Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 254: Đàm Tiểu Tuệ Là Ai (3)



Dịch giả: Tang Diệp

"Tôi thật sự không biết" Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu.

"Đàm Tiểu Tuệ" thở dài rồi thong thả nói: "Anh sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi." 

Sớm muộn sẽ biết? Cô ấy sao lại nói như vậy? 

Không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi thì “Đàm Tiểu Tuệ” đã hỏi lại hắn: "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi anh. Trước khi anh vào đây đã biết rõ thân phận của tôi, vì sao không lập tức ra tay bắt tôi lại rồi thẩm vấn?” 

"Tại sao phải làm như vậy?" Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ khó hiểu "Tôi chỉ không biết tại sao cô phải che dấu thân phận, chưa từng nghĩ tới rằng cô làm vậy để hại tôi." 

Chu Tĩnh Như cầm lấy tay cô nói: "Thật đúng như vậy, cô đã giúp Thiếu Dương ca không chỉ một lần, thậm chí còn đã cứu mạng của hắn. Mặc kệ cô là người hay yêu, chúng tôi đều coi cô là bằng hữu. Ở trong mắt chúng tôi cô chính là Tiểu Tuệ." 

"Đàm Tiểu Tuệ" nhìn nàng, lại nhìn tất cả mọi người bên cạnh cô đang gật đầu. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiếu Dương: "Cảm ơn mọi người, nhưng dù sao tôi vẫn là yêu quái, anh sẽ bắt tôi đi chứ?" 

Diệp Thiếu Dương cúi đầu ngầm thở dài, chuyện này nếu như cô không đề cập tới thì hắn cũng giả bộ hồ đồ cho qua chuyện. Dù sao cũng ở cùng nhau lâu như vậy, lại cùng sát cánh chiến đấu thì hắn đã sớm coi cô như bằng hữu. Hơn nữa cô ấy cũng có ân cứu mình, nhưng với tư cách thiên sư Đạo môn chuyên hàng yêu trừ ma thì việc không bắt yêu là việc không hợp đạo lý chút nào.

"Thiếu Dương Ca, anh không cần khó xử. Hiện tại anh đã biết rõ tất cả rồi, động phủ của Thất Bà Bà ở ngay trong cây huyết hòe đó. Chúng ta dụ nó ra sau đó cùng nó quyết đấu, tôi sẽ giúp anh. Đợi mọi việc chấm dứt, tôi sẽ tự mình trở lại Quỷ Vực, không để anh phải khó xử." 

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói vậy cũng chỉ thở dài. Nhưng nghĩ đến cây huyết hòe thì lại nhíu mày, trầm ngâm: "Cây huyết hòe kia cũng được tên quỷ sai đưa tới từ Quỷ Vực?" 

"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng ngoại trừ tên quỷ sai kia thì không có ai có thể đưa huyết hòe từ Quỷ Vực tới được, Kim Soái cũng không có khả năng này." Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại nghĩ tới ảo giác đầu người được treo trên cây huyết hòe, nói: "Cây huyết hòe này lai lịch bất phàm, chết bởi nó chí ít cũng phải vài trăm người..." 

Mọi người vừa nghe đến số lượng người chết thì đều kinh ngạc. Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Vài trăm người, đây là khái niệm gì. Chẳng lẽ nó cũng là lão yêu tu luyện ngàn năm?" 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Tôi trước đó đã phát hiện cây huyết hòe này đã bị người ta rút đi linh trí, trở thành một con rối bán yêu. Nói đơn giản ra là bị người khác luyện hóa thành một công cụ sát nhân còn sống, dù tu vi có khôi phục trở lại nhưng không có ai điều khiển thì cũng sẽ khôn chủ động công kích. Bằng không tôi đã không thể trở về được." 

Tạ Vũ Tình cũng xen vào một câu: "Chủ nhân điều khiển nó là Thất Bà Bà?" 

"Khẳng định không phải, huyết hòe này tồn tại cũng đã ngàn năm, chủ nhân thật sự có lẽ cũng không còn nữa. Quỷ Phó của Thất Bà Bà đưa nó tới trận pháp cũng chỉ để nó tập trung oán khí của cửu hào mà thôi. Tuy nó không chủ động công kích nhưng lại có yêu lực rất mạnh, hiện tại tôi cũng không dám mở ra động phủ bên trong nó, xem ra chỉ còn cách dùng thần phù. Chỉ là dùng thần phù lại quá hao phí pháp lực, đến lúc đó lại không có biện pháp chiến đấu cùng Thất Bà Bà..."

"Đàm Tiểu Tuệ" lập tức nói: "Không cần phiền toái như vậy, anh chẳng lẽ đã quên động phủ Thất Bà Bà là Kim Soái đã dùng máu của mình kết thành phong ấn. Lúc tôi luyện chế giải dược cho anh cũng có lưu lại một chút máu của hắn. Có nó, tôi có cách mở ra động phủ của Thất Bà Bà." 

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng mừng rỡ, cười: "Vậy làm phiền Tiểu Tuệ muội tử." 

"Đàm Tiểu Tuệ" có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương nói: "Trong mắt tôi cô chính là Tiểu Tuệ." Tiểu Tuệ ánh mắt chớp động, khẽ gật đầu một cái.

"Tôi đi chuẩn bị một chút, thuận tiện... đi mai táng thi thể của chủ nhân. Trước khi lên đường, anh cứ nói cho tôi một tiếng là được." Tiểu Tuệ nói xong, ôm lấy thi thể của Đàm Tiểu Tuệ, đi ra khỏi phòng.

Sau khi cô rời khỏi, mọi người im lặng nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.

Cuối cùng Tạ Vũ Tình lên tiếng: "Tôi vẫn có chút không rõ. Cho dù nàng là yêu, thế nhưng ngũ quỷ bàn sơn trận đều phải dùng quỷ trấn đó sao, mà các người cũng nói bắt buộc phải là âm sinh quỷ, cho nên ngoài Thất Bà..." 

"Băng tằm cực bắc, vốn là yêu từ Quỷ Vực. Bởi tổ tiên của gia tộc Đại Vu Tiên đưa đến nhân gian đó, tôi nói âm sinh quỷ là nói trong phạm vi lớn, kể cả âm sinh yêu cùng tà linh. Như Hà Cơ khi trước chính là một tà linh." Diệp Thiếu Dương giải thích

"Sao cô ấy có thể thi triển vu thuật?" 

"Cũng rất bình thường" Diệp Thiếu Dương nói "Cô ấy là yêu, chỉ cần đạt tới cảnh giới nhất định là có thể bắt chước hết thảy hành động của nhân loại. Cô ấy cùng Đàm Tiểu Tuệ lớn lên, mưa dầm thấm lâu nhiều năm như vậy, Đàm Tiểu Tuệ có thể sử dụng vu thuật thì cô ấy cũng làm được." 

Tạ Vũ Tình giật mình "Nói như vậy, cô ấy có thể bắt chước Đàm Tiểu Tuệ giống như vậy, là vì ở cùng một người quá lâu?" 

Chu Tĩnh Như nhíu chặt lông mày, nói: "Thật không nghĩ tới chuyện sẽ thế này. Thiếu Dương Ca, đợi chuyện này chấm dứt anh có thể cho cô ấy lưu lại nhân gian?" 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cô ấy đến từ Quỷ Vực, vốn không nên xuất hiện ở nhân gian. Hiện tại chủ nhân đã chết lại càng không có lý do gì lưu lại nhân gian, đây là Thiên Địa đại đạo, không phải do tôi định đoạt, tôi cũng không cách nào thay đổi." 

Chu Tĩnh Như còn muốn níu kéo, Diệp Thiếu Dương khoát tay áo nói: "Đừng nói chuyện này nữa, bước tiếp theo. Phải cùng Thất Bà Bà quyết đấu, cô ấy cần chuẩn bị, tôi cũng như vậy. Cứ để tôi suy nghĩ cách giải quyết một chút". Nói xong, ngồi xuống ghế salon nhíu mày trầm tư.

Chu Tĩnh Như rất hiểu lòng người, rót một chén trà đưa tới trước mặt hắn.

Diệp Thiếu Dương nhìn chén trà đột nhiên nghĩ đến cái gì đó 

"Đúng rồi, vong xuyên thủy!" Quay đầu nhìn lão Quách "Thay đệ đi âm giới một chuyến. Đệ bày trận cần tám lượng vong xuyên thủy, ba lượng sinh tử thảo." 

Lão Quách nhíu nhíu mày: "Sao đệ không đi?" 

"Đệ muốn đi nghĩa trang hoa anh đào bày trận, chuyển cửu tinh lãm nguyệt cách cục thành cửu tinh sát trận để đối phó Thất Bà Bà, bằng không chỉ dùng tu vi quyết đấu, đệ sợ mình không phải là đối thủ của nó." 

"Cửu Tinh sát trận, lợi dụng linh lực của hoa anh đào để đối phó Thất Bà Bà, điều này có thể thực hiện." Lão Quách chậm rãi gật đầu, rồi lại khó xử nói: "Nhưng mà dùng bài vị của huynh đi âm giới thu ít đồ thì dễ nói, nhưng là kiếm vong xuyên thủy cùng sinh tử thảo. Huynh sợ không dễ nói với người âm phủ." 

Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thế, vì vậy lấy ra một tờ linh phù, dùng bút chu sa viết xuống vài chữ rồi giao cho lão Quách. Lão Quách tiếp nhận rồi cất kỹ, cười nói: "Thế là xong, có phù sai của sư đệ thì phán quan thấy cũng nể tình." 

Tạ Vũ Tình hiếu kỳ hỏi: "Cái gì là vong xuyên thủy?"

"Chính là dưới cầu Nại Hà bắc qua sông Vong Xuyên đó (*)." 

"A, ta còn tưởng là vong tình thủy các loại, hắc hắc, còn định uống một ly." 

Tiểu Mã vỗ vai lão Quách nói: "Được đó đại cao thủ lừa đảo, với pháp lực của huynh đi âm phủ lăn lộn quá tốt rồi. Tuyệt đối đừng trở lại nhé." 

(*): Nại Hà Kiều, Vong Xuyên Hà: Tương truyền, trong quá trình đi xuống âm giới người chết đi qua ải đầu tiên là Quỷ Môn quan, tiếp theo đi qua một con đường gọi là đường Hoàng Tuyền, hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi Dương gian gọi là hoa Bỉ Ngạn (Mạn Châu Sa Hoa).

Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người tên là Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.

Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi Âm Tào Địa Phủ. Dịch giả: Tang Diệp

"Tôi thật sự không biết" Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu.

"Đàm Tiểu Tuệ" thở dài rồi thong thả nói: "Anh sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi." 

Sớm muộn sẽ biết? Cô ấy sao lại nói như vậy? 

Không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi thì “Đàm Tiểu Tuệ” đã hỏi lại hắn: "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi anh. Trước khi anh vào đây đã biết rõ thân phận của tôi, vì sao không lập tức ra tay bắt tôi lại rồi thẩm vấn?” 

"Tại sao phải làm như vậy?" Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ khó hiểu "Tôi chỉ không biết tại sao cô phải che dấu thân phận, chưa từng nghĩ tới rằng cô làm vậy để hại tôi." 

Chu Tĩnh Như cầm lấy tay cô nói: "Thật đúng như vậy, cô đã giúp Thiếu Dương ca không chỉ một lần, thậm chí còn đã cứu mạng của hắn. Mặc kệ cô là người hay yêu, chúng tôi đều coi cô là bằng hữu. Ở trong mắt chúng tôi cô chính là Tiểu Tuệ." 

"Đàm Tiểu Tuệ" nhìn nàng, lại nhìn tất cả mọi người bên cạnh cô đang gật đầu. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiếu Dương: "Cảm ơn mọi người, nhưng dù sao tôi vẫn là yêu quái, anh sẽ bắt tôi đi chứ?" 

Diệp Thiếu Dương cúi đầu ngầm thở dài, chuyện này nếu như cô không đề cập tới thì hắn cũng giả bộ hồ đồ cho qua chuyện. Dù sao cũng ở cùng nhau lâu như vậy, lại cùng sát cánh chiến đấu thì hắn đã sớm coi cô như bằng hữu. Hơn nữa cô ấy cũng có ân cứu mình, nhưng với tư cách thiên sư Đạo môn chuyên hàng yêu trừ ma thì việc không bắt yêu là việc không hợp đạo lý chút nào.

"Thiếu Dương Ca, anh không cần khó xử. Hiện tại anh đã biết rõ tất cả rồi, động phủ của Thất Bà Bà ở ngay trong cây huyết hòe đó. Chúng ta dụ nó ra sau đó cùng nó quyết đấu, tôi sẽ giúp anh. Đợi mọi việc chấm dứt, tôi sẽ tự mình trở lại Quỷ Vực, không để anh phải khó xử." 

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói vậy cũng chỉ thở dài. Nhưng nghĩ đến cây huyết hòe thì lại nhíu mày, trầm ngâm: "Cây huyết hòe kia cũng được tên quỷ sai đưa tới từ Quỷ Vực?" 

"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng ngoại trừ tên quỷ sai kia thì không có ai có thể đưa huyết hòe từ Quỷ Vực tới được, Kim Soái cũng không có khả năng này." Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại nghĩ tới ảo giác đầu người được treo trên cây huyết hòe, nói: "Cây huyết hòe này lai lịch bất phàm, chết bởi nó chí ít cũng phải vài trăm người..." 

Mọi người vừa nghe đến số lượng người chết thì đều kinh ngạc. Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Vài trăm người, đây là khái niệm gì. Chẳng lẽ nó cũng là lão yêu tu luyện ngàn năm?" 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Tôi trước đó đã phát hiện cây huyết hòe này đã bị người ta rút đi linh trí, trở thành một con rối bán yêu. Nói đơn giản ra là bị người khác luyện hóa thành một công cụ sát nhân còn sống, dù tu vi có khôi phục trở lại nhưng không có ai điều khiển thì cũng sẽ khôn chủ động công kích. Bằng không tôi đã không thể trở về được." 

Tạ Vũ Tình cũng xen vào một câu: "Chủ nhân điều khiển nó là Thất Bà Bà?" 

"Khẳng định không phải, huyết hòe này tồn tại cũng đã ngàn năm, chủ nhân thật sự có lẽ cũng không còn nữa. Quỷ Phó của Thất Bà Bà đưa nó tới trận pháp cũng chỉ để nó tập trung oán khí của cửu hào mà thôi. Tuy nó không chủ động công kích nhưng lại có yêu lực rất mạnh, hiện tại tôi cũng không dám mở ra động phủ bên trong nó, xem ra chỉ còn cách dùng thần phù. Chỉ là dùng thần phù lại quá hao phí pháp lực, đến lúc đó lại không có biện pháp chiến đấu cùng Thất Bà Bà..."

"Đàm Tiểu Tuệ" lập tức nói: "Không cần phiền toái như vậy, anh chẳng lẽ đã quên động phủ Thất Bà Bà là Kim Soái đã dùng máu của mình kết thành phong ấn. Lúc tôi luyện chế giải dược cho anh cũng có lưu lại một chút máu của hắn. Có nó, tôi có cách mở ra động phủ của Thất Bà Bà." 

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng mừng rỡ, cười: "Vậy làm phiền Tiểu Tuệ muội tử." 

"Đàm Tiểu Tuệ" có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương nói: "Trong mắt tôi cô chính là Tiểu Tuệ." Tiểu Tuệ ánh mắt chớp động, khẽ gật đầu một cái.

"Tôi đi chuẩn bị một chút, thuận tiện... đi mai táng thi thể của chủ nhân. Trước khi lên đường, anh cứ nói cho tôi một tiếng là được." Tiểu Tuệ nói xong, ôm lấy thi thể của Đàm Tiểu Tuệ, đi ra khỏi phòng.

Sau khi cô rời khỏi, mọi người im lặng nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.

Cuối cùng Tạ Vũ Tình lên tiếng: "Tôi vẫn có chút không rõ. Cho dù nàng là yêu, thế nhưng ngũ quỷ bàn sơn trận đều phải dùng quỷ trấn đó sao, mà các người cũng nói bắt buộc phải là âm sinh quỷ, cho nên ngoài Thất Bà..." 

"Băng tằm cực bắc, vốn là yêu từ Quỷ Vực. Bởi tổ tiên của gia tộc Đại Vu Tiên đưa đến nhân gian đó, tôi nói âm sinh quỷ là nói trong phạm vi lớn, kể cả âm sinh yêu cùng tà linh. Như Hà Cơ khi trước chính là một tà linh." Diệp Thiếu Dương giải thích

"Sao cô ấy có thể thi triển vu thuật?" 

"Cũng rất bình thường" Diệp Thiếu Dương nói "Cô ấy là yêu, chỉ cần đạt tới cảnh giới nhất định là có thể bắt chước hết thảy hành động của nhân loại. Cô ấy cùng Đàm Tiểu Tuệ lớn lên, mưa dầm thấm lâu nhiều năm như vậy, Đàm Tiểu Tuệ có thể sử dụng vu thuật thì cô ấy cũng làm được." 

Tạ Vũ Tình giật mình "Nói như vậy, cô ấy có thể bắt chước Đàm Tiểu Tuệ giống như vậy, là vì ở cùng một người quá lâu?" 

Chu Tĩnh Như nhíu chặt lông mày, nói: "Thật không nghĩ tới chuyện sẽ thế này. Thiếu Dương Ca, đợi chuyện này chấm dứt anh có thể cho cô ấy lưu lại nhân gian?" 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cô ấy đến từ Quỷ Vực, vốn không nên xuất hiện ở nhân gian. Hiện tại chủ nhân đã chết lại càng không có lý do gì lưu lại nhân gian, đây là Thiên Địa đại đạo, không phải do tôi định đoạt, tôi cũng không cách nào thay đổi." 

Chu Tĩnh Như còn muốn níu kéo, Diệp Thiếu Dương khoát tay áo nói: "Đừng nói chuyện này nữa, bước tiếp theo. Phải cùng Thất Bà Bà quyết đấu, cô ấy cần chuẩn bị, tôi cũng như vậy. Cứ để tôi suy nghĩ cách giải quyết một chút". Nói xong, ngồi xuống ghế salon nhíu mày trầm tư.

Chu Tĩnh Như rất hiểu lòng người, rót một chén trà đưa tới trước mặt hắn.

Diệp Thiếu Dương nhìn chén trà đột nhiên nghĩ đến cái gì đó 

"Đúng rồi, vong xuyên thủy!" Quay đầu nhìn lão Quách "Thay đệ đi âm giới một chuyến. Đệ bày trận cần tám lượng vong xuyên thủy, ba lượng sinh tử thảo." 

Lão Quách nhíu nhíu mày: "Sao đệ không đi?" 

"Đệ muốn đi nghĩa trang hoa anh đào bày trận, chuyển cửu tinh lãm nguyệt cách cục thành cửu tinh sát trận để đối phó Thất Bà Bà, bằng không chỉ dùng tu vi quyết đấu, đệ sợ mình không phải là đối thủ của nó." 

"Cửu Tinh sát trận, lợi dụng linh lực của hoa anh đào để đối phó Thất Bà Bà, điều này có thể thực hiện." Lão Quách chậm rãi gật đầu, rồi lại khó xử nói: "Nhưng mà dùng bài vị của huynh đi âm giới thu ít đồ thì dễ nói, nhưng là kiếm vong xuyên thủy cùng sinh tử thảo. Huynh sợ không dễ nói với người âm phủ." 

Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thế, vì vậy lấy ra một tờ linh phù, dùng bút chu sa viết xuống vài chữ rồi giao cho lão Quách. Lão Quách tiếp nhận rồi cất kỹ, cười nói: "Thế là xong, có phù sai của sư đệ thì phán quan thấy cũng nể tình." 

Tạ Vũ Tình hiếu kỳ hỏi: "Cái gì là vong xuyên thủy?"

"Chính là dưới cầu Nại Hà bắc qua sông Vong Xuyên đó (*)." 

"A, ta còn tưởng là vong tình thủy các loại, hắc hắc, còn định uống một ly." 

Tiểu Mã vỗ vai lão Quách nói: "Được đó đại cao thủ lừa đảo, với pháp lực của huynh đi âm phủ lăn lộn quá tốt rồi. Tuyệt đối đừng trở lại nhé." 

(*): Nại Hà Kiều, Vong Xuyên Hà: Tương truyền, trong quá trình đi xuống âm giới người chết đi qua ải đầu tiên là Quỷ Môn quan, tiếp theo đi qua một con đường gọi là đường Hoàng Tuyền, hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi Dương gian gọi là hoa Bỉ Ngạn (Mạn Châu Sa Hoa).

Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người tên là Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.

Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi Âm Tào Địa Phủ.