“Lão ta chỉ đang thuận theo lối sống sinh hoạt hàng ngày lúc còn sống, buổi tối thì cứ nằm xuống giường nhưng không nhất định phải là ngủ, chỉ là đang luyện hóa lại quỷ khí đã được hấp thụ ban sáng.”
Tiểu Mã lắc lắc đầu, “Nghe không hiểu.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương la bàn, cắt đầu ngón tay điểm lên một giọt máu.Ngay lập tức một đạo ánh sáng tím hiện lên, những kí hiệu trong la bàn bắt đầu xoay vòng vòng theo các hướng khác nhau.
Không chỉ có một mình Trang Vũ Ninh kinh ngạc mà Tiểu Mã cũng là lần đầu tiên chứng kiến hiện tượng kì lạ này, hiếu kì hỏi: “Như vậy là sao?”
”Đang tìm kiềm nguồn quỷ khí, xem xem đó là thứ quỷ gì. Nếu như có tầng hầm ở dưới thì cũng nhất định là ở nơi này“. Diệp Thiếu Dương nói xong, đưa đèn u minh cho Tiểu Mã để hắn cầm sau đó trên tay cầm la bàn đi theo chỉ dẫn, dần dần tiến về phía trước.
Lối đi một màu đen kịt, tĩnh mịch, ánh đèn u ám lại đem hết thảy chung quanh bịt kín thành một màu ánh sáng xanh lục, làm hiện ra một bầu không khí ngột ngạt.
Tiểu Mã thì còn đỡ một chút, Trang Vũ Ninh chỉ mới đi tới nơi như thế này cũng đã vô cùng sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương không kiềm chế được hơi dùng lực một chút.
Cánh tay của Diệp Thiếu Dương bị cô bóp chặt nên bắt đầu thấy đau, nhớ lại Châu Thanh Như và Tạ Vũ Tình cũng đã làm tương tự như vậy, có chút buồn bực, sao các em gái lại giỏi việc này như vậy, không thể đổi phương pháp khác để giải quyết nỗi sợ hãi sao?
Đi lên phía đầu đến trước một cánh cửa gỗ, cũng đều tương tự như vậy, không có khóa. Diệp Thiếu Dương đẩy nhẹ để Tiểu Mã đánh đèn đi một lần, khắp nơi đều là giá hàng, phía trên bày đủ loại thuốc đông y. Diệp Thiếu Dương tùy tiện xem xét cũng chẳng có gì đặc biệt, thế là dựa vào sự chỉ dẫn của kim la bàn, đi qua lớp lớp giá hàng đến một phía góc của căn phòng.
Chỗ này không có giá hàng, chỉ có một cái quầy thấp dựa vào tường, phía trên bày một pho tượng, một lư hương, một mâm cúng, hai hồng trụ.
Pho tượng là một ông lão mày dài râu đậm, ngũ quan hài hòa, một tay đang nâng một món đồ, tay khác đang vuốt râu.
Tiểu Mã chau mày, hỏi: “Nơi này tại sao lại còn cúng Thần Tài chứ?”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn “Cậu dựa vào đâu mà nhìn ra ông ta là Thần Tài?”
”Đây này...không phải ông ta đang cầm Nguyên Kim Bảo trong tay hả?” Tiểu Mã giơ đèn lại gần soi sáng mới phát hiện cái này không phải Kim Nguyên Bảo mà là một thứ đồ màu đỏ.
Diệp Thiếu Dương rên khẽ một tiếng, “Cái này là Huyết Linh Chi, tượng trưng cho thuốc đông y, cái gì mà Lão Thọ Tinh, đây là Dược Vương Tôn Tư Mạo!”
”Ờ...cứ cho là Dược Vương đi, cúng ông này thì được gì, thật sự ông ta có thể hiển linh phù hộ họ à?”
”Chỗ này khắp nơi đều là quỷ khí, cúng một ngàn năm cũng không thể hiển linh được, chính là do cách bài trí này!“. Diệp Thiếu Dương nói xong, nhìn xuống âm dương la bàn nói “Nguồn quỷ khí là ở đây”
Tìm xung quanh quầy đó một vòng, không phát hiện được điều gì, lại mở cửa tủ ra bên trong chỉ có một lư hương và một cây nến, ngoài ra thì không có gì nữa.
Diệp Thiếu Dương đón lấy cây đèn từ tay Tiểu Mã, tiến lại gần quầy, kết quả càng tiến lại gần thì ánh nến lại càng nghiêng dữ dội, thậm chí là muốn nhảy lên giống như bị ai đó rút đi.
Diệp Thiếu Dương đưa lại cây đèn cho Tiểu Mã, do dự nói: “Nguồn quỷ khí chính là từ phía sau ngăn tủ,dời nó ra xem xem.”
Tiểu Mã nhận mệnh lệnh tiến lên trên, ôm lấy hai bên tủ nhẹ nhàng di chuyển sang phía khác. Phía dưới lập tức liền xuất hiện một không gian đen tối, Diệp Thiếu Dương tay cầm đèn u minh rọi tới có thể nhìn thấy từng cấp từng cấp bậc thang kéo dài xuống phía dưới.
Ba người giương mắt đờ đẫn.
”Cái này là...địa đạo?” Tiểu Mã dùng giọng điệu không thể tin được, nói “Cái này cũng quá lắm, cũng không có cơ quan gì gì đó sao?”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, có điều đã tìm thấy tầng hầm rồi lại không thể không xuống, thế là liền lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Vũ Tình để nói cho cô ấy biết đã tìm ra tầng hầm, chuẩn bị đi xuống, để cho cô ấy lưu tâm tình hình trên mặt đất tránh cho Hồ Uy đánh bất ngờ lại lấp mất bọn họ dưới tầng hầm,vậy thì rắc rối to rồi.
”Suýt nữa thì quên, quỷ thi đã bị phong ấn rồi, không cần thiết phải dùng đèn u minh nữa.” Diệp Thiếu Dương nói, thuận tay lấy luôn hai cây nến trong ngăn tủ thắp lên, mỗi người một cây, bản thân đi trước dẫn đường, gan bé Trang Vũ Ninh đi chính giữa.
Đối diện với tình huống như thế này, Tiểu Mã cũng không muốn đi sau cùng, nhưng vì để bảo vệ nữ thần Vũ Vũ của hắn, không thể làm gì khác hơn ngoài cố mà làm.
Diệp Thiếu Dương vừa mới bước xuống ba bậc thang, lập tức cảm thấy một luồng quỷ khí cực kì đậm, giống như gió thổi vào mặt, vì thể đã lên tiếng nhắc nhở hai người “Nhớ kỹ ngậm Tích cốc hoàn cho chắc vào.”
Một mạch đi xuống, đi chưa đến bậc hai mươi thì đã đến điểm cuối rồi.
Diệp Thiếu Dương mượn ánh nền, nhìn khắp xung quanh phát hiện đây là một căn phòng kích thước cũng gần giống như căn phòng ở trên, có điều không bài trí giá hàng mà là một giá gỗ đứng, Diệp Thiếu Dương không tùy tiện đi xuống mà đột nhiên đứng lại.
”Sao vậy!” Trang Vũ Ninh vốn dĩ đã rất sợ rồi, thấy hắn đột nhiên đứng lại, lập tức căng thẳng hỏi.
Hai người lập tức khịt khịt mũi, tầng hầm này không có cửa sổ không khí không lưu thông, không khí rất kì lạ, nên cũng không phân biệt ra được gì.
”Tại sao tôi lại không ngửi ra nhỉ?” Tiểu Mã buồn bực.
”Vì thế nên cậu không phải pháp sư, mùi máu tanh ở đây đã bị gỗ mộc che đậy rồi nên các người không thể nghe ra được, có điều...rất nồng”
Trên bốn phía bức tường xi măng, có một tầng nước ngầm bị ẩm nhiễu xuống, Diệp Thiếu Dương thuận tay quét một ít đưa lên mũi ngửi, lẩm bẩm nói: “Có huyết khí nhưng không thấy huyết tinh, bị thứ gì hút rồi nhỉ?”
Nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương dặn dò hai người cẩn thận một chút, bản thân đi vào tầng hầm. Đi đến phía dưới cái giá gỗ gần nhất. Bị ba cái giá gỗ phủ lại chính giữa, là một khối hình trụ kì quái, có một tầng bạch hoa bao bọc phía ngoài,Diệp Thiếu Dương giơ tay ra sờ vào, khối chất ấy rất mềm thế nhưng chính giữa lại cứng, vừa đụng lại chảy ra nước màu đỏ.
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh ngạc, mò lấy một tờ linh phù đốt lên sau đó bắt đầu nướng lên nướng xuống vật chất kì lạ, từng viên bọt nước màu nâu chảy ra.
Diệp Thiếu Dương giơ tay ra nhúng một ít đem lên mũi ngửi, trong lòng hồi hộp kêu lên “Thi dầu! Cái thứ chết tiệc này là da người!”
Trang Vũ Ninh suýt nữa thì la lên, một tay bịt lấy miệng, khuôn mặt thảm không còn một chút sắc.
Tiểu Mã cũng khiếp sợ không thôi, nhìn cái thứ chất hình trụ trắng như hoa kia, có nhìn thế nào cũng không giống người: “Da người gì mà dài vậy?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, mượn nến chiếu sáng vào một đường may, vuốt vuốt:“ Đây là ráp vào mà thành, không chỉ là một tấm da người“. Ánh nến chiếu rọi trên dưới, lại chiếu trúng hai đường may khác.
”Cái gì, ba, ba tấm da người!“. Tiểu Mã kêu lên “Ở đâu mà có ba tấm da này, không phải là...giết người chứ?” “Lão ta chỉ đang thuận theo lối sống sinh hoạt hàng ngày lúc còn sống, buổi tối thì cứ nằm xuống giường nhưng không nhất định phải là ngủ, chỉ là đang luyện hóa lại quỷ khí đã được hấp thụ ban sáng.”
Tiểu Mã lắc lắc đầu, “Nghe không hiểu.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương la bàn, cắt đầu ngón tay điểm lên một giọt máu.Ngay lập tức một đạo ánh sáng tím hiện lên, những kí hiệu trong la bàn bắt đầu xoay vòng vòng theo các hướng khác nhau.
Không chỉ có một mình Trang Vũ Ninh kinh ngạc mà Tiểu Mã cũng là lần đầu tiên chứng kiến hiện tượng kì lạ này, hiếu kì hỏi: “Như vậy là sao?”
”Đang tìm kiềm nguồn quỷ khí, xem xem đó là thứ quỷ gì. Nếu như có tầng hầm ở dưới thì cũng nhất định là ở nơi này“. Diệp Thiếu Dương nói xong, đưa đèn u minh cho Tiểu Mã để hắn cầm sau đó trên tay cầm la bàn đi theo chỉ dẫn, dần dần tiến về phía trước.
Lối đi một màu đen kịt, tĩnh mịch, ánh đèn u ám lại đem hết thảy chung quanh bịt kín thành một màu ánh sáng xanh lục, làm hiện ra một bầu không khí ngột ngạt.
Tiểu Mã thì còn đỡ một chút, Trang Vũ Ninh chỉ mới đi tới nơi như thế này cũng đã vô cùng sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương không kiềm chế được hơi dùng lực một chút.
Cánh tay của Diệp Thiếu Dương bị cô bóp chặt nên bắt đầu thấy đau, nhớ lại Châu Thanh Như và Tạ Vũ Tình cũng đã làm tương tự như vậy, có chút buồn bực, sao các em gái lại giỏi việc này như vậy, không thể đổi phương pháp khác để giải quyết nỗi sợ hãi sao?
Đi lên phía đầu đến trước một cánh cửa gỗ, cũng đều tương tự như vậy, không có khóa. Diệp Thiếu Dương đẩy nhẹ để Tiểu Mã đánh đèn đi một lần, khắp nơi đều là giá hàng, phía trên bày đủ loại thuốc đông y. Diệp Thiếu Dương tùy tiện xem xét cũng chẳng có gì đặc biệt, thế là dựa vào sự chỉ dẫn của kim la bàn, đi qua lớp lớp giá hàng đến một phía góc của căn phòng.
Chỗ này không có giá hàng, chỉ có một cái quầy thấp dựa vào tường, phía trên bày một pho tượng, một lư hương, một mâm cúng, hai hồng trụ.
Pho tượng là một ông lão mày dài râu đậm, ngũ quan hài hòa, một tay đang nâng một món đồ, tay khác đang vuốt râu.
Tiểu Mã chau mày, hỏi: “Nơi này tại sao lại còn cúng Thần Tài chứ?”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn “Cậu dựa vào đâu mà nhìn ra ông ta là Thần Tài?”
”Đây này...không phải ông ta đang cầm Nguyên Kim Bảo trong tay hả?” Tiểu Mã giơ đèn lại gần soi sáng mới phát hiện cái này không phải Kim Nguyên Bảo mà là một thứ đồ màu đỏ.
Diệp Thiếu Dương rên khẽ một tiếng, “Cái này là Huyết Linh Chi, tượng trưng cho thuốc đông y, cái gì mà Lão Thọ Tinh, đây là Dược Vương Tôn Tư Mạo!”
”Ờ...cứ cho là Dược Vương đi, cúng ông này thì được gì, thật sự ông ta có thể hiển linh phù hộ họ à?”
”Chỗ này khắp nơi đều là quỷ khí, cúng một ngàn năm cũng không thể hiển linh được, chính là do cách bài trí này!“. Diệp Thiếu Dương nói xong, nhìn xuống âm dương la bàn nói “Nguồn quỷ khí là ở đây”
Tìm xung quanh quầy đó một vòng, không phát hiện được điều gì, lại mở cửa tủ ra bên trong chỉ có một lư hương và một cây nến, ngoài ra thì không có gì nữa.
Diệp Thiếu Dương đón lấy cây đèn từ tay Tiểu Mã, tiến lại gần quầy, kết quả càng tiến lại gần thì ánh nến lại càng nghiêng dữ dội, thậm chí là muốn nhảy lên giống như bị ai đó rút đi.
Diệp Thiếu Dương đưa lại cây đèn cho Tiểu Mã, do dự nói: “Nguồn quỷ khí chính là từ phía sau ngăn tủ,dời nó ra xem xem.”
Tiểu Mã nhận mệnh lệnh tiến lên trên, ôm lấy hai bên tủ nhẹ nhàng di chuyển sang phía khác. Phía dưới lập tức liền xuất hiện một không gian đen tối, Diệp Thiếu Dương tay cầm đèn u minh rọi tới có thể nhìn thấy từng cấp từng cấp bậc thang kéo dài xuống phía dưới.
Ba người giương mắt đờ đẫn.
”Cái này là...địa đạo?” Tiểu Mã dùng giọng điệu không thể tin được, nói “Cái này cũng quá lắm, cũng không có cơ quan gì gì đó sao?”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, có điều đã tìm thấy tầng hầm rồi lại không thể không xuống, thế là liền lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Vũ Tình để nói cho cô ấy biết đã tìm ra tầng hầm, chuẩn bị đi xuống, để cho cô ấy lưu tâm tình hình trên mặt đất tránh cho Hồ Uy đánh bất ngờ lại lấp mất bọn họ dưới tầng hầm,vậy thì rắc rối to rồi.
”Suýt nữa thì quên, quỷ thi đã bị phong ấn rồi, không cần thiết phải dùng đèn u minh nữa.” Diệp Thiếu Dương nói, thuận tay lấy luôn hai cây nến trong ngăn tủ thắp lên, mỗi người một cây, bản thân đi trước dẫn đường, gan bé Trang Vũ Ninh đi chính giữa.
Đối diện với tình huống như thế này, Tiểu Mã cũng không muốn đi sau cùng, nhưng vì để bảo vệ nữ thần Vũ Vũ của hắn, không thể làm gì khác hơn ngoài cố mà làm.
Diệp Thiếu Dương vừa mới bước xuống ba bậc thang, lập tức cảm thấy một luồng quỷ khí cực kì đậm, giống như gió thổi vào mặt, vì thể đã lên tiếng nhắc nhở hai người “Nhớ kỹ ngậm Tích cốc hoàn cho chắc vào.”
Một mạch đi xuống, đi chưa đến bậc hai mươi thì đã đến điểm cuối rồi.
Diệp Thiếu Dương mượn ánh nền, nhìn khắp xung quanh phát hiện đây là một căn phòng kích thước cũng gần giống như căn phòng ở trên, có điều không bài trí giá hàng mà là một giá gỗ đứng, Diệp Thiếu Dương không tùy tiện đi xuống mà đột nhiên đứng lại.
”Sao vậy!” Trang Vũ Ninh vốn dĩ đã rất sợ rồi, thấy hắn đột nhiên đứng lại, lập tức căng thẳng hỏi.
Hai người lập tức khịt khịt mũi, tầng hầm này không có cửa sổ không khí không lưu thông, không khí rất kì lạ, nên cũng không phân biệt ra được gì.
”Tại sao tôi lại không ngửi ra nhỉ?” Tiểu Mã buồn bực.
”Vì thế nên cậu không phải pháp sư, mùi máu tanh ở đây đã bị gỗ mộc che đậy rồi nên các người không thể nghe ra được, có điều...rất nồng”
Trên bốn phía bức tường xi măng, có một tầng nước ngầm bị ẩm nhiễu xuống, Diệp Thiếu Dương thuận tay quét một ít đưa lên mũi ngửi, lẩm bẩm nói: “Có huyết khí nhưng không thấy huyết tinh, bị thứ gì hút rồi nhỉ?”
Nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương dặn dò hai người cẩn thận một chút, bản thân đi vào tầng hầm. Đi đến phía dưới cái giá gỗ gần nhất. Bị ba cái giá gỗ phủ lại chính giữa, là một khối hình trụ kì quái, có một tầng bạch hoa bao bọc phía ngoài,Diệp Thiếu Dương giơ tay ra sờ vào, khối chất ấy rất mềm thế nhưng chính giữa lại cứng, vừa đụng lại chảy ra nước màu đỏ.
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh ngạc, mò lấy một tờ linh phù đốt lên sau đó bắt đầu nướng lên nướng xuống vật chất kì lạ, từng viên bọt nước màu nâu chảy ra.
Diệp Thiếu Dương giơ tay ra nhúng một ít đem lên mũi ngửi, trong lòng hồi hộp kêu lên “Thi dầu! Cái thứ chết tiệc này là da người!”
Trang Vũ Ninh suýt nữa thì la lên, một tay bịt lấy miệng, khuôn mặt thảm không còn một chút sắc.
Tiểu Mã cũng khiếp sợ không thôi, nhìn cái thứ chất hình trụ trắng như hoa kia, có nhìn thế nào cũng không giống người: “Da người gì mà dài vậy?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, mượn nến chiếu sáng vào một đường may, vuốt vuốt:“ Đây là ráp vào mà thành, không chỉ là một tấm da người“. Ánh nến chiếu rọi trên dưới, lại chiếu trúng hai đường may khác.