Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)

Chương 47: Giáo huấn



Tiêu Mạc Ngôn thoải mái bước tới, cởi giày tùy ý quẳng ra ngoài, cô nằm nghiêng trên giường, tay phải chống đầu, đôi mắt trong suốt mà thâm thúy sáng lên trong đêm, tầm mắt tập trung lên người Hạ Linh Doanh đang ngủ.

Dường như gầy hơn lúc trước... Hai má hơi hóp lại, chiếc cằm nhọn nhọn bướng bỉnh, lông mi cong dài, hô hấp khó nhọc. Không tự giác, Tiêu Mạc Ngôn hơi nhíu mày, vươn tay xoa xoa mày Hạ Linh Doanh. Em... có phải lại không đối đãi tốt với bản thân, không nghe lời như vậy sao? Xem ra, phải giáo huấn một chút.

Nói làm liền làm, Tiêu Mạc Ngôn cười tà ác, cũng không sốt ruột cởi váy của nàng. Vuốt nhẹ dọc đôi chân thon dài như bạch ngọc theo chiếc váy lộ ra, da thịt trắng sữa khiến người ta lưu luyến, mười ngón chân mềm mại, thân hình mẫn cảm của Hạ Linh Doanh hơi hồng lên, Tiêu Mạc Ngôn lúc này mới vừa lòng ngừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng. Trong lúc ngủ mê Hạ Linh Doanh bị kích thích không tự giác khẽ ngâm một tiếng, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu, theo bản năng cuộn tròn người lại.

Ngón tay linh hoạt nhanh chóng cởi bỏ váy, thong thả trượt xuống, chiếc váy ngắn trong phòng KTV vẫn khiến Tiêu Mạc Ngôn đau đầu nay được tháo xuống, nét mặt cô biểu lộ vẻ đắc ý tươi cười. Người nào đó không hề áy náy vì hành vi đáng xấu hổ của mình mà còn ngày càng quá lố, thân hình cô hơi chuyển động. Tiêu Mạc Ngôn nằm phía trên Hạ Linh doanh, ngón tay cách một tầng vải mỏng chậm rãi vuốt ve nơi thần bí kia, cô cúi đầu, cắn cánh môi Hạ Linh doanh, thở hắt ra một hơi, nói nhỏ.

"Bảo bối, còn không tỉnh sao?"

"Ưm..."

Cùng với tiếng nói nhẹ nhàng, Hạ Linh Doanh chậm rãi tỉnh dậy, mùi hương bạc hà quen thuộc ập đến, khiến nàng lập tức cảnh giác, cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi, thân thể cũng dần có phản ứng cùng với đại não. Cuối cùng, bàn tay cách một tầng vải của Tiêu Mạc Ngôn rút lại, rồi trượt vào, động tác khiến cho Hạ Linh Doanh thở gấp liên tục, dòng nước mắt chảy ra phủ lên đôi gò má của nàng.

"Tiêu..."

Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, mở to hai mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang bận rộn trên người mình, sau khi nhìn rõ, Hạ Linh Doanh nhanh chóng xoay đi, đôi má trắng tuyết phảng phất như đỏ hồng lên. Cảm giác và thị giác cùng bị kích thích, không cho phép nàng nói dối, thân thể trẻ trung mẫn cảm dần nóng lên.

Tay phải Tiêu Mạc Ngôn dừng lại trong người Hạ Linh Doanh, cười quyến rũ nhìn nàng, nhẹ nói:

"Không muốn sao?"

Hạ Linh Doanh gắt gao cắn môi dưới, không chịu đáp lời, nàng vẫn chưa quen được thói quen nói khích của Tiêu Mạc Ngôn. Đã sớm dự đoán được nàng sẽ như thế, Tiêu Mạc Ngôn tà ác cười, tay phải nhanh chóng chuyển động kịch liệt, Hạ Linh Doanh dùng lực ôm lấy lưng Tiêu Mạc Ngôn, phát ra âm thanh nức nở:

"Muốn..."

"Nhưng tôi không muốn thế..."

Tiêu Mạc Ngôn kiều mỵ cười khẽ, cực nhanh rút ngón tay ra, cúi xuống đỉnh núi đang nhô lên, dùng lực hút lấy, lại khiến cho người bên dưới run rẩy. Miệng tham lam rời đi, Tiêu Mạc Ngôn giơ lên tay phải, chất lỏng trong suốt dưới ánh đèn thản nhiên như phát sáng, trước mặt Hạ Linh Doanh, cô vươn ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm.

"Ừm..."

Hạ Linh Doanh xấu hổ muốn chết, sắc mặt càng đỏ hơn, thân thể lại vì Tiêu Mạc Ngôn không ngừng kích thích mà xao động, nàng bất an co chân, vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Thật sự là... rất đáng giận...

"Em nghĩ gì đó?"

Tiêu Mạc Ngôn ra vẻ vui thích ghé vào trên người nàng, trong mắt ý cười ấm áp, tình cảm trong tim phát ra nồng đậm. Như thế nào? Đến bây giờ còn không phục? Được, chúng ta cứ từ từ.

Rốt cuộc, chướng ngại duy nhất được Tiêu Mạc Ngôn kéo lên, muốn lột đi. Hạ Linh Doanh vẫn không chịu phối hợp, cắn môi, gắt gao nắm lấy góc áo. Cái này, có chút chọc giận Tiêu Mạc Ngôn, cô nheo mắt, nhìn Hạ Linh Doanh khẽ cười một tiếng.

"Em không cởi?"

"Không cởi..."

Âm thanh kháng nghị nho nhỏ, tuy rằng biết là vô dụng nhưng Hạ Linh Doanh không muốn thuận theo Tiêu Mạc Ngôn, cố gắng giãy giụa trước lúc chết. Ai ngờ Tiêu Mạc Ngôn nghe thế liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn đầu giường, nằm sấp xuống, dịu dàng vuốt tóc Hạ Linh Doanh.

"Được, không cởi thì không cởi..."

Hạ Linh Doanh có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, sao lại tốt bụng vậy? Tiêu Mạc Ngôn vẫn mang nụ cười xấu xa, không cởi nhưng mà... Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi ngừng lại không cởi áo của nàng, cũng không sốt ruột mà đem áo lụa của nàng vòng ra sau gáy rồi cột ở đầu giường, cái này, Hạ Linh Doanh khóc không ra nước mắt.

Hai tay áo không cởi giống như trói nàng trên giường, thân trên không cử dộng được, mà Tiêu Mạc Ngôn trước mắt đã thôi cười, đồng tử dần dần đậm màu. Cô cúi xuống dùng lực hút mạnh ngực nàng. Không cẩn thận như bình thường, tay đồng thời dò xét đi xuống, lần đầu tiên nàng nếm thử hai ngón tay tiến vào.

"Ưm..."

Hai tay Hạ Linh Doanh bị kềm lại, chỉ có thể rướn người muốn xua tan cảm giác bất ngờ này, trong lúc đó, hai ngón tay bởi vì động tác này mà càng thâm nhập sâu thêm, mà trước ngực nàng lại càng bị dày xéo.

"Ưm... Tiêu... khó chịu..."

"Ha ha, ngoan, một hồi sẽ không khó chịu nữa..."

Căn bản là nói cho có lệ, Tiêu Mạc Ngôn không để ý Hạ Linh Doanh cầu xin, càng thêm tùy ý giày vò thân thể trắng tuyết. Đột nhiên cảm thấy tay vướng víu, Tiêu Mạc Ngôn nhíu nhíu mày, nâng hai chân Hạ Linh Doanh lên, đem hai ngón tay rút mạnh ra. Trong lúc Hạ Linh Doanh nức nở, Tiêu Mạc Ngôn nâng nàng dậy, tăng động tác tay, thân thể dùng lực hướng về phía trước.

"A..."

Chỉ một chút, Hạ Linh Doanh liền chịu không nổi, hai tay vẫn bị trói buộc, cảm giác tra tấn và khoái cảm cùng bùng nổ một lúc, bức nàng chảy nước mắt.

Mà Tiêu Mạc Ngôn lại không thương hương tiếc ngọc như bình thường, càng thêm kịch liệt ra vào, dường như muốn xuyên qua thân thể Hạ Linh Doanh. Mỗi một nhịp, đều mang theo nhiều chất lỏng hơn. Một lát sau, cảm giác ngón tay căng thẳng, Tiêu Mạc Ngôn thở mạnh, cúi đầu thu hết nước mắt của nàng vào khoang miệng, động tác tay càng tăng thêm tốc độ, đến khi hai ngón tay bị thít chặt lại, cô mới dừng lại động tác, nhìn Hạ Linh Doanh bị tra tấn chỉ còn nửa cái mạng.

"Muốn cởi hay không...?"

Người phía dưới còn đang không ngừng run rẩy, Hạ Linh Doanh dùng đôi mắt mê ly nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bất lực gật đầu.

Nhanh chóng cởi luôn chiếc áo, Tiêu Mạc Ngôn không bỏ qua như thế, ghé vào người Hạ Linh Doanh nghỉ ngơi một lát, rồi ôm nàng đi vào phòng tắm.

Dòng nước ấm theo thân thể mệt mỏi của Hạ Linh Doanh chảy xuống, hai tay nàng vô lực ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, thân dưới run rẩy. Vốn là mệt mỏi lại bị bắt phụ họa cho cô. Không giống vẻ thô lỗ thường ngày, thân thể bị cánh môi mềm mại vây quanh, mỗi một lần chạm vào đều như mang dòng điện chạy dọc toàn thân nàng, Hạ Linh Doanh nhíu mày, tiếng ngâm vang vọng trong phòng tắm.

Trong dòng nước, Tiêu Mạc Ngôn giống như mỹ nhân ngư, ướt át khêu gợi, tóc dài trước ngực, môi hồng kiều mỵ nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh cố chống lại lực hút của cô, chăm chăm nhìn cô, nhẹ giọng cầu xin:

"Đừng, Tiêu, đừng..."

"Ha ha, không phải em nói muốn tôi sao?"

Thân thể lại bị kéo mạnh về phía trước, Tiêu Mạc Ngôn ôm lấy Hạ Linh Doanh thân thể mềm mại như hoa. Thân thể hai người dính sát vào nhau, không có một khe hở, đầu tiên là lắc lư vài cái, tiếp theo là gió cuốn mây tan thổi qua... Giọng của hai người xen lẫn, phân biệt không rõ, dưới dòng nước âm thanh lại thoải mái khác thường.

"Hạ Linh Doanh, tôi muốn em cả đời nhớ rõ Tiêu Mạc Ngôn tôi!"

Lời nói bá đạo, thân thể bị nâng lên, cảm giác lạnh lẽo của men sứ sau lưng cùng với người phía trước khiến Hạ Linh Doanh không chịu nổi, thân thể không ngừng theo bản năng cùng Tiêu Mạc Ngôn đong đưa. Cuối cùng, hai đầu gối không còn lực chống đỡ, Hạ Linh Doanh dùng lực bám lấy vai Tiêu Mạc Ngôn, trong dòng nước mắt nàng nhẹ giọng gọi:

"Tiêu Mạc Ngôn..."

=========================

Sáng sớm hôm sau, hai người bị tiếng gọi rất lớn của bà Từ đánh thức. Hạ Linh Doanh nhìn đồng hồ, tay chân rón rén mặc quần áo, thỉnh thoảng quay đầu xem người bên cạnh không biết đang nghĩ gì, Tiêu Mạc Ngôn đang cười duyên. . truyện xuyên nhanh

"Chị không dậy sao?"

"Dậy chứ!"

Tiêu Mạc Ngôn lưu loát đáp lại, xem Hạ Linh Doanh mặc quần áo đã xong, lúc này mới dang hai tay, nhìn nàng.

"Em mặc cho tôi."

"... Chị là con nít sao?"

Hạ Linh Doanh đỏ mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, người này như thế nào lại càng xem thường nàng? Nhớ đến tối qua điên cuồng, Hạ Linh Doanh mặt đỏ lên triệt để, quay đầu không thèm nhìn cô.

Tiêu Mạc Ngôn khỏa thân, từ phía sau ôm lấy Hạ Linh Doanh, như con mèo nhỏ cọ má lên vai nàng.

"Người ta mệt mà, ngày hôm qua mặc quần áo cho em, rồi lại cởi quần áo cho em, lại còn tắm cho em nữa, lại còn..."

"Chị!"

Hạ Linh Doanh chán nản giơ tay, xoay người làm bộ dạng như muốn đánh chết cái miệng xấu xa này đi, Tiêu Mạc Ngôn lại mảy may không sợ, cười tủm tỉm nhìn nàng, kiều mỵ đứng lên, mang theo chút hương vị câu người.

Rốt cuộc, vẫn là Hạ Linh Doanh bại trận, thở dài, không thể nề hà hầu hạ nữ vương mặc quần áo. Tiêu Mạc Ngôn mặt đầy thỏa mãn, đưa tay mặc nàng hầu hạ, trong lòng âm thầm cảm thán, cô gái này, thật là phải giáo huấn mới có thể ngoan được.

Kéo ra ghế dựa, ngồi xuống bên bàn ăn, Tiêu Mạc Ngôn nhận lấy đĩa thức ăn của bà Từ cũng không thèm ngẩng lên, Hạ Linh Doanh lắc đầu, đứng dậy nhận thức ăn từ bà Từ, bà Từ liếc nhìn qua hai người rồi nói:

"Hóa ra giọng điệu đó là do rèn luyện mà ra a~"

Tiêu Mạc Ngôn nghe thế, ho khan hồi lâu, tức giận liếc bà Từ rồi quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh.

"Hạ Hạ, hôm nay tuyên truyền xong tôi dẫn em đến gặp một người."

Hạ Linh Doanh gật đầu, không lên tiếng, bà Từ bên cạnh hiếu kì hỏi:

"Ai thế? Cư nhiên lại có thể khiến cô mang bảo bối đi."

Tiêu Mạc Ngôn gắp một miếng thức ăn, bỏ vào trong miệng rồi đáp:

"À, là một người bạn học cũ, tên là Cố Viễn, học tại Mỹ vừa về. Đúng rồi, Hạ Hạ, tôi nhớ hình như học cùng trường trung học với em, em có biết không?"