Qúy Phi Giá Lâm

Chương 18: Chương 18





Buổi tối hơn 11 giờ, bìnhdịch còn hơn phân nữa. Phòng truyền to như vậy, chỉ có hai người bọn họ.


Không gian xung quan yêntĩnh, tiếng chuông quen thuộc bất thình lình vang lên: “Mẹ bạn tìm bạn, ba bạntìm bạn, anh bạn tìm bạn…”


Sợ đánh thức cô, HoắcDuẫn Đình vội vàng móc túi áo khoác cô, trên màn hình di động xinh xắn hiện lênba chữ “Mẫn đại nhân”.


Mới vừa ấn phím nghe, đốiphương liền tuôn trào một chuỗi: “Vạn tiểu Phi, cậu đã chạy đi đâu? Đưa cái gìmà đi lâu như vậy? Ký túc xá đã muốn đóng cửa, cậu đêm nay ngủ trên đường đi!”


Hoắc Duẫn Đình đem điệnthoại cách xa lỗ tai, sau khi xác định cô nói xong, giọng mới đè nặng đáp lại:“Xin chào, tiểu Phi không khỏe, cho nên tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”


“A?” Thiệu Mẫn không đoántrước đáp lời cô không phải Vạn Quý Phi, bỗng chốc sửng sốt. Hơn nữa ngày mớikhôi phục vẻ dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “Anh là…” Hai chữ anh trai còn chưa nói ra,Hoắc Duẫn Đình đã trả lời: “Tôi họ Hoắc, là bạn của tiểu Phi.”


“Nga? Hoắc?” Xú nha đầuthế nhưng nói dối mình! Thiệu Mẫn vuốt cằm, thản nhiên hỏi: “Tiểu Phi hiện tạinhư thế nào?”


“Cô ấy sốt hơn 39 độ,đang ở đây truyền dịch.”


“Nghiêm trọng như vậy a,tôi còn tưởng rằng cô ấy chỉ bị mệt một chút.” Cô lầm bầm lầu bầu hai câu, lạinghiêm trang tự giới thiệu: “Tôi là bạn cùng phòng tiểu Phi, tên Thiệu Mẫn. Côấy vừa rồi hẳn là xuống dưới lầu tìm anh đi? Nhưng giờ ký túc xá đã đóng cửa,cô ấy không thể quay về.”


“Ừh, tôi đêm nay sẽ thulưu cô ấy.”


Người bên kia đầu điệnthoại quả nhiên nhất thời vẻ mặt xấu xa. ”Vậy phiền toái anh, cần phải trântrọng bệnh nhân, không thể khi dễ cô ấy nga.”


Hoắc Duẫn Đình hơi nhíumày “Tôi sẽ không hướng bệnh nhân xuống tay, yên tâm. Nga, nếu cô ấy ngày maikhông trở lại, giúp cô ấy xin phép.”


“Được, không thành vấnđề!”


“Cám ơn.”


“Không cần khách khí.”


Sau khi ngắt điện thoại,Hoắc Duẫn Đình cười cười.


“Em có nhắc tới tôi vớibạn học sao? Bằng không cô ấy làm sao mà biết tôi khi dễ em?” Hắn cầm lấy khăntay giúp cô lau mồ hôi, nhẹ giọng hỏi. Như dự kiến, bên trong phòng không có ngườiđáp lại, cô ngủ thật sự trầm.



Khi ngủ say cô như thiênsứ nhỏ, yên tĩnh, nhu thuận, nhưng hắn vẫn là thích xem bộ dáng khi tỉnh táocủa cô.


Khuôn mặt của cô một bộbiểu tình thực phong phú, thời điểm vui vẻ cười đến lông mi cong cong, khi đùagiỡn tự ình thông minh trong mắt lóe linh khí giảo hoạt, thời điểm mấthứng cái mũi cùng với khuôn mặt nhăn giống như bộ da ch* , khi tức giận miệnglại đô lên như heo con.


Vô luận trên người cô cóbiểu tình như thế nào, đều làm cho hắn muốn cười. Hoắc Duẫn Đình vén tóc mái ẩmướt thành một đoàn trên trán của cô, ngón tay lưu luyến không rời ở trên khuônmặt trơn mềm này.


Muốn cô, nghĩ muốn đem cô—- làm của riêng! Cho dù biết trong lòng cô có người khác!


Muốn cầm tù một ngườikhông khó, chỉ cần tốn chút tâm tư, đúng không? Hoắc Duẫn Đình vỗ về lông mithanh tú cô, trong mắt lóe kiên định.


Bình dịch thứ nhất saunữa giờ thì xong, thay đổi bình thứ hai, tiếp tục chờ đợi. Một lát sau, bệnhnhân nằm ở trên giường thoáng một cái đảo thân mình, không cẩn thận chạm trúngtay châm kim, đau đến mức rên rỉ ra tiếng.


Hoắc Duẫn Đình đang ngủgà ngủ gật ngay lập thời thanh tỉnh, nhìn đến bình truyền dịch trong suốt cólẫn hồng sắc, liền vội vàng đè tay cô lại.


Vạn Quý Phi chậm rãi mởmắt ra, mặt bộ nhăn nhó, hé ra cái miệng đáng thương hề hề miếu máo, nhìn thấyhắn câu nói đầu tiên đó là: “Hoắc Duẫn Đình… Sư huynh không thích tôi.”


Vừa rồi, cô lại mơ thấymột màn đêm đó trên hành lang ở khách sạn Tiếu Hà lạnh lùng xoay người, mới cốgắng mở mắt ra, nhìn thấy hắn tựa như giữa đại dương rộng lớn tìm được mộtthanh gỗ víu giữ, liền ủy khuất nói hết ra.


Bàn tay Hoắc Duẫn Đìnhcứng đờ, đôi mắt sáng sủa nhất thời trở nên phức tạp thâm trầm. Thế nhưng cô làbệnh nhân, hắn không thể phát tác, chính là vẻ mặt nghiêm túc không nói lờinào.


Không lấy được sự an ủi,Vạn Quý Phi cực kỳ thất vọng, phát sốt làm cho cô toàn thân cảm thấy mệt mỏi,khốn đốn cực kỳ liền nhắm mắt lại, tay vừa mới giật giật, lập tức lại bị đèlại.


“Đừng lộn xộn!”


Thanh âm nói chuyện thậpphần uy nghiêm, Vạn Quý Phi mếu máo, nước mắt lại không không chịu thua kém đổập xuống. Vì sao sinh bệnh người còn không nhận được sự an ủi?


“Cô…” Hoắc Duẫn Đình âmthầm nắm quyền đầu, cố gắng áp chế xao động trong lòng, cứng ngắc an ủi: “Đừngsuy nghĩ miên man nữa.”


“Hoắc Duẫn Đình…” Cô sâukín kêu tên của hắn, mở ra mắt, vẻ mặt đau khổ: “Anh có thích người nào haykhông?” Anh có hiểu cái loại tâm tình lo được lo mất này hay không?


Hoắc Duẫn Đình trừng mắtnhìn cô, trên mặt không chút biểu tình.



“Ai.” Cô than nhẹ, giốngnhư chính mình hỏi cái vấn đề thực ngu ngốc. Hắn như thế nào lại đem chuyệnriêng tư như vậy nói cùng cô? Thật không tốt.


“Có!” Ngoài mong đợi, hắncòn thật sự trả lời.


“Ai?” Bởi vì có bát quái,cho nên rất có tinh thần .


“Không nói cho cô!”


“Thối!” Vạn Quý Phi hungác nhìn hắn liếc mắt một cái, tự nhiên lại đình trệ hứng thú của người ta, chánghét!


Sờ sờ trán, giống nhưkhông còn sốt nữa, tuy rằng vẫn cảm thấy mệt chết đi, bất quá không cảm thấychoáng váng đầu. Giãy dụa muốn đứng lên, hắn tức giận hỏi: “Lại muốn như thếnào?”


Cô nhếch miệng, nhỏ giọngnói: “Đi toilet.”


Hoắc Duẫn Đình bất đắc dĩđứng dậy, cầm theo cây treo bình dịch. Vạn Quý Phi tìm được dép lê của mình, vộivàng xuống giường. Vận thân đi nhanh về phía trước, hai mắt lờ mờ, lập tức đãđược người đỡ lấy.


“Đi chậm một chút.”


“Việc gấp việc gấp!” Côkéo cánh tay hắn dậm thẳng chân.


Hoắc Duẫn Đình tĩnh lặng,nửa ôm nửa lôi kéo cô bước nhanh đi đến toilet, đem bình truyền dịch treo vàotrên móc ở góc tường.


Vạn Quý Phi giữ nguyên tưthế đứng đấy, mới ý thức được hắn còn không đi, xấu hổ hô to: “Anh còn không đira ngoài?”


“Tôi nghĩ đến cô cần tôihỗ trợ thoát quần.”


“Cút!” Ai muốn anh hỗ trợ!Lưu manh!


Hắn cười meo meo rời khỏitoilet, đóng cửa lại. Người ở bên trong lập tức lại rít gào một câu: “Cút xamột chút!” Gần như vậy sẽ nghe được thanh âm nước chảy đi!



Thẹn thùng thành như vậy,Hoắc Duẫn Đình không tiếng động cười to. Vài bước đi đến bên cửa sổ cách toiletkhông xa, bên ngoài tối đen một mảnh, chỉ có xa xa trên đường cái có vài ngọnđèn. Hắn mở cửa sổ, để cho gió thổi vào.


Phải làm như thế nào mớitốt đây? Trực tiếp ăn luôn hay vẫn là chậm rãi?


Trong toilet, Vạn Quý Phinghiêng tai nghe tiếng bước chân đi xa, mới thật cẩn thận thoát quần ngồi xổmxuống. Giải quyết vấn đề sinh lý cần kịp thời, trong đầu có chút hoảng hốt: Khinào thì bắt đầu, cô cùng hắn trở nên thân mật như vậy? Loại cảm giác này thậtquá quỷ dị.


Từ toilet đi ra, liềnthấy hắn đứng ở bên cửa sổ hút thuốc. Khói nhẹ lượn lờ, sườn mặt của hắn nhìncó điểm tịch mịch.


Phát hiện cô đứng ngốc ởbên kia, Hoắc Duẫn Đình nhanh chóng dụi điếu thuốc đi trở về đến, tay tự nhiêntiếp nhận cái bình. Một cỗ mùi trong không khí phiêu tán, Vạn Quý Phi nhăn mặtnhăn mũi: “Thật thối!”


Hắn nhún nhún vai, cônhịn không được lại bổ sung thêm câu: “Đừng hút thuốc nhiều như vậy, không tốtcho sức khỏe.”


“Cô muốn tôi cai thuốcsao?”


“Thối, ai quản anh.” Nói chocùng giống như có thể vì cô mà cai thuốc, Vạn Quý Phi mới mặc kệ chuyện ma quỷhết bài này đến bài khác của hắn, miễn cho nói nhiều lại sai nhiều.


Quay về giường, nhìn bìnhtruyền dịch còn hơn phân nửa bình. Ngủ vài lần, dáng vẻ ủ rũ đã hòa toàn tiêután. Hắn vào phòng toilet, khi đi ra khóe miệng có dính vệt nước. Sẽ không phảiđi súc miệng đi? Vạn Quý Phi trong đầu suy đoán, sẽ là vì lời của cô sao? Cókhả năng sao?


“Khát không?” Hắn lấykhăn tay lau khóe miệng.


Vạn Quý Phi liếm liếmkhóe môi khô cạn, mới phát hiện mình thật sự khát, vì thế gật gật đầu. Kỳ thậtkhông chỉ khát, cô còn đói nhưng là ngượng ngùng nói ra.


Hắn đi rót nước lại đây,nhìn cô ngấu nghiến uống cạn, lắc đầu. ”Buổi tối có ăn cái gì không?”


Vạn Quý Phi đem miệng đầynước nuốt vào, đang cầm cái chén không vô tội lắc đầu.


Hắn khép đôi mắt, thảnnhiên nói: “Ngoan ngoãn ngồi đó, đừng có đi đâu cả, tôi đi ra ngoài một chút.”Nói xong liền đi.


Hắn là đi mua thức ăngiúp cô đi? Vạn Quý Phi mắt trừng cánh cửa phòng, cắn cắn môi, trong lòng vạnphần ngóng trông.


Ước chừng 20 phút sau, côchờ đến ngủ gà ngủ gật , hắn mới trở về. Nhìn thấy cái hộp hắn cầm trong tay,cô cao hứng nhếch môi.


“Thật đói!” Cô cũng khôngkhách khí, lấy bàn tay không bị châm đoạt lấy cái hộp đặt bên quầy nhỏ cạnhgiường, nóng vội mở ra. Cháo hương xông vào mũi, còn có làn khói trắng lượn lờ,cô nhận ra được chính là cháu hoa của Trân Bảo trai. Hít một hơi cho dù có làcháo hoa, cũng đủ khiến cho cô thèm ăn.


“Cẩn thận nóng.” Thấy côgian nan dùng tay trái đem thìa đưa vào miệng, hắn hảo tâm nhắc nhở.


Kết quả cô thật sự bịnóng, cái lưỡi nhỏ đau tựa như kiến cắn, theo thói quen tính dùng tay phải quạtquạt, vừa mới nâng lên mới nhớ lại bị châm, cảm thấy cực kỳ ảo não. Hắn lắcđầu, tay lấy cái muỗng nhỏ từ cô, đem muỗng cháo nâng lên, trộn lẫn vài cái,múc một miếng thổi lại thổi, mới đưa đến bên miệng cô. ”Ăn.”



Vô tâm vô phế, cô cũngkhông lưu ý động tác này có bao nhiêu thân mật, một lòng chỉ đặt trên nghiệpăn, thực tự nhiên đem thìa ngậm vào.


Hắn cứ như vậy một ngụmmột ngụm uy cô, một ngụm cuối cùng cũng ăn xong, cô vuốt cái bụng dựa vào đầugiường, thỏa mãn đánh cái ợ.


“No rồi?”


“Ân.” Cô gật gật đầu. Hắnnhận lấy cái hộp, ném tới thùng rác bên ngoài , sau đó lại rót một ly nước ấmqua đây, từ trong túi lấy ra một bao gì đó.


“Uống thuốc.”


Vạn Quý Phi ngoan ngoãnđem dược nuốt vào.


Hoắc Duẫn Đình lập tứcđem cốc nước duy nhất cầm lại, đi vào toilet một đường trở lại. Ánh mắt của côvẫn đuổi theo, cho đến hắn trở lại, mới than thở: “Hoắc Duẫn Đình, kỳ thật anhlà người tốt.”


Hắn sửng sốt, hai mắtthẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Hắn thế nhưng, vô duyên vô cớ được nhận định thànhngười tốt a?


“Trước kia tôi luôn cảmthấy anh rất xấu, vừa thích đùa giỡn trêu cợt tôi, lại tính kế tôi, bất quátrải qua đêm nay, tôi đối với anh đã thay đổi.” Cô chưa để ý tới ánh nhìn chằmchằm của hắn, cứ luôn miệng nói liên miên.


Hoắc Duẫn Đình kéo ghếdựa bên giường qua ngồi xuống, ôm lấy ngực: “Cho nên, cô quyết định báo đáp tôithật tốt?”


“Cái gì chứ? Đại ân khônglời nào cảm tạ hết được!” Cô vẫy vẫy tay, đùa giỡn giống như tiểu vô lại.


“Có ân quan trọng phảiđược báo đáp!” Thanh âm leng keng mà có lực.


“Tốt thôi! Nếu về sau anhcòn muốn chụp ảnh, tôi sẽ vì nghĩa mà làm!” Chỉ biết hắn sẽ không dễ dàng bỏqua cơ hội tính kế với cô như vậy, Vạn Quý Phi bĩu môi, có chút bất mãn.


“Đây là tất nhiên! Côphải nhớ kỹ, hôm nay vì cô trả giá như thế, tương lai tôi có cái yêu cầu gì, côcũng không thể cự tuyệt!”


“Kia cũng phải ở trongphạm vi năng lực mới được!” Chẳng lẽ vi phạm pháp luật cô cũng phải đáp ứngsao?


“Yên tâm, tuyệt đối là côcó thể đảm nhiệm .”


“Ok.” Cô không quá tìnhnguyện hứa hẹn.


Hoắc Duẫn Đình cười cười,con ngươi đen sau thấu kính hiện lên một đạo tinh quang.


Có những lời này của côlà tốt rồi!