Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 474: Đã tìm ra Hạn Bạt 



Hai người Diệp Thiếu Dương về đến nhà, Nhị thẩm vừa thấy bọn họ, lập tức tò mò hỏi: “Các ngươi mấy bữa nay không ở nhà ăn cơm cũng không về nhà, đang làm gì vậy?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, trả lời cho có lệ, rồi cùng Tiểu Mã quay lại phòng.

Sau đó thay phiên nhau vào bếp nấu nước tắm rửa.

Từ khi Diệp Thiếu Dương dán phù lên nắp thùng, nước nhà Diệp Quân không còn bị Hạn Bạt làm bốc hơi nước nữa, nên cũng tạm đủ dùng.

Hơn nữa Diệp Thiếu Dương nghĩ đến ngày mai nạn hạn hán sẽ kết thúc, hôm nay đi bộ đường dài, thân thể bốc mùi, không tắm không thể ngủ ngon, bởi vậy mới dùng tắm một phen.

Tắm rửa xong, thay quần áo sạch, người cũng thấy thoải mái hơn hẳn, nằm trên giường của mình, trò chuyện.

Tiểu Mã hỏi: “Tiểu Diệp Tử, có thật là sau khi tiêu diệt Hạn Bạt, trời sẽ mưa hay không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “ Từ lúc Hạn Bạt xuất hiện, không có mưa là do nước không thể ngưng tụ thành mây, dù có mây ở nơi khác tới thì cũng bị nó hấp thu, bây giờ nếu đánh chết Hạn bạt, thì cũng phải chờ đến khi nước tích tụ thành mây, lúc đó mới có mưa.”

“Vậy, ý ngươi là phải chờ đến khi nào trời mưa, thì chúng ta mới có thể xuống núi?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc sắp xong việc ở Tây Xuyên, hai người lại tiếp tục liên lạc, mỗi đêm trước khi ngủ đều trao đổi tin nhắn, không phải chuyện yêu đương mà chỉ là dăm ba câu chuyện phiếm mà thôi.

Diệp Thiếu Dương mời nàng đến quê mình để hỗ trợ, Nhuế Lãnh Ngọc đồng ý nói sau khi xong việc bên kia sẽ tới ngay, Diệp Thiếu Dương không biết nàng có nói thật hay không, nhưng hắn thật lòng hy vọng nàng có thể tới giúp mình.

“Tiểu Diệp Tử, hay là ngươi đăng đàn cầu mưa đi, chờ tóm được Hạn Bạt, ngươi cầu cho một trận mưa xuống.”

Tiểu Mã đột nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương mới vừa gửi xong tin nhắn, buông di động, nhìn hắn nói: “Không thể cầu mưa như ngươi nói được, lượng nước mưa nhiều hay ít căn bản chúng ta không thể thay đổi, nếu bây giờ lấy nước mưa mùa hạ dùng trước thì sẽ phá hư sự cân bằng âm dương.”

Tiểu Mã nói: “Vậy bây giờ ngươi đem lượng nước mưa mùa đông dùng đi, dù sao mùa đông không cần trời mưa.”

“Cầu mưa dù sao cũng làm thay đổi thời tiết, là trái với thiên ý, pháp sư nếu không muốn bị giảm âm đức, thì chưa đến lúc quan trọng, sẽ không sử dụng cách này.”

Tiểu Mã còn muốn nói cái gì, Diệp Thiếu Dương đã tắt đèn, bảo hắn im lặng, đi ngủ.

Mở notebook, lấy ra tờ giấy buổi chiều đã vẽ, bản đồ trận pháp mà hắn đã sử dụng công tào dò đường.

Lấy núi Ngưu đầu làm trung tâm, trận pháp không phải là hình tròn như hắn đã tưởng tượng mà là hình bát giác.

Bát giác tản quang, xu âm tránh dương, đây là một âm trận.

Diệp Thiếu Dương dựa theo quy luật bát môn tương sinh, ở tám góc phân biệt thành tám cửa: Sinh, Tử, Hưu, Thương, Đỗ, Cảnh, Khai, Chí…… Bát môn thay đổi liên tục, vị trí sắp xếp có thể thay đổi, giống như một cái khoá có tám số mật mã, tuân theo quy luật, để tìm ra mắt trận phải suy đoán kết hợp biến động của bát môn.

Diệp Thiếu Dương dò thử nửa giờ, cuối cùng cũng xác định được vị trí của tam môn, nhưng lúc này tinh lực đã cạn, liền ngủ gục, đồ vật cũng không thu dọn, một mạch ngủ đến tận sáng.

Sáng sớm đã bị tiếng đập cửa đánh thức.

“Nhị ca, dậy nhanh, lát nữa ra ngoài xem náo nhiệt đi.”

Cửa mở ra, thấy Tiểu Soái đang phấn khích nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nói: “Có gì náo nhiệt?”

“Hắc hắc, ta nói không rõ, ngươi ra ăn cơm trước đã.”

Diệp Thiếu Dương đánh thức Tiểu Mã, rời giường rửa mặt, đi lên nhà chính, hai vợ chồng Diệp Quân đang dùng cơm sáng.

Nhị thẩm gọi Tiểu Soái mang cho bọn hắn hai chén mì nước.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy mì nước, liền nói đùa Nhị thẩm: “Bữa này phí không ít nước, Nhị thẩm hôm nay sao lại hào phóng như vậy, Vương đại thiện nhân lại phát nước sao?”

Diệp Quân tiếp chuyện: “Hết hạn hán thì từ nay về sau sẽ không sợ thiếu nước nữa, xin bái tạ tổ tông trời đất, nạn hạn hán cuối cùng cũng sắp qua rồi.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Làm sao người biết là sắp hết hạn hán?”

Diệp quân nói: “Con còn không biết à, sáng sớm Diệp bá đã dùng loa thông báo, đại pháp sư đã tìm ra nơi ở của Hạn Bạt, là một nhà ở Vương gia thôn, sáng nay sẽ đi tiêu diệt Hạn Bạt, mọi người đợi lát nữa cùng xem náo nhiệt đi.”

Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn Tiểu Mã, hết sức kinh ngạc.

Tiêu diệt Hạn Bạt, việc này không phải là do mình làm sao, ngoài ông cảnh sát đầu hói kia ra…… Sao lại có người biết Hạn Bạt ở đâu? Ăn vội bữa sáng xong, Diệp Thiếu Dương quay lại phòng, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Manh, sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra mọi việc là do Tưởng Kiến Hoa mà ra: Đêm qua sau khi mình rời khỏi, thôn trưởng của Vương gia thôn đến tìm Tưởng Kiến Hoa, dò hỏi tình hình của Vương Thanh Sơn.

Vốn dĩ lúc trước khi điều tra đôi nam nữ mất tích kia, đã được thôn trưởng Vương gia thôn trợ giúp rất nhiều.

Hơn nữa Tưởng Kiến Hoa nghĩ ngày hôm sau sẽ tiêu diệt Hạn Bạt, có thể yêu cầu thôn trưởng cùng phối hợp, vì thế liền đem tình hình thực tế nói cho ông ta biết.

Chuyện là đám người của tên vu sư

- Cố Kiên, từ khi vào trấn đã được Vương đại thiện nhân tiếp đãi, an bài ở tại biệt thự của mình, đã cùng thôn trưởng tiếp xúc qua nhiều lần.

Vương gia thôn trưởng rất sùng bái Cố Kiên, cho nên sau khi biết được sự tình, đã lập tức đi nói cho hắn biết, vì thế Cố Kiên đã bắt đầu bố trí trận pháp từ đêm qua tới giờ.

“Ta cũng vừa mới biết được tin này,”

Diệp Tiểu Manh tức giận nói, “Tên vu sư đó còn bảo mấy thôn trưởng đi thông báo cho mọi người rằng, sáng hôm nay hắn sẽ ra tay giết Hạn Bạt, triệu tập mọi người đi xem náo nhiệt, thật là tức quá a!”

Diệp Thiếu Dương không thèm để bụng, nói: “Xã hội bây giờ có nhiều pháp sư giống như hắn, khua chiêng gõ trống càng ầm ĩ thì thanh danh càng lớn.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Chúng ta cực khổ điều tra khắp nơi, liền một cái đã bị hắn nẫng tay trên!”

“Không việc gì phải bực mình, nếu hắn có bản lĩnh, thì cứ để cho hắn tiêu diệt Hạn Bạt, nếu hắn đánh không lại, lúc đó chúng ta ra tay vẫn chưa muộn.”

“Hạn Bạt ban ngày không thể hành động, bị thiêu sẽ chết, làm sao mà đánh không được.”

“Mọi việc đều có khả năng xảy ra, đợi lát nữa gặp mặt sẽ nói chuyện.”

Diệp Thiếu Dương hẹn Diệp Tiểu Manh lát nữa gặp mặt ở cửa thôn, sau đó sửa sang lại ba lô, cố gắng mang theo càng nhiều pháp khí càng tốt, rồi đi theo mấy người nhà Diệp Quân ra cửa.

Dọc đường đi, gặp được không ít thôn dân, già trẻ trai gái dắt díu nhau, được hỏi đều nói là đi xem tiêu diệt Hạn Bạt.

Đi tới cửa thôn, thấy Diệp Tiểu Manh đang cùng Tưởng Kiến Hoa ở đó, Diệp Thiếu Dương sợ nơi này không tiện nói chuyện, nên nói mấy người nhà Diệp Quân cứ đi trước, sau đó kéo Tưởng Kiến Hoa lại hỏi han tình hình.

“Cái tên vu sư kia, tối hôm qua sau khi biết tin, liền điện thoại gọi hết đệ tử của hắn tới, sau đó suốt đêm bố trí trận pháp, ngươi đến xem thì sẽ biết, chúng ta đi thôi.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đột nhiên nhớ tới Tam Nương, hướng Diệp Tiểu Manh hỏi thăm.

Tiểu Manh nói, mẫu thân cô nàng không thích xem náo nhiệt, lá gan cũng nhỏ, chỉ muốn ở nhà, vừa lúc cũng để trông coi Tam Nương.

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói một câu không nên nói: “Cha ngươi ta đã gặp, nhưng vẫn còn chưa được gặp mẹ của ngươi.” Hai người Diệp Thiếu Dương về đến nhà, Nhị thẩm vừa thấy bọn họ, lập tức tò mò hỏi: “Các ngươi mấy bữa nay không ở nhà ăn cơm cũng không về nhà, đang làm gì vậy?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, trả lời cho có lệ, rồi cùng Tiểu Mã quay lại phòng.

Sau đó thay phiên nhau vào bếp nấu nước tắm rửa.

Từ khi Diệp Thiếu Dương dán phù lên nắp thùng, nước nhà Diệp Quân không còn bị Hạn Bạt làm bốc hơi nước nữa, nên cũng tạm đủ dùng.

Hơn nữa Diệp Thiếu Dương nghĩ đến ngày mai nạn hạn hán sẽ kết thúc, hôm nay đi bộ đường dài, thân thể bốc mùi, không tắm không thể ngủ ngon, bởi vậy mới dùng tắm một phen.

Tắm rửa xong, thay quần áo sạch, người cũng thấy thoải mái hơn hẳn, nằm trên giường của mình, trò chuyện.

Tiểu Mã hỏi: “Tiểu Diệp Tử, có thật là sau khi tiêu diệt Hạn Bạt, trời sẽ mưa hay không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “ Từ lúc Hạn Bạt xuất hiện, không có mưa là do nước không thể ngưng tụ thành mây, dù có mây ở nơi khác tới thì cũng bị nó hấp thu, bây giờ nếu đánh chết Hạn bạt, thì cũng phải chờ đến khi nước tích tụ thành mây, lúc đó mới có mưa.”

“Vậy, ý ngươi là phải chờ đến khi nào trời mưa, thì chúng ta mới có thể xuống núi?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc sắp xong việc ở Tây Xuyên, hai người lại tiếp tục liên lạc, mỗi đêm trước khi ngủ đều trao đổi tin nhắn, không phải chuyện yêu đương mà chỉ là dăm ba câu chuyện phiếm mà thôi.

Diệp Thiếu Dương mời nàng đến quê mình để hỗ trợ, Nhuế Lãnh Ngọc đồng ý nói sau khi xong việc bên kia sẽ tới ngay, Diệp Thiếu Dương không biết nàng có nói thật hay không, nhưng hắn thật lòng hy vọng nàng có thể tới giúp mình.

“Tiểu Diệp Tử, hay là ngươi đăng đàn cầu mưa đi, chờ tóm được Hạn Bạt, ngươi cầu cho một trận mưa xuống.”

Tiểu Mã đột nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương mới vừa gửi xong tin nhắn, buông di động, nhìn hắn nói: “Không thể cầu mưa như ngươi nói được, lượng nước mưa nhiều hay ít căn bản chúng ta không thể thay đổi, nếu bây giờ lấy nước mưa mùa hạ dùng trước thì sẽ phá hư sự cân bằng âm dương.”

Tiểu Mã nói: “Vậy bây giờ ngươi đem lượng nước mưa mùa đông dùng đi, dù sao mùa đông không cần trời mưa.”

“Cầu mưa dù sao cũng làm thay đổi thời tiết, là trái với thiên ý, pháp sư nếu không muốn bị giảm âm đức, thì chưa đến lúc quan trọng, sẽ không sử dụng cách này.”

Tiểu Mã còn muốn nói cái gì, Diệp Thiếu Dương đã tắt đèn, bảo hắn im lặng, đi ngủ.

Mở notebook, lấy ra tờ giấy buổi chiều đã vẽ, bản đồ trận pháp mà hắn đã sử dụng công tào dò đường.

Lấy núi Ngưu đầu làm trung tâm, trận pháp không phải là hình tròn như hắn đã tưởng tượng mà là hình bát giác.

Bát giác tản quang, xu âm tránh dương, đây là một âm trận.

Diệp Thiếu Dương dựa theo quy luật bát môn tương sinh, ở tám góc phân biệt thành tám cửa: Sinh, Tử, Hưu, Thương, Đỗ, Cảnh, Khai, Chí…… Bát môn thay đổi liên tục, vị trí sắp xếp có thể thay đổi, giống như một cái khoá có tám số mật mã, tuân theo quy luật, để tìm ra mắt trận phải suy đoán kết hợp biến động của bát môn.

Diệp Thiếu Dương dò thử nửa giờ, cuối cùng cũng xác định được vị trí của tam môn, nhưng lúc này tinh lực đã cạn, liền ngủ gục, đồ vật cũng không thu dọn, một mạch ngủ đến tận sáng.

Sáng sớm đã bị tiếng đập cửa đánh thức.

“Nhị ca, dậy nhanh, lát nữa ra ngoài xem náo nhiệt đi.”

Cửa mở ra, thấy Tiểu Soái đang phấn khích nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nói: “Có gì náo nhiệt?”

“Hắc hắc, ta nói không rõ, ngươi ra ăn cơm trước đã.”

Diệp Thiếu Dương đánh thức Tiểu Mã, rời giường rửa mặt, đi lên nhà chính, hai vợ chồng Diệp Quân đang dùng cơm sáng.

Nhị thẩm gọi Tiểu Soái mang cho bọn hắn hai chén mì nước.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy mì nước, liền nói đùa Nhị thẩm: “Bữa này phí không ít nước, Nhị thẩm hôm nay sao lại hào phóng như vậy, Vương đại thiện nhân lại phát nước sao?”

Diệp Quân tiếp chuyện: “Hết hạn hán thì từ nay về sau sẽ không sợ thiếu nước nữa, xin bái tạ tổ tông trời đất, nạn hạn hán cuối cùng cũng sắp qua rồi.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Làm sao người biết là sắp hết hạn hán?”

Diệp quân nói: “Con còn không biết à, sáng sớm Diệp bá đã dùng loa thông báo, đại pháp sư đã tìm ra nơi ở của Hạn Bạt, là một nhà ở Vương gia thôn, sáng nay sẽ đi tiêu diệt Hạn Bạt, mọi người đợi lát nữa cùng xem náo nhiệt đi.”

Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn Tiểu Mã, hết sức kinh ngạc.

Tiêu diệt Hạn Bạt, việc này không phải là do mình làm sao, ngoài ông cảnh sát đầu hói kia ra…… Sao lại có người biết Hạn Bạt ở đâu? Ăn vội bữa sáng xong, Diệp Thiếu Dương quay lại phòng, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Manh, sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra mọi việc là do Tưởng Kiến Hoa mà ra: Đêm qua sau khi mình rời khỏi, thôn trưởng của Vương gia thôn đến tìm Tưởng Kiến Hoa, dò hỏi tình hình của Vương Thanh Sơn.

Vốn dĩ lúc trước khi điều tra đôi nam nữ mất tích kia, đã được thôn trưởng Vương gia thôn trợ giúp rất nhiều.

Hơn nữa Tưởng Kiến Hoa nghĩ ngày hôm sau sẽ tiêu diệt Hạn Bạt, có thể yêu cầu thôn trưởng cùng phối hợp, vì thế liền đem tình hình thực tế nói cho ông ta biết.

Chuyện là đám người của tên vu sư

- Cố Kiên, từ khi vào trấn đã được Vương đại thiện nhân tiếp đãi, an bài ở tại biệt thự của mình, đã cùng thôn trưởng tiếp xúc qua nhiều lần.

Vương gia thôn trưởng rất sùng bái Cố Kiên, cho nên sau khi biết được sự tình, đã lập tức đi nói cho hắn biết, vì thế Cố Kiên đã bắt đầu bố trí trận pháp từ đêm qua tới giờ.

“Ta cũng vừa mới biết được tin này,”

Diệp Tiểu Manh tức giận nói, “Tên vu sư đó còn bảo mấy thôn trưởng đi thông báo cho mọi người rằng, sáng hôm nay hắn sẽ ra tay giết Hạn Bạt, triệu tập mọi người đi xem náo nhiệt, thật là tức quá a!”

Diệp Thiếu Dương không thèm để bụng, nói: “Xã hội bây giờ có nhiều pháp sư giống như hắn, khua chiêng gõ trống càng ầm ĩ thì thanh danh càng lớn.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Chúng ta cực khổ điều tra khắp nơi, liền một cái đã bị hắn nẫng tay trên!”

“Không việc gì phải bực mình, nếu hắn có bản lĩnh, thì cứ để cho hắn tiêu diệt Hạn Bạt, nếu hắn đánh không lại, lúc đó chúng ta ra tay vẫn chưa muộn.”

“Hạn Bạt ban ngày không thể hành động, bị thiêu sẽ chết, làm sao mà đánh không được.”

“Mọi việc đều có khả năng xảy ra, đợi lát nữa gặp mặt sẽ nói chuyện.”

Diệp Thiếu Dương hẹn Diệp Tiểu Manh lát nữa gặp mặt ở cửa thôn, sau đó sửa sang lại ba lô, cố gắng mang theo càng nhiều pháp khí càng tốt, rồi đi theo mấy người nhà Diệp Quân ra cửa.

Dọc đường đi, gặp được không ít thôn dân, già trẻ trai gái dắt díu nhau, được hỏi đều nói là đi xem tiêu diệt Hạn Bạt.

Đi tới cửa thôn, thấy Diệp Tiểu Manh đang cùng Tưởng Kiến Hoa ở đó, Diệp Thiếu Dương sợ nơi này không tiện nói chuyện, nên nói mấy người nhà Diệp Quân cứ đi trước, sau đó kéo Tưởng Kiến Hoa lại hỏi han tình hình.

“Cái tên vu sư kia, tối hôm qua sau khi biết tin, liền điện thoại gọi hết đệ tử của hắn tới, sau đó suốt đêm bố trí trận pháp, ngươi đến xem thì sẽ biết, chúng ta đi thôi.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đột nhiên nhớ tới Tam Nương, hướng Diệp Tiểu Manh hỏi thăm.

Tiểu Manh nói, mẫu thân cô nàng không thích xem náo nhiệt, lá gan cũng nhỏ, chỉ muốn ở nhà, vừa lúc cũng để trông coi Tam Nương.

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói một câu không nên nói: “Cha ngươi ta đã gặp, nhưng vẫn còn chưa được gặp mẹ của ngươi.”