Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 459: Cái chết thần bí của pháp sư 



Diệp Thiếu Dương cẩn thận cầm lá bùa, đưa đến trước mặt Tiểu Mã, nói: “Ngươi nếm thử đi?”

“Đệch..!”

Tiểu Mã vội vàng xua tay, “Ngươi để lại mà ăn.”

Diệp Thiếu Dương không ăn mà đem linh phù xếp lại thành hình lục giác, đặt trên miệng bát, sau đó thắp một cây nến đỏ, để ở dưới bát nướng lên.

Não mèo tan ra, tấm linh phù hoá thành trong suốt, hoàn toàn không thấm ra ngoài một chút nào, chỉ toả ra một làn sương khói, sắc thái phức tạp.

Diệp Thiếu Dương ghé mặt xem một hồi, sau đó tắt nến, mở tấm linh phù ra, não mèo đã tan thành một bãi chất lỏng, trong lòng là màu vàng, chung quanh là một vòng màu đỏ, cùng một vòng nâu, nói cách khác, sau khi bị đốt trên lửa nến, “Óc đậu phụ”

đã hoàn toàn bị phân giải.

Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay lấy một ít chất lỏng màu đỏ, cho vào miệng nếm thử, trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó chỉ vào, nói: “Đây là chu sa phấn, nâu chính là kiệt thạch phấn, ngươi xem dưới đáy bát, những viên đó đều là pháp dược, mà chúng được hình thành từ não mèo, có chứa thi khí…… Đồng thời, lũ cương thi mèo đó ăn Huyết Địa Long để tu luyện, trong cơ thể có chứa huyết ô chi khí, cùng thi khí hợp lại, có thể sinh ra một loại năng lượng quỷ yêu có thể dễ dàng hấp thụ, hội tụ ở trong não.

Cho nên bọn chúng thu thập não của cương thi mèo, thêm vào một ít phụ liệu, để luyện chế ra ‘ Hoàng Kim Nhục ", bất luận quỷ yêu hay tà linh sau khi ăn được Hoàng Kim Nhục, tu vi có thể lập tức tăng tiến, một hai miếng thì không biết, nhưng nếu ăn trong một thời gian dài, thì tốc độ tăng trưởng tu vi, quả thực rất đáng sợ.

“Hoàng Kim Nhục……”

Tiểu Mã cau mày nhìn khối não mèo vàng óng, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Đầu tiên, Huyết Địa Long uống nước ở Huyết Ô Trì, sau đó bị người ta bắt, nuôi ở trong bụng người không tim, nuôi lớn thì cho quái miêu ăn, biến quái miêu thành cương thi, sau đó đập chết lấy óc, rồi chế ra "Hoàng Kim Nhục"…… đúng là một quá trình phức tạp" Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Quả thực rất phức tạp, không thể tưởng tượng, hơn nữa Hoàng Kim Nhục là dùng não mèo để chế thành, vì thế ngay từ đầu ta cũng không thể đoán ra, nó chính là Hoàng Kim Nhục.”

“Theo ý ngươi, có người đứng sau thao túng tất cả truyện này à, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để chế ra Hoàng Kim Nhục sao?”

Tiểu Mã chần chừ, “Con nữ quỷ áo đỏ kia, là trợ thủ của hắn sao?”

“Không phải là trợ thủ, nó nhiều nhất cũng chỉ là lâu la mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng, “Tuy ta không biết tên lão đại đằng sau mạnh thế nào, nhưng có thể khẳng định, hắn không phải là người, bởi Hoàng Kim Nhục chỉ quỷ yêu hay tà linh mới có thể dùng, người sống ăn vào sẽ biến thành cương thi.”

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra pho tượng thần đã thu được từ nhà Ngô lão thái, nhìn nói: “Có lẽ tên lão đại đứng đằng sau, chính là hắn.”

Tiểu Mã nói: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Thiếu Dương buột miệng nói ra hai chữ: “Tà Thần!”

Hắn đã rút ra kết luận, thứ mà Ngô lão thái cung phụng hương khói chính là một Tà Thần! Tiểu Mã nhìn hắn, “Tà Thần…… Là cái gì?”

“Nói trắng ra, nó chính là tà linh có tu vi cực mạnh, ỷ vào tu vi cường đại của mình mà có thể xuống Địa Phủ báo danh ở Tán Tiên Tịch, ngang nhiên cưỡng bách Âm Ty thừa nhận địa vị của nó, sau đó cố thủ tại một phương, nó có thể phù hộ cho khí hậu vùng đó, những người ở Âm Ty không muốn rước phiền toái, đơn giản là vì Tà Thần rất mạnh, lại ở nhân gian, không cách nào thu phục, chỉ có thể ngầm đồng ý sự tồn tại của nó mà thôi.

Cái này giống như quân nổi loạn chiếm cứ một vùng, làm nhiều chuyện xấu, nhưng khó có thể tiêu diệt, phải phong cho chức quan, để cho tự cai quản địa bàn của mình, không gây rối là được.

Tà Thần được thụ phong ở nhân gian không nhiều lắm, từ khi ta xuất đạo đến giờ, một tên cũng chưa gặp qua, lần này thực sự là muốn mở mang tầm mắt.”

Tiểu Mã nghe được ngơ ngẩn.

“Tà Thần……, má nó chứ...

cậu không thể làm gì được nó sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Tám phần là đánh không lại, bất quá nếu thực sự gặp phải nó, thì không đánh không được.”

Câu nói này nghe thực bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo ngạo khí: Tà Thần, ta cũng không sợ.

Thời gian không còn sớm, lăn lộn một ngày, Diệp Thiếu Dương đã sớm mệt mỏi, đem bát Hoàng Kim Nhục đi xử lý rồi lên giường đi ngủ.

Hôm sau, Diệp Thiếu Dương dậy thật sớm, Tiểu Mã vẫn còn ngủ khò khò.

Diệp Thiếu Dương đánh răng rửa mặt xong, đi lên nhà chính.

Tiểu soái đã đi học, chỉ có hai người vợ chồng Diệp Quân đang phơi hàng khô.

Nhị thẩm thấy Diệp Thiếu Dương liền dọn cơm sáng ra ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm về người phụ nữ điên đã gặp được đêm qua.

Diệp gia thôn không lớn, người điên cũng không có mấy ai, Diệp Thiếu Dương chưa cung cấp manh mối gì, Diệp Quân đã cho hắn biết bà ta là ai.

“Người đó chính là Tam Nương, khoảng năm mươi tuổi, người gầy, trên tay đeo cái vòng ngọc, tinh thần có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu.

Diệp quân thở dài nói: “Nữ nhân này thực sự rất đáng thương, bà ta không phải người vùng này, đến chỗ chúng ta nhặt ve chai.

Bà ta có một đứa con trai, không phải thân sinh, nghe nói là trong lúc nhặt ve chai đã nhặt được đứa nhỏ, đặt tên là Tiểu Thước.

Lúc đi ngang qua thôn chúng ta thì phát bệnh, ông nội con khi đó là thôn trưởng, có lòng tốt, đã cứu chữa cho bà ta, sau đó lại kiếm một căn nhà hoang không ai ở, sửa sang lại cho bà ta làm nơi tá túc.

Từ đó về sau, bà ta mang theo con nhỏ đến sống ở thôn chúng ta, hàng ngày xuống thị trấn làm thuê mấy việc lặt vặt hay lên núi kiếm thổ sản, cuộc sống cũng tàm tạm.

Đứa bé kia sau khi lớn lên, rất có tiền đồ, thi đậu đại học, mang theo cô bạn gái trở về thăm nhà, trùng hợp lại vào đúng năm bị nạn hồng thủy, Tiểu Thước cùng thôn dân cùng đi ngăn lũ, sau đó bị hồng thủy cuốn đi mất rồi……”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, thật sự nhịn không được nói một câu: “Nhị thúc, lần trước người nói, ông nội con xảy ra chuyện cũng là do nạn hồng thuỷ, rốt cuộc là thế nào, lũ bất ngờ không phải đã bạo phát sao, còn có lũ nào nữa?”

“Lũ bất ngờ bùng phát, hướng tới thôn chúng ta.

Lúc ấy ông nội con dẫn người đi sang phía Bắc ngọn núi, ở đó có một sơn cốc, không ai ở, chỉ cần hồng thủy có thể chuyển hướng sang đó thì thôn chúng ta sẽ được an toàn.”

Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng hiểu rõ, chậm rãi gật đầu, nói: “Nhị thúc người nói tiếp đi, người đó sau này thế nào ạ?”

Diệp quân nói tiếp: “Tiểu Thước cùng bạn gái đều bị thiệt mạng trong trận lũ đó.

Tam Nương sau đó đã phát điên, mọi người thấy bà ta đáng thương, nên mấy năm nay hàng xóm vẫn luôn tiếp tế cơm nước cho bà ta, bằng không cũng không sống nổi đến bây giờ.

Ngoài ra trong thôn hàng tháng còn hỗ trợ bà ta một số tiền.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trầm ngâm một hồi, nếu nói như vậy thì việc Diệp Tiểu Thước chết cũng không có nghi vấn gì? Đột nhiên, Nhị thẩm hỏi: “Thiếu Dương, con hỏi thăm người này làm gì?”

“Không có gì ạ, tại con thấy bà ta đáng thương nên thuận miệng hỏi thăm một chút thôi.”

Nhị thẩm thở dài, nói: “Kỳ thực, ta nghe người ta nói, Tiểu Thước chết không đơn giản như vậy, hắn và con giống nhau…… Hình như cũng là pháp sư.”

“Cái gì! Diệp Tiểu Thước là pháp sư!” Diệp Thiếu Dương cẩn thận cầm lá bùa, đưa đến trước mặt Tiểu Mã, nói: “Ngươi nếm thử đi?”

“Đệch..!”

Tiểu Mã vội vàng xua tay, “Ngươi để lại mà ăn.”

Diệp Thiếu Dương không ăn mà đem linh phù xếp lại thành hình lục giác, đặt trên miệng bát, sau đó thắp một cây nến đỏ, để ở dưới bát nướng lên.

Não mèo tan ra, tấm linh phù hoá thành trong suốt, hoàn toàn không thấm ra ngoài một chút nào, chỉ toả ra một làn sương khói, sắc thái phức tạp.

Diệp Thiếu Dương ghé mặt xem một hồi, sau đó tắt nến, mở tấm linh phù ra, não mèo đã tan thành một bãi chất lỏng, trong lòng là màu vàng, chung quanh là một vòng màu đỏ, cùng một vòng nâu, nói cách khác, sau khi bị đốt trên lửa nến, “Óc đậu phụ”

đã hoàn toàn bị phân giải.

Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay lấy một ít chất lỏng màu đỏ, cho vào miệng nếm thử, trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó chỉ vào, nói: “Đây là chu sa phấn, nâu chính là kiệt thạch phấn, ngươi xem dưới đáy bát, những viên đó đều là pháp dược, mà chúng được hình thành từ não mèo, có chứa thi khí…… Đồng thời, lũ cương thi mèo đó ăn Huyết Địa Long để tu luyện, trong cơ thể có chứa huyết ô chi khí, cùng thi khí hợp lại, có thể sinh ra một loại năng lượng quỷ yêu có thể dễ dàng hấp thụ, hội tụ ở trong não.

Cho nên bọn chúng thu thập não của cương thi mèo, thêm vào một ít phụ liệu, để luyện chế ra ‘ Hoàng Kim Nhục ", bất luận quỷ yêu hay tà linh sau khi ăn được Hoàng Kim Nhục, tu vi có thể lập tức tăng tiến, một hai miếng thì không biết, nhưng nếu ăn trong một thời gian dài, thì tốc độ tăng trưởng tu vi, quả thực rất đáng sợ.

“Hoàng Kim Nhục……”

Tiểu Mã cau mày nhìn khối não mèo vàng óng, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Đầu tiên, Huyết Địa Long uống nước ở Huyết Ô Trì, sau đó bị người ta bắt, nuôi ở trong bụng người không tim, nuôi lớn thì cho quái miêu ăn, biến quái miêu thành cương thi, sau đó đập chết lấy óc, rồi chế ra "Hoàng Kim Nhục"…… đúng là một quá trình phức tạp" Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Quả thực rất phức tạp, không thể tưởng tượng, hơn nữa Hoàng Kim Nhục là dùng não mèo để chế thành, vì thế ngay từ đầu ta cũng không thể đoán ra, nó chính là Hoàng Kim Nhục.”

“Theo ý ngươi, có người đứng sau thao túng tất cả truyện này à, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để chế ra Hoàng Kim Nhục sao?”

Tiểu Mã chần chừ, “Con nữ quỷ áo đỏ kia, là trợ thủ của hắn sao?”

“Không phải là trợ thủ, nó nhiều nhất cũng chỉ là lâu la mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng, “Tuy ta không biết tên lão đại đằng sau mạnh thế nào, nhưng có thể khẳng định, hắn không phải là người, bởi Hoàng Kim Nhục chỉ quỷ yêu hay tà linh mới có thể dùng, người sống ăn vào sẽ biến thành cương thi.”

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra pho tượng thần đã thu được từ nhà Ngô lão thái, nhìn nói: “Có lẽ tên lão đại đứng đằng sau, chính là hắn.”

Tiểu Mã nói: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Thiếu Dương buột miệng nói ra hai chữ: “Tà Thần!”

Hắn đã rút ra kết luận, thứ mà Ngô lão thái cung phụng hương khói chính là một Tà Thần! Tiểu Mã nhìn hắn, “Tà Thần…… Là cái gì?”

“Nói trắng ra, nó chính là tà linh có tu vi cực mạnh, ỷ vào tu vi cường đại của mình mà có thể xuống Địa Phủ báo danh ở Tán Tiên Tịch, ngang nhiên cưỡng bách Âm Ty thừa nhận địa vị của nó, sau đó cố thủ tại một phương, nó có thể phù hộ cho khí hậu vùng đó, những người ở Âm Ty không muốn rước phiền toái, đơn giản là vì Tà Thần rất mạnh, lại ở nhân gian, không cách nào thu phục, chỉ có thể ngầm đồng ý sự tồn tại của nó mà thôi.

Cái này giống như quân nổi loạn chiếm cứ một vùng, làm nhiều chuyện xấu, nhưng khó có thể tiêu diệt, phải phong cho chức quan, để cho tự cai quản địa bàn của mình, không gây rối là được.

Tà Thần được thụ phong ở nhân gian không nhiều lắm, từ khi ta xuất đạo đến giờ, một tên cũng chưa gặp qua, lần này thực sự là muốn mở mang tầm mắt.”

Tiểu Mã nghe được ngơ ngẩn.

“Tà Thần……, má nó chứ...

cậu không thể làm gì được nó sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Tám phần là đánh không lại, bất quá nếu thực sự gặp phải nó, thì không đánh không được.”

Câu nói này nghe thực bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo ngạo khí: Tà Thần, ta cũng không sợ.

Thời gian không còn sớm, lăn lộn một ngày, Diệp Thiếu Dương đã sớm mệt mỏi, đem bát Hoàng Kim Nhục đi xử lý rồi lên giường đi ngủ.

Hôm sau, Diệp Thiếu Dương dậy thật sớm, Tiểu Mã vẫn còn ngủ khò khò.

Diệp Thiếu Dương đánh răng rửa mặt xong, đi lên nhà chính.

Tiểu soái đã đi học, chỉ có hai người vợ chồng Diệp Quân đang phơi hàng khô.

Nhị thẩm thấy Diệp Thiếu Dương liền dọn cơm sáng ra ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm về người phụ nữ điên đã gặp được đêm qua.

Diệp gia thôn không lớn, người điên cũng không có mấy ai, Diệp Thiếu Dương chưa cung cấp manh mối gì, Diệp Quân đã cho hắn biết bà ta là ai.

“Người đó chính là Tam Nương, khoảng năm mươi tuổi, người gầy, trên tay đeo cái vòng ngọc, tinh thần có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu.

Diệp quân thở dài nói: “Nữ nhân này thực sự rất đáng thương, bà ta không phải người vùng này, đến chỗ chúng ta nhặt ve chai.

Bà ta có một đứa con trai, không phải thân sinh, nghe nói là trong lúc nhặt ve chai đã nhặt được đứa nhỏ, đặt tên là Tiểu Thước.

Lúc đi ngang qua thôn chúng ta thì phát bệnh, ông nội con khi đó là thôn trưởng, có lòng tốt, đã cứu chữa cho bà ta, sau đó lại kiếm một căn nhà hoang không ai ở, sửa sang lại cho bà ta làm nơi tá túc.

Từ đó về sau, bà ta mang theo con nhỏ đến sống ở thôn chúng ta, hàng ngày xuống thị trấn làm thuê mấy việc lặt vặt hay lên núi kiếm thổ sản, cuộc sống cũng tàm tạm.

Đứa bé kia sau khi lớn lên, rất có tiền đồ, thi đậu đại học, mang theo cô bạn gái trở về thăm nhà, trùng hợp lại vào đúng năm bị nạn hồng thủy, Tiểu Thước cùng thôn dân cùng đi ngăn lũ, sau đó bị hồng thủy cuốn đi mất rồi……”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, thật sự nhịn không được nói một câu: “Nhị thúc, lần trước người nói, ông nội con xảy ra chuyện cũng là do nạn hồng thuỷ, rốt cuộc là thế nào, lũ bất ngờ không phải đã bạo phát sao, còn có lũ nào nữa?”

“Lũ bất ngờ bùng phát, hướng tới thôn chúng ta.

Lúc ấy ông nội con dẫn người đi sang phía Bắc ngọn núi, ở đó có một sơn cốc, không ai ở, chỉ cần hồng thủy có thể chuyển hướng sang đó thì thôn chúng ta sẽ được an toàn.”

Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng hiểu rõ, chậm rãi gật đầu, nói: “Nhị thúc người nói tiếp đi, người đó sau này thế nào ạ?”

Diệp quân nói tiếp: “Tiểu Thước cùng bạn gái đều bị thiệt mạng trong trận lũ đó.

Tam Nương sau đó đã phát điên, mọi người thấy bà ta đáng thương, nên mấy năm nay hàng xóm vẫn luôn tiếp tế cơm nước cho bà ta, bằng không cũng không sống nổi đến bây giờ.

Ngoài ra trong thôn hàng tháng còn hỗ trợ bà ta một số tiền.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trầm ngâm một hồi, nếu nói như vậy thì việc Diệp Tiểu Thước chết cũng không có nghi vấn gì? Đột nhiên, Nhị thẩm hỏi: “Thiếu Dương, con hỏi thăm người này làm gì?”

“Không có gì ạ, tại con thấy bà ta đáng thương nên thuận miệng hỏi thăm một chút thôi.”

Nhị thẩm thở dài, nói: “Kỳ thực, ta nghe người ta nói, Tiểu Thước chết không đơn giản như vậy, hắn và con giống nhau…… Hình như cũng là pháp sư.”

“Cái gì! Diệp Tiểu Thước là pháp sư!”