Hai người đến Phù Ngọc trấn, nhìn thấy những đệ tử bị đuổi đi kia, tự nhiên lại là một phen khuyên giải an ủi. Cũng may những đệ tử trẻ tuổi này tuy rằng thương tâm, một đám lại rất trung thành, chỉ nói nếu sư phụ không gọi bọn họ trở về, liền thà rằng ở Phù Ngọc trấn trụ cả đời, chết già cũng không rời đi.
Vũ Tư Phượng lại hỏi mấy người bị đuổi tiền căn hậu quả, trấn an vài câu, mới cùng Toàn Cơ rời đi, đi ăn thịt nướng nàng nhớ mãi không quên.
"Những đệ tử bị đuổi đi kia, có nhiều người là Đông Phương phu nhân bình thường thiên vị." Vũ Tư Phượng một mặt ăn một mặt nói, "Đảo chủ phu nhân này, công phu một chút cũng không có, lại thích làm sư nương, đệ tử nàng thiên vị, ngày thường đều là hỏi han ân cần, chiếu cố chu đáo. Cho nên Đông Phương đảo chủ phát hiện phu nhân mình có. . . người khác, đầu tiên liền hoài nghi đến trên người nam đệ tử của mình."
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy, Đông Phương đảo chủ năm nay cũng đã hơn bốn mươi rồi đi, thê tử của ông phỏng chừng ngay cả ba mươi cũng chưa tới. Tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, hơn nữa thê tử tướng mỹ mạo, ông lo lắng cũng là tâm lý bình thường của nam nhân."
Tâm lý bình thường của nam nhân? Toàn Cơ không chút để ý hỏi: "Vậy Tư Phượng cũng sẽ có loại tâm lý này sao?"
Hắn đột nhiên ngẩn ra, ho hai tiếng, ra vẻ tự nhiên nói: "Đang nói Đông Phương đảo chủ đó, chớ lạc đề."
Thấy thế nào hắn cũng đều có điểm hương vị chột dạ, nếu đổi lại là Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn, đã sớm ầm ỹ, cũng may Toàn Cơ là một người vô tâm, bất quá chỉ là thuận miệng hỏi."Không biết Đông Phương thúc thúc là làm sao quen biết thê tử của ông. Cưới đệ nhất mỹ nhân làm vợ, ông khẳng định rất cao hứng đi."
Anh hùng cứu mỹ nhân nhân tuy nói là đề tài thực cũ rích, nhưng đặt ở trên người người quen của mình, liền thành lãng mạn vô cùng. Toàn Cơ hai mắt tỏa sáng, liên thanh nói : "Hoá ra còn có một đoạn chuyện xưa như vậy! Đông Phương thúc thúc sao lại chưa bao giờ kể đến!"
"A, ý của huynh là. . . Đông Phương phu nhân kỳ thật cùng đám tà giáo kia là chung một nhóm?" Toàn Cơ có chút không tin.
"Hiện tại không thể hạ kết luận." Vũ Tư Phượng lại rót một chung trà, "Bất quá nữ tử bình thường gặp nạn, gả cho anh hùng hào kiệt đã cứu mình, tự nhiên vô cùng cảm kích lại càng thêm bái phục ngưỡng mộ. Muội xem Đông Phương phu nhân kia, có thể là người như vậy sao?"
Hình như. . . Bị hắn vừa nói như thế, quả thật không quá giống, hơn nữa lại còn cùng Âu Dương quản sự chỗ nào cũng đều không bằng Đông Phương thúc thúc. . . Câu câu đáp đáp (*).
(*) Câu câu đáp đáp: cấu kết làm việc không quang minh chính đại.
"Cho nên huynh nghĩ, chúng ta nếu như có thể biết rõ ràng lai lịch của Đông Phương phu nhân này, thu thập tốt chứng cớ, cuối cùng có thể vì những đệ tử kia cởi bỏ oan ức."
Toàn Cơ vỗ tay cười nói: "Quả nhiên vẫn là Tư Phượng thông minh! Muội đã nói mà, cái gì cũng đều nghe theo Tư Phượng, chuẩn không sai!"
Vũ Tư Phượng đỏ mặt lên, nhất thời không nói gì, đang muốn tìm đề tài gì đó ngắt lời, chợt nghe phía sau có người cười nói: "Nhìn xem, ta thấy ai này? Hai tiểu quỷ các ngươi tại sao lại ở chỗ này!"
Hai người chỉ cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc, nhất tề quay đầu, đã thấy trước cửa quán ăn đứng vài người, đầu đội đấu lạp, thắt lưng đeo trường kiếm, đều cười mỉm nhìn bọn hắn."Phụ thân! Sư huynh!" Toàn Cơ quát to một tiếng, mừng đến lao ra, một hồi nhìn nhìn người này, một hồi nhìn nhìn người kia, nhưng lại nói không nên lời.
Vũ Tư Phượng cũng vội vàng ra theo, chắp tay hành lễ: "Vãn bối tham kiến Chử chưởng môn, chư vị thế huynh."
Trần Mẫn Giác bên cạnh ha ha cười nói: "Thật là các ngươi! Như thế nào chạy tới Phù Ngọc đảo chơi, lúc trước đại sư huynh nói nhìn giống, ta còn không dám xác nhận đó."
Người mới vừa rồi kêu lên chính là hắn, mấy tháng không gặp, hắn đã để râu trên mặt rồi, nhìn qua trái lại có chút ổn trọng.
Chử Lỗi ở chỗ này vô tình gặp được ái nữ, tự nhiên cũng là vui mừng không thu lại được, bất quá ông trời sinh tính nghiêm cẩn, lập tức lại cười nói: "Đừng đứng ở cửa ồn ào, vào trong nói sau."
Mọi người đi vào đem mấy cái bàn ghép lại, quây thành một vòng ngồi xuống, lại là một phen náo nhiệt tương kiến. Toàn Cơ tuy nói đối với phụ thân luôn có chút sợ hãi, nhưng rốt cuộc là cửu biệt tương phùng, huống hồ ông hôm nay vẻ mặt ôn hoà, cho nên cuối cùng không cảm thấy sợ hãi lắm, lắp ba lắp bắp kể lại việc mình ở trên đường gặp phải. Đáng tiếc nàng tài ăn nói không tốt, nói đến cuối cùng, liền biến thành Vũ Tư Phượng đang nói.
Chử Lỗi nghe nói bọn người Linh Lung cùng Mẫn Ngôn lạc đường, nhân tiện nói: "Tại xung quanh núi Cao thị đã tìm chưa? Các con thế nào lại chạy tới Phù Ngọc đảo?"
Vũ Tư Phượng nói : "Đều đã tìm khắp, cũng không tìm được. Vốn chúng con là nói đi Phù Ngọc đảo, cho nên nếu không tìm thấy, liền tới Phù Ngọc đảo chờ bọn họ, chỉ mong bọn họ cũng bình an vô sự, sớm đến đây."
Chử Lỗi nghe nói như vậy, cũng đành phải gật gật đầu, biện pháp này cố nhiên là cách làm tốt nhất, nếu như mờ mịt tìm nữa, lại gặp phải nguy hiểm, đó chính là toàn quân bị diệt, đây mới là chuyện tệ nhất. Trước mắt cũng chỉ có hi vọng bọn người Chung Mẫn Ngôn không xảy ra việc gì, đang hướng đến nơi này.
Ông nhìn nhìn Toàn Cơ, mấy tháng này không gặp, nàng lại cao hơn một chút, cũng gầy hơn, không còn giống bộ dáng ngây thơ vô tri tại Thiếu Dương phái như thế nữa, trên mặt rất có vẻ phong trần, cũng đã ổn trọng hơn chút, trong lòng không khỏi vui sướng hân hoan, nói : "Toàn Cơ, lần này xuống núi, đã biết thế giới bên ngoài gian hiểm chưa?"
Toàn Cơ gật gật đầu, chỉ cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, nàng quay đầu, đã thấy đại sư huynh Đỗ Mẫn Hành đang mỉm cười nhìn mình. Thấy nàng nhìn qua, hắn liền hòa nhã nói: "Thương tích của tiểu sư muội đã khỏe chưa? Gãy xương không thể so với những thứ khác, nếu không hết lòng dưỡng tốt, gặp phải thời tiết mưa dầm là sẽ thập phần giày vò."
Nàng vội vàng gật đầu: "Đều tốt rồi! Một chút cũng không đau, so với trước kia vẫn còn dùng tốt!"
Nàng đặc biệt quơ quơ cánh tay, tỏ vẻ nó thật rất dùng tốt, động tác này chọc đến những người khác đều ha ha cười. Đỗ Mẫn Hành từ trong bao quần áo lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, đưa tới: "Nếu không khỏe, liền bôi thuốc này lên vết thương, một ngày ba lần, có thể sẽ lưu thông máu."
Dứt lời hắn nhìn nhìn Vũ Tư Phượng, thần sắc có vẻ phức tạp trong nháy mắt, rốt cuộc vẫn là cười nói: "Tư Phượng cũng nhớ kỹ nên dùng."
Vũ Tư Phượng nói cám ơn, đem thuốc kia bỏ vào trong tay áo.
Chử Lỗi thấy kiếm trên thắt lưng Toàn Cơ không phải thanh kiếm nàng thường dùng, nhìn nhìn lại Vũ Tư Phượng, trên người căn bản không có vũ khí, không khỏi thở dài: "Hai đứa nhỏ các con quá liều lĩnh, như thế nào ngay cả binh khí vừa tay cũng không chuẩn bị đã xông ra. Nếu không phải vận khí tốt, chỉ sợ. . ."
Toàn Cơ nhỏ giọng nói: "Kiếm của con bị Tử Hồ kia cướp đi, tìm không được. Cho nên Tư Phượng đem kiếm huynh ấy cho con mượn. Bản thân huynh ấy vẫn còn có vũ khí đoản kiếm."
Chử Lỗi đã sớm nhìn ra đứa nhỏ này đối với tiểu nhi nữ có sóng ngầm bất thường, Vũ Tư Phượng xuất thân từ danh môn chính phái, năm đó theo chân bọn ông cùng nhau bắt yêu, biểu hiện lại trác tuyệt, càng thêm dáng vẻ đường đường, trong lòng ông rất là ưa thích, mắt thấy hắn đối với tiểu nữ nhi mình đau đầu nhất chiếu cố rất nhiều, liền có mỹ ý thành toàn.
Người tu tiên bọn họ không có nhiều quy củ, năm đó bản thân Chử Lỗi cũng là cùng Hà Đan Bình vô cùng yêu nhau, cho nên người thân cũng không can thiệp sự tình ở phương diện này.
Ông từ trong bọc hành lý lấy ra một thanh kiếm toàn thân sắc băng lam, đưa cho Toàn Cơ: "Con sau này dùng thanh kiếm này, kiếm của Tư Phượng liền trả lại cho nó. Bội kiếm người khác dùng quen, con làm sao dùng tốt, ngược lại lại khiến nó lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Toàn Cơ dạ một tiếng, tiếp nhận thanh kiếm, nhẹ nhàng rút ra, lại thấy kiếm nọ thân trong như thu thủy, mặt trên lại có khắc hoa văn như sóng nước, mỹ lệ cực kỳ. Nàng tất nhiên là chưa thấy qua loại kiếm này, nhưng bọn người đại sư huynh cũng là biết đến, cùng "Đồng Tâm" của sư nương giống nhau, đều là sản vật của Điểm Tình cốc đúc kiếm thiên thai. Năm đó mất rất nhiều vật tư nhân lực, mới đúc được hai thanh, thứ nhất là Đồng Tâm, thứ hai đó là thanh kiếm trong tay Toàn Cơ này.
"Nó gọi là Băng Ngọc." Chử Lỗi thản nhiên nói.
Đồng Tâm cùng Băng Ngọc là sau khi ông sinh được hai nữ nhi, Dung cốc chủ tặng cho. Lúc Linh Lung mười một tuổi, Hà Đan Bình đã đem Đồng Tâm đưa cho nàng, nay, Băng Ngọc liền cho Toàn Cơ.
"Nương con vẫn luôn nhớ các con, sợ bên ngoài gặp phải nguy hiểm. Lần này chúng ta đi Phù Ngọc đảo quyết định danh sách trâm hoa đại hội, nàng liền dặn ta mang theo thanh kiếm này, nếu gặp được các con, liền đem thanh kiếm tặng cho con."
Toàn Cơ thấy thanh kiếm này tạo hình mỹ lệ, cùng các loại bảo kiếm nàng đã thấy qua cũng không giống nhau, thân kiếm hơi hẹp, song hàn khí đập vào mặt, khiến người ta nhìn thấy mà sợ. Trong lòng nàng cực kỳ vui mừng, lẩm bẩm nói: "Tạ, đa tạ phụ thân."
Trần Mẫn Giác cười nói: "Tiểu sư muội, muội vẫn chưa biết kiếm này bén bao nhiêu, huynh để muội nhìn một chút. Đây chính là thần binh lợi khí không thua kém chút nào so với Đồng Tâm!"Hắn tiện tay nhặt lên một miến vỏ bí đỏ còn sót lại trên bàn, nhẹ nhàng quăng về phía trên thân kiếm, mọi người trơ mắt nhìn vỏ bí đỏ kia bị cắt thành hai nửa, rơi xuống đất. Hắn nhổ xuống một sợi tóc, đặt ở trên thân kiếm, thổi một hơi, cọng tóc kia cũng bị cắt đứt.
"Thật là sắc bén!" Toàn Cơ tán thưởng.
Chử Lỗi hòa nhã nói: "Có Băng Ngọc, gặp phải cái loại yêu ma ở Hải Oản sơn cùng núi Cao thị, liền không cần lo lắng nữa. Con phải hảo hảo đối tốt với nó, không thể khinh nhờn thần khí."Toàn Cơ tự đem Băng Ngọc cắm ở thắt lưng, bội kiếm của Vũ Tư Phượng liền trả lại cho hắn, thỉnh thoảng vuốt ve một chút thân kiếm Băng Ngọc, trong lòng vui sướng cực kỳ.
Lập tức mọi người lại ăn một chút thức ăn, nghe bọn hắn nói đến Định hải thiết tác cùng yêu ma bị giam giữ kia, Chử Lỗi thần sắc hơi thay đổi, há mồm làm như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói, chỉ hỏi: "Các con nói Đông Phương đảo chủ trục xuất rất nhiều đệ tử khỏi sư môn, sao lại thế này?"
Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Vũ Tư Phượng nói : "Chử chưởng môn, việc này nói thì dài dòng. . ."