Có sự giúp đỡ của Đại nương, cùng việc bọn người kia đạt mục đích xong nhanh chóng rời đi, người trong làng cũng bắt đầu dần chấp nhận Lục Ngôn Hòa.
Hắn cuối cùng đã trưởng thành.
Sau khi xác nhận bọn người kia không quay lại.
Lục Ngôn Hòa mới lần đầu ra khỏi sân, rồi "tình cờ" chỉ dẫn cháu trai của trưởng làng viết văn.
Ai cũng biết bài văn của cháu trai trưởng làng tầm thường, khó qua kỳ thi ở phủ.
Nhưng chỉ nhờ sự chỉ dẫn của Lục Ngôn Hòa, bài văn này lại được vị phu tử nghiêm khắc nhất của học viện khen ngợi.
Trưởng làng vui mừng, đối xử với Lục Ngôn Hòa rất nhiệt tình.
Cùng với đó, thái độ của người trong làng đối với Lục Ngôn Hòa cũng dịu đi.
Những ánh mắt kỳ lạ ít đi nhiều.
Người có học thức ở đâu cũng được tôn trọng.
Lục Ngôn Hòa lại bắt đầu giúp người viết thư và chép sách để kiếm tiền.
Nhưng khi làm những việc này, Lục Ngôn Hòa rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Hắn đưa cho ta số bạc kiếm được.
"Ngươi tháng này đưa nhiều quá."
"Không."
Lục Ngôn Hòa dừng lại, lại nói: "Ngày đó... ta đã nghe thấy ngươi nói chuyện với Đại nương, nếu không có ngươi giúp, người trong làng cũng không nhanh chóng chấp nhận ta như vậy, đa tạ."
Tiểu công tử vẫn không quen với việc cảm tạ người khác.
Giọng nói ngày càng nhỏ.
Vừa nói xong tai đã đỏ bừng.
Vì vậy ta thuận miệng nói: "Có gì mà cảm tạ? Ngươi là phu quân của ta, ta giúp ngươi vốn là chuyện nên làm."
Tay Lục Ngôn Hòa đang chép sách khựng lại.
Mực nhỏ xuống, làm nhòe chữ viết sẵn.
Ta thò đầu qua, nhắc nhở hắn: "Thật đáng tiếc, trang giấy này đã hỏng rồi. Ngươi sao vậy?"