Trên trấn có một vị đại phu họ Tống, trước đây từng là quân y.
Nhưng tính tình cổ quái.
Thứ mà Trần thúc mang về là thứ mà Tống đại phu cần, ông mới đồng ý xem chân cho Lục Ngôn Hòa.
"Nếu ta không đồng ý, nữ đồ tể này sẽ làm phiền ta mỗi ngày."
Đại phu Tống mặt lạnh hừ một tiếng.
Ta không nhịn được cãi lại: "Nhưng ngài cũng không ít lần ăn thịt heo ta mang đến."
Ông lão trừng mắt nhìn ta.
Cuối cùng quay đầu nhìn Lục Ngôn Hòa: "Nàng tuy không xứng với ngươi, nhưng tâm ý đó là thật."
Lục Ngôn Hòa mím môi, nhìn ta một cái rồi lại im lặng.
Không biết đang nghĩ gì.
Chân của hắn có thể chữa được.
Cần phải gãy xương rồi nối lại.
Rất đau.
Và việc phục hồi sau khi nối lại cũng cần phải kiên trì hàng ngày, nếu không sẽ công cốc.
"Phương pháp này cũng chưa chắc thành công. Vừa hay ta cũng cần chuẩn bị một số thứ, các ngươi có thể về nhà suy nghĩ kỹ."
Nói xong Tống đại phu liền đuổi chúng ta ra ngoài.
Ta thấy ánh sáng trong mắt Lục Ngôn Hòa lại tối đi nhiều.
Ta không biết nói lời an ủi gì.
Chỉ chuẩn bị một bữa cơm để bồi bổ cho Lục Ngôn Hòa.
Nhưng người này vừa ăn vừa đột nhiên khóc.
"Nữ đồ tể," Lục Ngôn Hòa cúi đầu, cắn chặt môi để kìm nén giọng nói run rẩy: "Ngươi có phải rất thích ta không?"
Ta gật đầu: "Đúng vậy."
Nhưng Lục Ngôn Hòa lại bị sự thành thật của ta làm nghẹn lời.
Hắn nghiến răng: "Ngươi xấu xí như vậy, ngoài việc g.i.ế.c heo thì không có bản lĩnh gì khác, dựa vào đâu mà thích ta!"
Ta gãi đầu, không biết trả lời câu hỏi của Lục Ngôn Hòa thế nào.
Vì vậy ta thử hỏi: "Vậy ta không thích ngươi nữa?"
"Ngươi dựa vào đâu mà không thích ta!"
Lục Ngôn Hòa lại thẹn quá hóa giận.
Trừng mắt nhìn ta như muốn lao lên cắn hai cái.
Giờ đây dáng vẻ này, lại có vài phần sinh khí cao ngạo như lúc mới gặp.
Dù nói gì cũng sai.
Ta không lên tiếng nữa.
Nhưng Lục Ngôn Hòa lại im lặng.
"Nữ đồ tể," hắn lại gọi ta, nói: "Ta không thích ngươi."
Ta biết mà.
Ta nghĩ. Ta đã sớm biết rồi.
Nhưng không hiểu sao, khi nghe Lục Ngôn Hòa tự nói ra, lòng ta vẫn thấy nghẹn ngào khó chịu.
Còn có chút chua xót.
"Nhưng ngươi cứu ta, ta nên báo ơn."
Lục Ngôn Hòa tránh ánh mắt của ta, nói nhanh hơn: "Ta, ta chưa từng kể về gia đình ta phải không?"
Vì vậy ta mới biết Lục Ngôn Hòa vốn là con út của phủ tướng quân, trên còn có ba tỷ tỷ, từ nhỏ đã được cưng chiều.
Hắn phạm lỗi ở kinh thành, bị cha mẹ đuổi đến đây, nói là để rèn luyện tính cách.
Nhưng vừa đến Thái Bình huyện không lâu, phủ tướng quân gặp chuyện. Truyện Cổ Đại
Nói là tạo phản.
"Người đánh gãy chân ta và bách hại ta đủ kiểu, là thế tử của phủ Tấn vương.
Trước đây ta ỷ vào có phủ tướng quân, hành sự không kiêng dè. Hắn cưỡng đoạt dân nữ, áp bức bách tính, ta bày kế khiến hắn gãy một chân. Cha mẹ ta vì vậy mới muốn ta tránh đầu sóng ngọn gió."
Sau đó phủ tướng quân thất bại, gãy chân lại thành Lục Ngôn Hòa.
"Ta tưởng hắn không g.i.ế.c ta là muốn hành hạ ta hơn."
Lục Ngôn Hòa nở một nụ cười, ánh mắt ngày càng sáng: "Nhưng giờ xem ra, có lẽ vì cha mẹ ta chưa chết, hắn không dám g.i.ế.c ta, nhưng cũng không nuốt trôi cơn giận."
"Vậy ngươi định về nhà không?"
Ta hỏi hắn.
Ánh sáng trong mắt hắn lập tức cứng lại.
Lục Ngôn Hòa ngẩng đầu nhìn ta, mở miệng.
Cuối cùng hít một hơi sâu: "Ngươi và ta chưa thành thân trọn vẹn, không tính là phu thê thực sự. Nếu ta có thể về nhà... ngươi cũng đi cùng ta, lúc đó ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Nhưng ngoài việc bảo vệ ta thì sao?
Lục Ngôn Hòa cúi đầu, không nói ra được.
Cũng đúng.
Hắn là tiểu công tử cao cao tại thượng của phủ tướng quân, còn ta chỉ là một nữ đồ tể xấu xí.