử, sao cậu lại ôm nữ quỷ lên đây!"

"Đây không phải nữ quỷ, là thi thể."

"Không thể nào, thi thể trong nước lâu như vậy vẫn chưa sình?"

Diệp Thiếu Dương đặt nữ thi nằm sấp xuống đất, ngồi một bên thở dốc vài hơi nói: "Đây là một cỗ khôi lỗi quỷ thi, hồn phách một mực bị phong ấn trong người nên thi thể không thối rữa, vừa rồi hồn phách đã bị tôi tiêu diệt, hiện tại chỉ là một cỗ thi thể mà thôi."

Tiểu Mã nhìn bóng lưng của thi thể, gãi đầu nói ra: "Cô này tám mươi phần trăm là chị họ của Tiểu Tuệ."

Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi cũng đoán thế."

Tiểu Mã cười nói: "Cô ấy tìm lâu như vậy cũng không tìm ra, kết quả bị tụi mình tìm được, cô ấy mà biết nhất định rất vui, ý không đúng, chứng kiến thi thể của người thân phải đau buồn mới đúng, để tôi đến xem cô này mặt mũi thế nào, có xinh như Tiểu Tuệ hay không." Tiểu Mả bước tới lật nữ thi lại, duỗi tay gạt mái tóc dài trước mặt ra, nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên bất động.

"Sao vậy?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Chắc là quá đẹp, Tiểu Mã bị kích thích rồi." Lão Quách nói đùa một câu, đi đến gần nhìn khuôn mặt nữ thi, vài giây sau hắn cũng dại ra, cơ thịt trên má phải giật mạnh một cái.

"Á đù, đến cùng xảy ra chuyện gì!" Nữ thi có xinh đẹp cỡ nào cũng không thể khiến lão Quách ngẩn ra như vậy. Diệp Thiếu Dương ngồi không yên, vội vàng đứng dậy đi qua, cúi người xem xét, phản ứng đầu tiên là quả thực rất đẹp, phản ứng thứ hai là... có chút quen quen, vài giây sau, hắn cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, ngồi xuống tại chỗ ôm lấy đầu nữ thi, thò tay vuốt mặt của nàng không thấy có dấu hiệu dịch dung.

Tiểu Mã lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, run giọng nói: "Có phải chị em vóc dáng giống nhau hay không?"

Diệp Thiếu Dương nhẹ lắc đầu, "Chị em họ chứ đâu phải chị em sinh đôi, như thế nào lại..."

Tiểu Mã cơ hồ khóc lên, "Vậy Tiểu Tuệ sao lại chết, cô ấy đến đây lúc nào đâu!"

Khuôn mặt của nữ thi trên mặt đất giống hệt Đàm Tiểu Tuệ!!!

Lão Quách cũng ngã ngồi dưới đất, lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Quái, đây là chuyện gì."

Từng chuyện khó hiểu xoay quanh Đàm Tiểu Tuệ gần đây đồng loạt tái hiện trước mắt Diệp Thiếu Dương, hắn nghĩ đi nghĩ lại vài lần đột nhiên hiểu ra, vụt đứng dậy, nói: "Mau đi theo tôi!"

Tiểu Mã với lão Quách cùng lúc hỏi: "Đi đâu?"

"Ba mươi tám dặm hướng Đông Bắc, chỗ phụ trận của Cửu Tinh Củng Nguyệt!" Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể "Đàm Tiểu Tuệ" đang nằm trên mặt đất, "Mang cô ấy theo!"

Tiểu Mã cõng thi thể lên, ba người mau chóng xuyên qua vườn hoa anh đào, lúc này không cần lại leo tường, trực tiếp từ cửa rào đang mở rộng đi ra ngoài, đám bảo an đại khái đã được Mã Thừa căn dặn, ở một bên ngả mũ tiễn bọn họ.

Sau khi lên xe, lão Quách mở GPS, nhập địa chỉ xong liền lái xe vọt đi.

Vào lúc này, Chu Tĩnh Như gọi cho Diệp Thiếu Dương hỏi thăm mọi việc thế nào. Diệp Thiếu Dương nói sơ cho nàng nghe mọi việc, một chút sẽ về tới.

Chu Tĩnh Như nghe xong yên lòng, lại hỏi: "Mã Thừa không có làm khó anh chứ?"

"Không có."

"Vậy thì tốt rồi, bọn em đều đang ở nhà khách, anh về tới rồi hẵng nói."

Chu Tĩnh Như định cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương vội vàng nói: "Đợi đã, bên em ngoại trừ em còn có ai nữa?"

"Tất cả mọi người đều ở đây, cảnh sát Tạ cũng tới."

Diệp Thiếu Dương thông qua kính chiếu hậu thoáng nhìn "Đàm Tiểu Tuệ" màTiểu Mã đang ôm ở trên ghế, trầm giọng nói: " Còn Tiểu Tuệ..."

"Tiểu Tuệ tỷ hả, chị ấy ở đây nãy giờ rồi, làm sao vậy?" Chu Tĩnh Như rất kinh ngạc, "Anh có chuyện muốn nói với chị ấy sao?"

"Không có việc gì đâu, chút nữa anh sẽ tới tìm bọn em.” 

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hiện tại một chút hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ rồi.

"Thế nào, Tiểu Tuệ... đang ở nhà khách?" Lão Quách xoay đầu lại hỏi một câu.

Diệp Thiếu Dương gật đầu.

Tiểu Mã nhìn chằm chằm thi thể "Đàm Tiểu Tuệ" mình đang ôm, như thế nào cũng không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.