Quỷ thần trong tòa nhà cổ

Chương 25: Giao bôi



“Phu nhân có ý kiến gì không ạ?” Nhóm tộc lão hỏi.

La Ngọc An ngưng nghĩ về Thị Thần, cô ngẫm một lát rồi nói: “Xem thái độ của thị tộc Lương thế nào đã, nếu họ không phiền nhiễu đến ta thì yên cả đôi bên, không phải cố kiếm chuyện làm gì, còn nếu họ vì chuyện này mà không cam tâm muốn gây chuyện, đương nhiên ta phải tự vệ chính đáng rồi.”

“Còn về chuyện làm ăn, tôi không hiểu lắm, nhưng chuyện buôn bán thì cứ theo quy luật thị trường, không phải xem xét cái khác làm gì.”

Dù cô còn trẻ, ăn nói cũng nhã nhặn mềm mỏng nhưng không ai dám coi nhẹ lời cô, thấy La Ngọc An đã nói thế, nhóm tộc lão cũng nhao nhao gật đầu theo.

“Phu nhân nói phải ạ.”

La Ngọc An thấy họ đều gật đầu đồng ý, thật lòng cô cũng không cảm thấy mình nói đúng mười mươi đâu nên bèn bồi thêm câu: “Nếu mọi người không yên lòng, không biết phải đối xử với thị tộc Lương ra sao thì chẳng bằng ta cùng đi hỏi thăm Thị Thần thôi.”

Nhóm tộc lão bàn bạc một hồi, thấy chuyện lớn như vậy vẫn nên hỏi Thị Thần thì hơn, dẫu sao cũng phải tỏ ra tôn trọng ngài mới được. Thế nên lại nhao nhao đứng dậy, bước vào điện thờ theo La Ngọc An.

Điện thờ nay không giống khi xưa lắm, những cọc gỗ bị cháy đen được thay mới, màu mới làm điện thờ trông rực rỡ hẳn lên, tuy vẫn chỉ là màu đen và đỏ trầm, nhưng trong khoảng sân trống trồng rất nhiều hoa cỏ, những khóm hoa tươi thướt tha đã trung hòa được cảm giác nặng nề trang nghiêm của điện thờ.

Hai vị thị nữ rước giao bôi tới, đây là công cụ để xin ý kiến từ thần linh, trong những trạng thái đặc biệt, khi Thị Thần không thể chỉ thị rõ cho họ bằng lời, họ sẽ ném giao bôi để hỏi xem việc này có được làm hay không.

Giao bôi có hình như vỏ sò hay trăng lưỡi liềm, một mặt phồng lên, một mặt được san phẳng, hay còn là “mặt âm” và “mặt dương”. 

Nhóm tộc lão kính sợ thoáng nhìn kén đỏ trong bàn thờ, họ thành kính dâng hương, người lớn tuổi nhất trong số đó nhận lấy đôi giao bôi từ tay thị nữ.

“Liệu Thị Thần có cho phép chúng con làm chuyện có hại tới thị tộc Lương không ạ?” Quăng giao bôi ra, chúng rơi xuống đất, mặt ngược mặt xuôi.

“Thị Thần cho phép.”

“Vậy xin Thị Thần chỉ bảo, liệu chúng con có nên ra tay trước, hủy diệt hoàn toàn thị tộc Lương, tránh bị chúng ghi thù và báo thù chúng ta trước không?”

Hai giao bôi đều lật mặt ngược, Thị Thần không cho phép.

“Vâng, chúng con đã hiểu.” Hỏi xong hai điều này, ai nấy đều đã có “bài” cả rồi.

Họ hỏi xong cũng không dám quấy rầy Thị Thần thêm nữa mà mau chóng rời đi, La Ngọc An cũng ra ngoài theo họ, cô thấy một cậu trai đứng ngoài điện thờ cầm điện thoại, thành kính lạy vài lạy, tiếp đó nghiêm túc nhìn điện thoại chằm chằm. Nghe tiếng phát ra từ điện thoại thì có vẻ như cậu ta đang quay gacha rồi.

Đúng là giỏi thật, không ngờ lại tới bái Thị Thần để đổi vận quay gacha cơ đấy? La Ngọc An suýt bật cười.

“Tần Minh Vũ! Cút ra đây cho ông, mày còn dám chơi cái game ngớ ngẩn của mày tại điện thờ à, không ra thể thống gì cả! Cấm mày từ nay không được chơi game nữa!” Một vị tộc lão có vẻ nghiêm túc hạ giọng mắng mỏ.

Người bình thường không thể tùy ý tới điện thờ được, cậu trai kia quả nhiên là tới đây với tộc lão, chắc là cháu trai vị tộc lão kia. Thấy vị tộc lãođó sầm mặt như sắp răn dạy cháu trai mình đến nơi, còn cậu trai kia co đầu rụt cổ trông quá đáng thương, La Ngọc An mới nói: “Không sao đâu, lần trước tôi và Thị Thần cũng từng thử chơi trò này một thời gian.”

Nhóm tộc lão: “…???”

Tần Minh Vũ: “!!!” Vãi chưởng, nếu phu nhân Thị Thần cũng chơi game này, chắc chắn Thị Thần sẽ chúc phúc cho vợ mình quay trúng SSR đúng không, ngưỡng mộ quá! Cậu cũng muốn làm phu nhân Thị Thần… Ấy đùa thôi, Thị Thần chớ trách, Thị Thần chớ trách!

La Ngọc An: “Nhưng cậu quay gacha thì cúng bái Thị Thần hẳn là không linh đâu, Thị Thần cũng không quản lý mấy cái này mà?”

Tần Minh Vũ thấy nhóm mấy ông cụ đều tỏ ra sửng sốt, lại thấy phu nhân trong truyền thuyết có vẻ rất dễ tính mới nhịn không được mà nói thật: “Thị Thần có quản lý tới đấy ạ, lần trước tôi xin Thị Thần, quay được tận 5 thẻ SSR!”

Dù là sau đó ông nội phát hiện cậu lì xì cho Thị Thần, bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

La Ngọc An: “…” A, hóa ra nhị ca còn lén phù hộ trẻ con trong nhà chơi gacha nữa hả? Ngày nào ngài cũng ngồi trên bàn thờ, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hóa ra là còn bí mật lắng nghe nguyện vọng của lũ trẻ nữa? Nghĩ thế, đột nhiên La Ngọc An thấy nhị ca thật là đáng yêu.

Cậu trai cuối cùng vẫn bị ông nội sa sầm mặt kéo đi, nhưng chờ đến khi họ ra sân ngoài, vị tộc lão hay cười chợt lấy điện thoại ra, bảo với cậu ta, “Minh Vũ à, lại đây download cho ông với, trò nãy cháu chơi tên là gì ấy nhỉ?”



Sau một chuyến tới nhà cổ, thị tộc Tần vốn hơi chao đảo vì bị thị tộc Lương liên lụy tới đã ổn định trở lại, nhưng không phải người họ Tần nào cũng vui mừng, có một nhóm nhỏ những người thị tộc Tần trước kia khá thân thiết với thị tộc Lương thấy hơi thấp thỏm. Trong phòng họp kín là năm, sáu gã trung niên mặt mày cau có, họ đều là những người quản lý một vài sản nghiệp của thị tộc Tần, thuộc lớp trung lưu trong thị tộc.

“Sao lại thế, Lương Thị Thần và phu nhân sao đột nhiên đã biến mất rồi, lúc trước lão phu nhân còn đang bàn chuyện hợp tác với chúng ta, giờ bà ta không còn nữa, việc của chúng ta tính sao đây?”

“Mấy vị tộc lão của thị tộc ta đều có thành kiến với thị tộc Lương, giờ lại xảy ra chuyện này, chắc chắn mấy lão đấy sẽ thừa cơ kết thúc hợp tác với thị tộc Lương, đến lúc đó chỉ cần tra xét qua thôi là mấy trò vặt bao năm qua của chúng ta sẽ bị lộ hết, coi như may mắn không bị phát hiện, thị tộc Lương toi rồi, thì chúng ta còn biết kiếm tiền ở đâu được nữa?”

“Giờ mà bọn mày còn lo đến việc kiếm tiền được á?”

“Mày nói thản nhiên nhỉ, không lo kiếm tiền thì lo gì?”

“Lo cho cái mạng của mình chứ sao, vì đâu mà bỗng nhiên Thị Thần lại cắn nuốt Lương Thị Thần, có phải do ngài đã nhận ra lão phu nhân thị tộc Lương lôi kéo chúng ta làm nội gián trong thị tộc không? Nếu thật là vậy thì giờ lão phu nhân cũng không còn nữa, bọn mình liệu có bị Thị Thần thanh toán hay không? Bọn mày đã nghĩ đến trường hợp đấy chưa?”

Những người khác nghe câu này mà lạnh cả người. Không phải họ không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ tới.

Một hồi lâu sau mới có người chán ngán nói: “Làm thì cũng làm rồi, giờ hối hận vô ích thôi, dạo tới bớt phóng túng đi, nói không chừng vì mình còn mang họ Tần nên Thị Thần sẽ không xử lý chúng ta, dù sao mình đông vậy, pháp luật còn không làm gì được bọn mình cơ mà.”

“Hừ, “dù sao mình đông vậy” á? Trước kia hơn bốn trăm người Thị Thần bảo giết là giết, mấy người chúng ta là cái thá gì… Tôi thực sự không hiểu nổi, đã thời đại này rồi, sao mình còn phải nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, nếu không thể thoát khỏi sự khống chế của Thị Thần, trong cái gia tộc khổng lồ thế này, những người như chúng ta mãi mãi không thể nổi danh được đâu!”

“Thoát khỏi Thị Thần? Mày tưởng Thị Thần ăn không ngồi rồi đấy phỏng, làm gì có chuyện dễ vậy, mày đúng là điên rồi.”

“Mày mới điên, phản bội thì cũng đã phản bội rồi, giờ còn nói những lời thế này nữa. Thị Thần mà thôi, đến cùng cũng chỉ là một thứ do con người tạo ra, Thị Thần của các gia tộc khác đều tiêu tan được, vì sao ngài ta lại không? Thị tộc Tần sụp đổ, việc này là rất tệ với nhóm tộc lão có quyền thế nắm trong tay mọi lợi ích, nhưng với những kẻ không ngóc đầu lên được như chúng ta lại là cơ may… Các anh em, chúng ta chỉ còn con đường này thôi, rẽ trái rẽ phải đều là cái chết, tôi không muốn ngồi chờ chết đâu!”

Trong phòng họp không còn ai nói chuyện nữa, ai nấy cũng chìm vào cơn im lặng.

Vì thị tộc Tần và thị tộc Lương trở mặt bên người của thị tộc rất hay bị điều đi, ngay cả nhân viên trong nhà cổ cũng thường xuyên thay đổi. La Ngọc An nhận thấy có không ít người quen mặt rời đi, lại có người mới tới.

Đến nhà cổ bảo vệ Thị Thần là chuyện rất vinh quang, hầu như họ sẽ chọn những người chững tuổi và chín chắn, nên khi La Ngọc An thấy Tần Trĩ trong nhóm người mới tới, quả thực rất ngạc nhiên.

Tần Trĩ còn quá trẻ, ở độ tuổi của cậu ta lẽ ra không được phái tới làm hộ vệ cho Thị Thần mới phải. 

“Thực ra… Em cũng có giúp một ít.” Minh Hồi ngại ngùng thừa nhận, “Cậu ấy lúc nào cũng sùng kính Thị Thần, đã muốn được thế này lâu rồi nhưng không có cơ hội. Trước đó không lâu Tần Trĩ được bố trí tới một công ty của thị tộc để thực tập, không ngờ phát hiện ra gián điệp thị tộc Lương nằm vùng ở đó, nên công ty ấy mới không bị tổn hại gì, phía trên khen thưởng định cho cậu ấy công việc tốt hơn, sau đấy Tần Trĩ bảo là muốn tới nhà cổ.”

Minh Hồi thành thật giải thích cho La Ngọc An nghe, “Em và Minh Hoàng là thị nữ nên cũng có quyền quản lý nhân sự trong nhà cổ, Tần Trĩ lại nhờ em giúp, dù sao cũng là bạn học cũ, cậu ấy lại thành tâm thế nên em mới đỡ cho vài câu, để cậu ấy được duyệt vào đây.”

Đây cũng không phải chuyện lớn gì, trong nhà cổ rất nhiều người, quan hệ trong này lại rắc rối phức tạp, chỉ cần có thể thì người thế hệ trước đều muốn con cái mình được làm việc trong này một lần. Như hai vị thị nữ già kia vậy, người nhà của họ đều từng làm việc ở đây một lần.

Minh Hồi dễ ngượng, mới nói mấy câu đã đỏ mặt. Minh Hoàng nhìn là biết sai sai chỗ nào, cô nhóc thoáng trêu, “Đỏ mặt tới mức này còn nói là bạn học cũ gì nữa, thật ra cậu yêu thầm người ta chứ gì!”

“Đừng nói lung tung!” Minh Hồi bối rối ngắt lời cô nhóc, cô bé thấp thỏm nhìn về phía La Ngọc An.

“Lo lắng làm gì.” Minh Hoàng vỗ vai cô bé, “Dù trước kia thị nữ không thể kết hôn, nhưng giờ Thị Thần của bọn mình cũng có vợ rồi, bọn mình chẳng còn bao nhiêu tác dụng nữa, nếu cậu thực sự thành đôi với Tần Trĩ thì chị An cũng sẽ không cản trở đâu, chị An, phải thế không ạ?”

La Ngọc An mỉm cười: “Nếu hai em thật sự thích nhau, đương nhiên có thể thành đôi rồi.”

Thế nhưng, tiếc là Minh Hồi phải thất vọng rồi, sợ rằng Tần Trĩ tới đây không vì cô bé mà còn có mục đích khác nữa. Cô nhớ tới khoảng trắng từng ghi tên bốn trăm người trong gia phả, và còn một chi bên Tần Trĩ, tên chỉ có đúng hai chữ.

Tần Trĩ khá đẹp trai, cậu ta cao ráo khôi ngô, mặc đồng phục của nhà cổ đứng một chỗ, mang lại sức quyến rũ độc đáo của chàng thiếu niên mười tám mười chín tuổi.

Thấy La Ngọc An và Minh Hồi lại gần, Tần Trĩ nở một nụ cười kính trọng với La Ngọc An: “Phu nhân.”

La Ngọc An cười cười, cô gật đầu với cậu ta, thái độ y hệt với những người khác.

Tần Trĩ lại hỏi tiếp: “Phu nhân, hôm nay Thị Thần vẫn chưa phá kén ạ?” Giọng nói có vẻ rất lo lắng.

La Ngọc An: “Vẫn chưa, nhưng không phải lo, Thị Thần không sao. Đúng rồi, tôi nhớ cậu làm việc ở khu khác mà, đặc biệt chờ ở đây là để hỏi tình trạng của Thị Thần ư?”

Tần Trĩ có vẻ hơi xấu hổ, bàn tay giấu trong vạt áo của cậu ta siết chặt, Tần Trĩ lặng lẽ hít một hơi thật sâu, “Tôi không nên hỏi nhiều thế, mong phu nhân sẽ không trách tội.”

Nói xong, cậu ta vờ như lơ đãng nhìn về phía Minh Hồi, dường như đang tỏ ý mình đặc biệt ra đây đứng là để có thể gặp được cô bé. Quả nhiên Minh Hồi tỏ ra lóng ngóng trước ánh mắt của cậu ta, không còn biết làm gì khác trừ việc đỏ mặt cúi đầu.

La Ngọc An liếc họ, cô cười, “Cậu lo cho Thị Thần, đương nhiên tôi sẽ không trách móc.”

Cô nói thêm vài câu rồi rời đi, Minh Hồi đi theo cô, được mấy bước lén quay lại nhìn Tần Trĩ, thì thấy cậu ta cười, khẩu hình —— lát, nữa, găp. Sau khi Tần Trĩ tới nhà cổ họ thường xuyên gặp nhau, mối quan hệ giữa hai người phát triển rất nhanh, nay đang dừng ở thời kỳ mập mờ.

Minh Hồi nở nụ cười, cô bé cười tươi rói gật gật đầu. Sau khi dẫn La Ngọc An về điện thờ đã vội vã rời đi, thấy Minh Hồi nhảy nhót ra ngoài, La Ngọc An đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.

Cô lại nhớ tới em gái mình.

Tất cả những kẻ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, mà lừa gạt mà tổn thương những cô gái trẻ vô tội, cô đều không thích.

Bước vào điện thờ, cô ngồi trước bàn thờ, lấy đôi giao bôi ra.

“Em muốn làm một chuyện, có lẽ nhị ca sẽ giận, nhưng em vẫn muốn làm, liệu nhị ca có cho phép em không?”

Hai giao bôi mặt ngược mặt xuôi, La Ngọc An cười, chứng tỏ thần linh ưng thuận.

La Ngọc An lại cầm lấy giao bôi, cô nói thêm: “Chuyện này liên quan tới một tộc nhân thị tộc Tần, kết quả có lẽ không được tốt lắm, nhị ca cho phép em làm những gì mình muốn chứ?”

Mặt ngược mặt xuôi, thần linh ưng thuận.

La Ngọc An cầm lấy giao bôi, “Em thử lại lần cuối, nếu lần này nhị ca cũng đồng ý thì sau này không được giận em đâu.”

Hai chiếc giao bôi rơi xuống đất, vẫn cứ mặt ngược mặt xuôi như trước.

Lời tác giả:

Thị Thần: Được, được hết.