[Quyển 2] Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 139: Vợ và chị vợ (7)



"Phải đi liền hôm nay sao? Không ở lại thêm một chút được hả con?"

Mẹ Đường nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của con gái lớn, vẻ mặt không nỡ.

Từ Thiếu Kiệt đóng lại cốp xe, cậu phất phất tóc mái trên trán, che đi ánh mắt hơi u ám, "Chuyện hôm nay mẹ cũng thấy rồi đó, vẫn nên để hai chị em họ tách nhau một khoảng thời gian con mới yên tâm."

Mẹ Đường xấu hổ, chuyện sáng nay con gái nhỏ đã làm thật sự có hơi quá đáng.

Cha Đường ở một bên gật đầu, vỗ bả vai của Từ Thiếu Kiệt, nói, "Thiếu Kiệt, vậy Lâm Lang phải nhờ cậu rồi, cậu nhất định phải chăm sóc nó cho đàng hoàng đấy."

"Cha cứ yên tâm."

Hai người lên xe.

Lâm Lang ngồi trên ghế lái phụ, giơ tay định kéo xuống dây an toàn.

Người đàn ông bên cạnh nhanh hơn cô một bước, cậu chồm người tới, giơ tay thắt kĩ dây an toàn cho vợ. Tư thế của cậu đã bộc lộ tính cách bá đạo của chính mình, cả người như một ngọn núi lửa sắp phun trào đè lên người Lâm Lang, giam cầm cô gắt gao, không chấp nhận chuyện cô muốn thoát.


Lâm Lang ngửa ra sau một phần, cậu liền kề sát mười phần.

Thẳng đến khi không thể lui được nữa.

Cậu suýt nữa không nhịn được hôn cô, nhưng vẫn khắc chế bản thân.

Trước mặt người Đường gia, biểu hiện của Từ Thiếu Kiệt có thể nói là hoàn hảo.

Giẫm chân ga, ô tô tức tốc chạy khỏi Đường gia, bóng dáng của người Đường gia cũng nhỏ dần trong kính chiếu hậu.

Lâm Lang thấy mẹ Đường vẫn còn đuổi theo vài bước, vừa quay đầu lại, bà vẫn còn dùng sức vẫy tay.

"Được rồi mà, đâu phải con sẽ không về nữa đâu…"

Tiếng nói chuyện giữa hai người hoà vào tiếng gió, dần dần không nghe rõ.

Hàng cây xanh um hai bên đường lướt qua, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên cửa sổ xe màu trà, Lâm Lang nghiêng đầu nhìn quang cảnh bên ngoài. Hai tay cô đan nhau, quy củ đặt lên đầu gối.


Một tay người đàn ông điều khiển vô lăng, một tay khác đặt lên mu bàn tay Lâm Lang, cứng cỏi mà ấm áp.

"Đừng lo, bất kể có xảy ra chuyện gì, em sẽ chăm sóc tốt cho chị."

Lâm Lang cúi đầu không nói gì.

Ô tô ngừng ở lưng chừng núi, một toà biệt thự mái dốc màu xanh biển lờ mờ hiện lên sau khóm hoa lá xum xuê. Chim bồ câu xám xoè chiếc đuôi có những đốm đen, những lão hổ trên phiến cửa sổ hình mặt trăng ung dung nằm im, như đang trò chuyện với nhau sau giờ ngọ.

Đến gần, bên hàng rào tre nhọn hoắc mọc đầy hoa tử đằng, lá cây non mịn lóng lánh dưới ánh mặt trời.

Từ Thiếu Kiệt kiến tạo một toà lâu đài cho cô.

"Chị, tụi mình về nhà rồi."

Từ Thiếu Kiệt mở cửa xe ra, bàn tay to rộng chắn lại đỉnh xe.

Cậu hơi cúi thấp đầu, tóc mái vừa vuốt lên lại rớt xuống vài cọng. Màu mắt của Từ Thiếu Kiệt nhạt nhoà và sáng trong hơn người thường, cố tình gương mặt lại non nớt làm người ta trìu mến, làm Lâm Lang bất chợt nhớ đến giống mèo Scottish Fold ngoan ngoãn.


Mềm mại, yếu đuối, không làm người khác có lòng phòng bị.

Cậu trai tính tình bá đạo này lúc giả ngoan phỏng chừng có không ít chị gái không kiềm nổi lòng mình.

Lâm Lang làm lơ sự khoe mẽ của đối phương, khom lưng xuống xe.

Biệt thự nhỏ phong cách Tây Âu trung cổ là quà tân hôn Từ Thiếu Kiệt tặng Lâm Lang, cậu ta tốn không ít tâm huyết, ngay cả một chiếc chìa khoá vàng nho nhỏ cũng được đúc thành hình thiên nga, hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật từ đời trước truyền lại đời sau.

Lầu một là phòng khách, trên tường treo những bức tranh màu sắc diễm lệ, thảm thủ công tràn ngập phong cách dị quốc trải từ đầu này sang đầu kia, giá cắm nến cổ điển toả ra ánh sáng êm dịu. Mọi thứ ở đây đều xa hoa lộng lẫy, như tái hiện lại bức vẽ cuộn tròn trong truyện cổ tích.

Từ Thiếu Kiệt dẫn cô lên lầu hai, cũng là phòng để hai người ngủ.
Lâm Lang kéo ra bức màn chạm rỗng in hoa màu tím sẫm, phong cảnh hoa viên ở phía xa ánh vào tầm mắt.

"Đẹp quá." Cô khẽ nói.

Đây vẫn là một nơi thích hợp để cầm tù người yêu, hoặc gϊếŧ người vứt xác.

Tâm tư của chú sói nhỏ Từ Thiếu Kiệt thâm sâu nhiều hơn cô nghĩ, căn biệt thự này bị cây cối che khuất, bên trong không một bóng người, tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Muốn kêu cứu cũng không ai nghe.

Cậu ta đang muốn giam cầm Đường Lâm Lang như một con búp bê sao?

Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của nam chủ thật là đáng sợ.

Lâm Lang nhếch môi.

Càng ngày cô càng mong chờ cốt truyện diễn ra sau này.

Càng vỡ nát, càng nằm ngoài sự dự đoán của mọi người, tích phân của cô mới tăng lên gấp bội.

Từ Thiếu Kiệt quay đầu nhìn cô, áo lông mỏng màu đỏ tươi phác hoạ vòng eo nhỏ nhắn, gió nhẹ nhàng thổi qua, Lâm Lang vươn tay vén lấy tóc đen, động tác ưu nhã không nói nên lời.
Cậu ném hành lí trên tay xuống, từ phía sau ôm lấy Lâm Lang, vùi đầu thật sâu vào cổ cô, xúc cảm mềm mại tinh tế làm lòng cậu xôn xao.

"Thiếu Kiệt?"

Cô kinh ngạc quay đầu lại.

Ngay sau đó, Lâm Lang chỉ thấy nặng bên hông, bị người đàn ông dùng sức nâng lên cao, không thể không nửa ngồi bên bệ cửa sổ. Tay cô còn chưa tìm được chỗ để giữ thăng bằng, thì đã bị nụ hôn che trời lấp đất của đối phương đánh úp.

Tựa như con người của cậu ta, không cho cơ hội khước từ, trực tiếp đốt cháy người ta thành tro bụi.

Từ Thiếu Kiệt thuận thế nắm lấy cổ tay Lâm Lang, buộc cô ôm eo của mình.

"Không muốn ngã xuống thì ôm em chắc vào."

Vốn dĩ cậu chỉ muốn hôn trộm một cái, nhưng sau khi thấy gương mặt ửng đỏ của cô, mắt nổi gợn sóng, ra tay dần dần không còn đúng mực. Váy dài sa mỏng gần tới mắt cá của cô gái bất tri bất giác bị vén tới đầu gối.
"Đừng."

Lâm Lang bỗng nhiên đẩy cậu ra.

Người đàn ông kinh ngạc.

"Xin lỗi, hôm nay tôi không quá thoải mái."

Lâm Lang kéo cao cổ áo, khiến mặt cô càng nhỏ, không biết cố ý hay vô tình che đi cánh môi bị hôn đỏ. Cô vội vàng nói một câu rồi chạy vào phòng vệ sinh, tiếng nước vang lên.

Từ Thiếu Kiệt mặt không cảm xúc nhìn cánh cửa bị khoá, ánh mắt dần dần trầm xuống.

-

Lúc Lâm Lang đi ra, Từ Thiếu Kiệt đã khôi phục trạng thái khi xưa, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Là vợ chồng mới cưới, đáng lẽ hai người đã lên kế hoạch hưởng tuần trăng mật, nhưng Từ Thiếu Kiệt nói công ty của cậu đang tiếp đột xuất một hạng mục lớn, thân là người lãnh đạo, cậu cần phải tự mình đến đó giám sát.

Tuần trăng mật cứ vậy kéo dài thời hạn.

Có đôi khi Lâm Lang ngủ rồi vẫn chưa thấy cậu ta quay về.
Nam chủ đại nhân bình tĩnh như thế thì có chút khác thường.

Lâm Lang một bên chăm sóc vườn hoa, một bên vẩn vơ suy nghĩ.

Cô cũng có chút nhàm chán rồi.

Lâm Lang chính là một lão yêu tinh không chịu ngồi yên được.

Nếu nam chủ không chơi với cô, vậy cô sẽ tìm người khác chơi.

Sau khi Đường Lâm Lang tốt nghiệp đã làm giáo viên âm nhạc tại một trường cấp ba tư nhân, mức lương cũng rất khá, trường học còn cho phép cô thời gian nghỉ phép một tháng để kết hôn. Lâm Lang suy tư, gọi điện cho cha Đường, nói bản thân muốn chuyển công tác đến trường học của em gái.

"Mỹ Linh chắc đã hiểu lầm con chuyện gì đó, mấy ngày nay con gọi điện thoại mấy lần nhưng em ấy không nghe, con rất lo lắng." Lâm Lang làm bộ làm tịch thở dài một hơi, "Cha à, cha giúp con đi, con muốn làm hoà với Mỹ Linh."
Cha Đường nghe thế vui mừng, chẳng những đồng ý còn khen cô vài câu, "Lâm Lang, Mỹ Linh có được người chị như con thật là may mắn."

Lâm Lang nhếch môi, "Nếu Mỹ Linh cũng nghĩ thế thì tốt quá."

Nhưng Đường Mỹ Linh không chào đón Lâm Lang.

Mấy ngày nay cô ta ở Đường gia cũng chẳng vui vẻ gì, người chồng coi cô ta như không khí, cha Đường vẫn còn canh cánh chuyện ngày đó cô ta hất nước bẩn, gặp cô ta cũng không cho sắc mặt tốt. Mà mẹ Đường yêu thương cô ta lại đang nhớ nhung kẻ đã dọn ra ngoài ở là Lâm Lang, suốt ngày cứ nhắc về cô, tất nhiên sẽ xem nhẹ tâm tình của Đường Mỹ Linh.

Đường Mỹ Linh ôm ngực, "Cô vào đây bằng cách nào? Lại sử dụng quan hệ của cha nữa chứ gì?"

Trường tiểu học quý tộc này có một hệ thống kiểm tra độc lập đối với giáo viên bên ngoài, bởi vì học sinh ở đây đều là con em quý tộc, thân phận không phú thì quý.
"Chị chỉ hỏi thăm cha mà thôi." Lâm Lang mỉm cười, "Đừng lo, chị hai là vượt qua vô số cuộc tuyển chọn mới lấy được tư cách làm giáo viên âm nhạc ở đây, đến nỗi có phải dựa vào quan hệ của cha để vào hay không thì chị hai không biết."

Các giáo viên bên cạnh sôi nổi ngóng lỗ tai.

Đường Mỹ Linh oán hận cắn răng.

Đại học chuyên khoa của cô ta là ngành sư phạm, thành tích cũng không tính nổi bật, tốt nghiệp xong đã đi năn nỉ cha Đường vận dụng hết mọi quan hệ của ông để vào được Trường Tiểu học Tinh Huy này, hiện đang dạy học sinh lớp ba.

"Nhân tiện nhắc luôn, học sinh được giao cho chị trùng hợp là học sinh lớp em."

Lâm Lang mỉm cười xinh đẹp.

"Em gái, sau này nhờ em chiếu cố nhiều rồi."

Đường Mỹ Linh hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi mất, căn bản không có ý muốn 'chung sống hoà thuận' với cô.
Lâm Lang vân vê tóc dài, cô thấy được ác ý chợt loé lên trong mắt Đường Mỹ Linh.

Nữ chủ sẽ sử dụng chiêu trò gì đây ta?

Cô thật sự rất mong chờ.

Có điều Lâm Lang ngẫm lại cái tính cách trẻ con của Đường Mỹ Linh.

Nghĩ bụng, cô vẫn đừng nên ôm hi vọng quá lớn.

Quả nhiên, sau khi Đường Mỹ Linh rời đi đã lập tức áp dụng 'hành động'.

Giữa mùa hè tháng sáu, toàn bộ học kì đã qua được phân nửa, giáo viên âm nhạc trước đó vì sinh con nên nghỉ phép, Lâm Lang tiếp nhận khoá dạy dương cầm còn lại của cô ấy.

Phòng học được sắp xếp trong phòng dương cầm, nhưng sau khi chuông học vang lên, chỉ có mấy đứa bé ngoan vào lớp.

Kích động học sinh cô lập cô ư?

Lại là một trò con nít.

Đường Mỹ Linh đến đây hai năm, cô ta dạy môn mỹ thuật, hình tượng của cô ta trước mặt những bạn nhỏ là một người chị lớn hoạt bát, trong lớp học rất được hoan nghênh. Nếu đổi thành giáo viên nữ trẻ tuổi khác bị học sinh đối xử khinh thường như vậy, phỏng chừng sẽ bị tức chết.
Nhưng không may, đối thủ của cô ta lại là Lâm Lang, người luôn được các bạn nhỏ yêu thích.

Lâm Lang quay lại phòng học chính, lớp học vốn ầm ĩ lập tức im lặng như tờ.

Cô đi xuống bàn học cuối cùng.

"Em là An Lan phải không?"

Ngón tay Lâm Lang chống xuống bàn, hơi nghiêng cơ thể. "Cô từng nghe tới em, 6 tuổi đã theo đội tuyển quốc gia đến nước ngoài, lên sân khấu biểu diễn, rất ghê gớm."

"Cô có thể khiêu chiến em không?"

Đầu nhỏ đang gục trên bàn chậm rãi nâng lên, lạnh lùng cất lên hai chữ, "Không muốn."

"Chẳng lẽ bạn học An Lan sợ thua cô ư?" Lâm Lang làm bộ ngạc nhiên.

Một đứa nhóc bình thường sẽ không đỡ được 'phép khích tướng'.

Cậu nhóc ngẩng cao cái cổ nhỏ nhắn của mình.

"Danh hiệu của tôi là quán quân, sao có thể bại bởi kẻ khác?"

Lâm Lang vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của nhóc, vẻ mặt cưng chiều.
"Nếu quán quân mà thắng, cô giáo sẽ cho em một nụ hôn khen thưởng, chịu không?"

Gương mặt cậu nhóc thoáng chốc đỏ bừng, như một quả táo nhỏ, nhóc hầu như không dám nhìn vào ánh mắt chứa đầy ý cười của Lâm Lang, cuống quýt lắc đầu, "Không, không cần."

Lâm Lang một đường ôm cậu nhóc đến phòng piano, nhóc nằm trong lòng cô, mông nhỏ định giãy ra, nhưng sau khi được Lâm Lang hôn một cái vào mặt đã an tĩnh hơn nhiều.

Mấy nhóc phía sau thấy 'anh đầu đàn' của mình bị cô giáo ma quỷ 'thuần phục', từng người cũng đi theo sau.

Tiêu chuẩn dương cầm của An Lan gần như đã đạt ngưỡng đại sư, Lâm Lang nghe xong vỗ tay.

"Cô giáo, đến lượt cô."

Nhóc kiêu ngạo ngẩng đầu, dáng vẻ ngạo kiều kia làm cô buồn cười.

Lâm Lang đàn một bản nhạc có giai điệu nhẹ nhàng tươi sáng, Thư gửi Elise, đây là bản nhạc người nào mới bắt đầu học piano cũng phải học. Là một bản nhạc đơn giản nhất, thường phản ánh trình độ của người biểu diễn.
Vẻ mặt An Lan khó xử, 'miễn cưỡng' tán thành thực lực của cô chỉ đứng sau mình, sau đó nhắm mắt lại, hàng mi thon dài run rẩy như cánh bướm, bộc lộ nỗi lòng cũng không giữ được bình tĩnh của chủ nhân.

"Chỉ cho hôn mặt thôi đó."

Cậu nhóc mở một con mắt, còn bày ra vẻ mặt 'cô được hời'.

Lâm Lang buồn cười, đỡ lấy gò má nhỏ nhắn của cậu nhóc, hôn lên cái miệng nhỏ của nhóc.

Vành tai An Lan càng đỏ.

Sau khi tiết học kết thúc, Lâm Lang vẫn chưa vội trở về văn phòng.

Cô ngồi ngay ngắn trước dương cầm, lại đàn thêm một khúc. Mái tóc dài đen nhánh được vén sang một bên, rũ xuống trước ngực, lộ ra cổ sau mảnh khảnh.

Lâm Lang nhắm hai mắt đánh đàn.

Hơi thở mỏng manh thổi nhẹ sau tai.

Trên người của người đàn ông có hương xà phòng sạch sẽ, thoang thoảng lại thơm mát.
Góc dương cầm phản chiếu một bóng người cao lớn.

Hắn khom lưng, khuôn ngực rộng dán lên tấm lưng Lâm Lang, hai tay vươn tới từ phía sau, lấy tư thế ôm cô triền miên, ngón tay vuốt ve phím đàn.

Đầu ngón tay khẽ ấn, thoáng như con bướm sắp vỗ cánh bay đi.

Tiếng đàn nhu hoà chậm rãi vang lên trong giây phút ban trưa.

Bốn tay cùng đàn.

Trời sinh một đôi.

Rõ ràng đây là lần đầu hai người diễn tấu cùng nhau, nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, không chê vào đâu được.

Có một số người, phàm là thứ mình chưa có, bị phong toả trong vùng cấm, lại là thứ thích hợp nhất với mình.

Hoa anh túc nở rộ bên vách núi, đến tột cùng có muốn hái hay không?

Ánh mắt hắn sâu thẳm, ý vị không rõ lướt qua vành tai cô, hoa tai đá đỏ lay động trong gió ấm, tựa như một giọt huyết lệ, làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết của cô, nhưng chính chủ lại không biết gì đến vẻ đẹp này.
Đây mới là nguy hiểm nhất.

Người đàn ông cúi đầu, từ từ gác đầu lên vai cô gái.

Cô khẽ rùng mình, nhưng không đẩy hắn ra ngay.

Hai bên đều đang thử nhau.

Mỗi người đều mang ý xấu.

Hắn dựa lên vai cô, quay đầu lại, hai mắt gắt gao nhìn mặt cô chăm chú.

Đối phương vẫn chưa mở mắt.

Từ góc độ này của hắn, có thể thấy được lông mi dày rậm đen nhánh của cô, cánh mũi nhỏ xinh, cùng với… cánh môi xinh đẹp mọng nước.

Bởi vì hắn đột nhiên dựa sát, đối phương dường như có chút khẩn trương, chẳng những lông mi run rẩy, mà môi cũng cắn ra một dấu vết không sâu, dần dần hoá thành màu đỏ thẫm.

Giờ phút này, ngón tay hai người bay múa, khúc dương cầm vẫn còn tiếp tục diễn tấu.

Ánh nắng mong manh nhảy trên phím đàn đen trắng, tạo nên một giấc mộng đẹp khó thể tỉnh giấc.
Hắn khẽ ngửi mùi tóc thơm ngát của cô.

"Tại sao chị lại chọn bản nhạc này?"

Lâm Duy Tĩnh kề sát tai cô nhẹ nhàng hỏi.

Mariage D'amour 'Wedding Of Love', là danh khúc dương cầm của Pháp, phổ lên cho tình yêu chân thành.

Hắn cách quá gần, hơi thở nóng rực từ môi hắn gần như làm bỏng da người khác.

Lâm Lang vẫn im lặng.

Có đôi khi im lặng lại là một thái độ mịt mờ ba phải.

Vừa không từ chối, cũng không đồng ý.

Gian xảo vô cùng.

Người đàn ông tất nhiên không thoả mãn với thái độ trả lời đầy mập mờ của cô, chân tiến thêm một bước, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô càng chặt. Hắn dùng môi vuốt ve tóc mai bên má cô, mềm mại mà tinh tế.

Sau đó, đột nhiên chưa kịp đề phòng, hắn bỗng dưng hôn lên môi cô gái.

Lâm Lang bỗng mở bừng mắt.

"Két ——"

Phím đàn phát ra âm thanh chói tai, như lời than khóc cuối cùng.
Lâm Lang đứng lên, theo bản năng lui đi, trốn khỏi thế công của hắn, nhưng lại bị đối phương đẩy mạnh đến trên dương cầm.

Tiếng đàn tɦác ɭoạи một trận.

Lâm Duy Tĩnh mở hai tay, giam cầm cô giữa dương cầm và hắn.

Không có lối thoát.

"Cậu, cậu muốn làm gì?" Mặt cô gái đầy hoảng sợ.

Làm hắn nhớ đến buổi sáng hoang đường lại ngọt ngào kia, cô cũng có vẻ mặt như vậy, cũng chọc người trìu mến yêu thương, chỉ muốn đè cô dưới thân hung hăng khi dễ.

Lâm Duy Tĩnh nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, giọng điệu trầm thấp, có một loại mê hoặc lòng người, như muốn cố ý dụ dỗ cô, "Chị của Mỹ Linh, tôi mới là người phải hỏi chị đang làm gì."

"Rõ ràng đã dọn khỏi Đường gia với Từ Thiếu Kiệt, chỉ cần chị có tâm, lúc nào cũng có thể tránh tôi được."

"Nhưng tại sao chị lại cố tình chọn chỗ Mỹ Linh đi làm. Chẳng lẽ chị không biết mỗi ngày tôi đều tới đây đón cô ấy về sao?"
Ngón tay thon dài của người đàn ông chạm vào mặt cô, vẻ mặt trầm tĩnh.

"Tạo cơ hội gặp mặt, còn cố ý mặc chiếc váy mà tôi thích nhất, trong phòng học nhạc không một bóng người quay lưng về phía tôi đánh một khúc nhạc nhớ đến người yêu, đến cả việc tôi bước vào cũng không hay biết. Đây chính là chị tự đưa cho tôi một cơ hội tốt nhất để tập kích chị, không phải sao?"

Hắn thở nhẹ một hơi.

"Vậy thì, tôi có thể nghĩ như thế này không ——"

"Chị… cũng thích Duy Tĩnh, đúng chứ?"

Hắn nói ra câu này nhẹ nhàng bâng quơ, như thể không biết được bản thân vừa tung ra một quả bom khủng khiếp thế nào, sau khi kíp nổ, đủ để làm người ta nổ đến tan xương nát thịt.

Vóc dáng Lâm Duy Tĩnh cao lớn, nhưng lại cùng tuổi với Từ Thiếu Kiệt, đều nhỏ hơn Lâm Lang một tuổi. Có điều sau khi hắn đeo lên mắt kính gọng vàng, hơi thở thân sĩ cấm dục ưu nhã được miêu tả sinh động, thoạt nhìn còn thành thục vài phần so với Lâm Lang.
Tay của người đàn ông nâng lên lại buông xuống, đặt xuống hai bên phím đàn, giam cầm Lâm Lang vào trong ngực. Chân hắn khéo léo chặn đầu gối đối phương.

"Cậu, cậu đang nói bậy bạ gì đó."

Lâm Lang làm như vừa lấy lại tinh thần, vươn tay đẩy ngực hắn ra.

"Đúng, tôi đang nói bậy."

Hắn tự nhiên thừa nhận ngoài dự đoán của cô, âm điệu cũng dần dần trầm xuống.

"Tất cả chỉ là phán đoán của tôi, của một thằng đàn ông si tình có ham muốn vô sỉ."

"Rõ ràng tôi nhất kiến chung tình với chị, lại trời xui đất khiến cưới người em gái giống chị như đúc."

"Ngay lúc tôi định buông lòng, nghĩ rằng chỉ cần lặng lẽ canh giữ bên chị là được, thì vận mệnh lại trêu đùa tôi."

"Lấy thủ đoạn đê tiện như vậy, để có được chị."

Hắn kề sát vào tai cô, "Tôi chấp nhận tin rằng đây là một bên tình nguyện, càng chấp nhận chị sẽ chán ghét tôi, căm hận tôi, dùng cách tàn nhẫn nhất cắt đứt ý nghĩ không bao giờ làm được đó của tôi."
"Nhưng… chị không có ——"

Lâm Duy Tĩnh thở nhẹ một hơi, giọng điệu cực kì bất đắc dĩ, "Chính là bởi vì chị quá mềm lòng, mới có thể để kẻ tiểu nhân ti tiện như tôi chộp lấy cơ hội làm xằng làm bậy."

"Tôi từng nói với bản thân, nếu trong vòng mười ngày tôi không đi tìm chị, hai ta không hề chạm mặt nhau, tôi sẽ đem tất cả những suy nghĩ không an phận của mình với chị đều nhốt trong lồng sắt, làm một người chồng và người cha đủ tư cách."

Hắn cúi đầu, gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt Lâm Lang.

"Ngược lại, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được chị."

"Mà hôm nay, vừa vặn là ngày thứ mười."

Ngày hôm đó, tôi đâm đầu vào vận mệnh của mình, như rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

Kể từ lúc đó, lòng tôi chỉ có em.

Cho nên ——

Chị à, chị chạy không thoát.
Ham muốn chiếm hữu trong mắt đối phương quá mức mãnh liệt, Lâm Lang đành cười che giấu chúng đi, nói năng như lúc thường, "Được rồi em rể, đừng giỡn nữa, Mỹ Linh còn đang đợi cậu đón về mà đúng không? Đừng để em ấy đợi lâu ——"

Lần đầu tiên Lâm Duy Tĩnh không lịch thiệp như thế, cắt ngang lời cô giữa chừng, "Chuyện tới nước này mà chị còn định giả ngu sao?"

"Chị cũng đâu phải không có cảm giác gì với tôi, đúng chứ?"

Mu bàn tay hắn nâng cằm Lâm Lang lên, tầm mắt rơi xuống cánh môi hơi phai nhạt.

Son môi hôm nay của cô, là vị anh đào.

Ngọt ngào động lòng người.

"Vừa nãy tôi hôn chị cũng không phải giỡn chơi."

"Hay là nói, tôi phải vói lưỡi vào, thì chị mới không còn ảo giác đây chỉ là một nụ hôn xã giao?"

Lâm Lang kinh ngạc nhìn hắn.

Nam phụ muốn hỏng rồi sao?
Lâm Duy Tĩnh đẩy mắt kính trên mũi, thấu kính trong suốt chiết xạ ánh sáng sắc bén dưới ánh mặt trời, "Trước đó tôi đã nói, tuy tôi từng sống ở nước ngoài, nhưng kiểu hôn xã giao kia tôi không thể nào học được, cũng không muốn học."

"Chị phải rõ ràng ——"

"Nụ hôn của tôi, không bao giờ cho đi tùy tiện."

Hắn nói từng câu từng chữ, gằn giọng cực kì nghiêm túc.

Lâm Lang đành phải phụ trách để bản thân càng thêm hoảng loạn và ngượng ngùng.

Cô có chút tiếc nuối, Đường Mỹ Linh không thấy được cảnh này thật sự rất đáng tiếc.

Lâm Duy Tĩnh bất mãn với thái độ không tập trung của cô, tay nâng mặt cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mình, "Lời vừa rồi tôi nói, chị có nghiêm túc nghe không vậy?"

Lâm Lang trốn tránh ánh mắt nóng rực của hắn, rũ mắt, "Cậu biết mà, chúng ta không có khả năng."
"Thì sao chứ?" Hắn nhướng mày.

Lâm Lang ngước mắt lên thấy dáng vẻ tùy ý này của hắn, hơi ngây người một lúc, mới nói, "Chuyện hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra. Từ giờ trở đi, chúng ta phải bảo trì khoảng cách…" Nói xong lời cuối, giọng điệu của cô cũng dần trở nên xa cách.

Lâm Duy Tĩnh nghe thế cực kỳ không thoải mái.

Cô cứ gấp gáp phân cách đường ranh giới giữa cả hai như vậy sao?

Người đàn ông nâng tay lên, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy gọng kính, hắn thong thả tháo xuống mắt kính gọng vàng. Mấy sợi tóc mềm mại lướt lên theo mắt kính, lờ mờ lộ ra vầng trán trơn bóng trắng nõn.

"Nếu… tôi nói không thì sao?"