Chuyển ngữ: Wanhoo
Tô Mạn Ngọc nhìn cốc nước trong tay Ninh Thư, hít mũi ngửi thử thì bịt mũi lại, chê bai: "Mùi gì hôi thế."
Ninh Thư trả lời: "Bài thuốc cổ truyền ở quê đấy." Nếu Tô Mạn Ngọc không uống thì Ninh Thư cũng chịu.
Tô Mạn Ngọc cầm lấy cốc, có lẽ do khó chịu thật nên Tô Mạn Ngọc bóp mũi uống thuốc, mặt mũi nhăn nhó hết lại, "Khó uống quá."
Tô Mạn Ngọc chẹp cái miệng, cảm thấy hương vị càng thêm quái lạ. Tô Mạn Ngọc đeo túi xách lên, có lẽ do cốc thuốc của Ninh Thư nên thái độ với Ninh Thư đã tốt hơn, cô bảo Ninh Thư: "Tớ đi đây, tối không về phòng đâu."
"Tớ không muốn nhìn thấy ai đó." Tô Mạn Ngọc nói kháy.
Lâm Thiển Thiển khó chịu ra mặt, đôi mắt long lanh ngập tràn tức tối, chống nạng gắt gỏng với Tô Mạn Ngọc: "Tớ cũng không muốn ở lại ký túc xá cùng với cái người bôi nhọ tớ là kẻ giết người."
Ninh Thư: →_→
Đây là tiết mục nữ chính và nữ phụ trở mặt à?
Ninh Thư lên tiếng: "Chẳng phải giờ trường không cho ra ngoài ở à? Nếu có ma thật mà chúng ta tách nhau ra, thế để nó đến từng người một hả. Chúng ta cứ ở với nhau đi."
Lâm Thiển Thiển và Tô Mạn Ngọc đều không nói chuyện, những đều không có ý định đi nữa.
Ninh Thư hỏi Lâm Thiển Thiển: "Cậu muốn uống ít thuốc không?"
Lâm Thiển Thiển lắc đầu, "Không cần đâu, tớ đã uống thuốc hạ sốt rồi."
"Rót tớ thêm cốc nữa đi Trang Vũ Đồng." Tô Mạn Ngọc bảo Ninh Thư: "Uống vào đúng là người có thoải mái hơn, tớ sẽ cho cậu tiền."
Ninh Thư bĩu môi, rót cho Tô Mạn Ngọc cốc nữa, bảo: "Cậu uống đi, tiền thì thôi khỏi."
Tô Mạn Ngọc cầm cốc nước, trước hết là hít sâu một hơi rồi uống cạn sạch cốc thuốc.
Bầu không khí trong phòng ký túc không vui vẻ lắm. Ninh Thư mặc kệ hai cô em giận dỗi nhau mà đi dọn dẹp lại chăn chiếu quần áo.
Thoáng nhìn qua chiếc giường trống không của Chương Vũ Yên, mới đó vẫn là người sống tươi cười vui vẻ mà giờ đã không còn.
Ninh Thư đang nghiên cứu ngọc Linh Hồn, nó dùng thế nào nhỉ, dùng thế nào để hút linh hồn ác quỷ đây.
Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư: "Trang Vũ Đồng, cậu định rửa mặt rồi đi ngủ không?" Ninh Thư khá ngạc nhiên, phòng vệ sinh ngay bên cạnh mà hỏi cô làm gì.
Tô Mạn Ngọc hơi hất cằm lên, bảo Ninh Thư rằng: "Cậu đi rửa mặt với tớ đi, chúng ta cùng đi rửa mặt."
Ninh Thư: ...
Từ khi nào mà quan hệ giữa cô với Tô Mạn Ngọc lại thân thiết đến mức trở thành chị em thân thiết cùng nắm tay nhau đi vào phòng vệ sinh rửa mặt luôn?
Tô Mạn Ngọc nhìn lướt qua Lâm Thiển Thiển, nói chuyện với Ninh Thư: "Ký túc xá này có ma, dù tớ có về nhà cũng xảy ra một số sự việc kỳ lạ, vòi nước cũng có máu loãng."
Một phần lý do để Tô Mạn Ngọc về trường đó là trong nhà rối tinh rối mù, cả nhà đều không ăn ngon ngủ yên với cô. Thế nên cô về trường còn hơn.
Tô Mạn Ngọc rất sợ đang rửa lại chảy ra máu loãng nên mới gọi Ninh Thư theo.
Ninh Thư cất ngọc Linh Hồn, cầm chậu rửa mặt vào phòng vệ sinh. Tô Mạn Ngọc bám theo Ninh Thư vào phòng vệ sinh, thấy Ninh Thư xả nước ra không phải máu loãng mới thở phào. Cô mở một vòi nước khác và hỏi Ninh Thư: "Này Trang Vũ Đồng cậu tin lời tớ không, ở đây có ma thật đấy."
Ninh Thư gật đầu bảo: "Tớ tin, tớ cũng gặp rất nhiều chuyện."
"Một người là trùng hợp, hai người thì không còn là trùng hợp nữa. Giờ Chương Vũ Yên đã chết, tiếp theo sẽ là ai đây?" Tô Mạn Ngọc cắn chặt môi, nước đã tràn ra ngoài chậu. Ninh Thư tắt nước và bảo với Tô Mạn Ngọc: "Nhất định sẽ có cách."
"Tớ nghi là tối hôm đó chơi thần bút đã dẫn tai hoạ đến. Lúc đó tớ nên nghe cậu, giờ cũng không đến mức xảy ra chuyện thế này." Tô Mạn Ngọc mệt mỏi ra mặt.
Ngày đó Trang Vũ Đồng không tán thành chơi trò này, nhưng Lâm Thiển Thiển bảo thần bút có thể đoán trước tương lai, lại còn trả lời cả câu hỏi của mình nên chẳng ai kìm lòng được.
Ninh Thư rửa mặt xong, thấy Tô Mạn Ngọc vẫn đang mất hồn mất vía thì an ủi: "Không sao đâu."
Tô Mạn Ngọc thở dài, hai người rửa xong thì ra ngoài. Lâm Thiển Thiển chân bó thạch cao chưa vệ sinh cá nhân đã nằm ềnh ra giường rồi.
Lâm Thiển Thiển thấy hai người thân thiết thì hơi khó chịu, cảm thấy mình như người bị cho ra rìa. Trước đây vẫn luôn là Trang Vũ Đồng bị cho ra rìa, giờ chuyển sang cô nên cảm thấy rất bức bối.
Lâm Thiển Thiển nhắm luôn mắt lại. Tô Mạn Ngọc chui vào trong chăn, cuộn tròn chăn thành một đống. Ninh Thư ra chỗ cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen như mực và cười khẩy với khoảng không. Bà không sợ mày, mày có bản lĩnh thì đến bắt bà đi xem nào.
Ninh Thư đóng chắc cửa và kéo rèm lại rồi leo lên giường, ngồi thiền trên giường.
"Ai lên giường cuối cùng thế, sao không tắt điện?" Lâm Thiển Thiển trừng mắt nói: "Bật điện sáng quá tớ không ngủ được."
Người lên giường cuối cùng là Ninh Thư, Lâm Thiển Thiển nói câu này với mình nhỉ. Ninh Thư chưa bảo gì, Tô Mạn Ngọc giường dưới Ninh Thư đã bảo: "Cứ bật điện đi, ký túc xá này có ma, tớ sợ ma."
"Này Tô Mạn Ngọc, cậu có cần luôn miệng bảo có ma không? Ký túc không cần đóng tiền điện lãng phí à?" Lâm Thiển Thiển móc mỉa Tô Mạn Ngọc.
"Để đó đi, tôi bao tiền điện ký túc tháng này, ai dám tắt tôi sẽ đánh người đó." Tô Mạn Ngọc quá quắt, quắc mắt nhìn Lâm Thiển Thiển.
Ninh Thư: ...
Hống hách vậy! Làm nữ chính không nói được câu nào luôn.
Sau cùng vẫn không tắt điện.
Xung quanh yên ắng, Ninh Thư ngủ rất ngon, không hề sợ bị nữ quỷ quấy rầy chút nào. Chỉ cần nữ quỷ đến gần sẽ bị ngọc Linh Hồn hút vào ngay. Và rồi sẽ trở thành sức mạnh linh hồn tinh khiết, trở thành một phần của ngọc Linh Hồn.
Đến nửa đêm cửa sổ bị gió thổi bật tung, tựa như có một cơn gió lạnh thấu xương thổi vào làm nhiệt độ trong phòng hạ thấp đột ngột. Điện trong phòng cũng phụt tắt. Có bóng ma du đãng ngoài cửa, có cả tiếng khóc oán thán, có cả tiếng nói rì rầm, và cả tiếng nguyền rủa độc ác, "Nộp mạng ra đây, chúng mày đều phải chết..."
Ninh Thư ngồi dậy nhìn bóng ma bên ngoài và dựng ngón giữa với nó. Ở ngoài không tính, có giỏi thì vào đây đi.
Ninh Thư biết nó sợ ngọc Linh Hồn nên không dám vào. Vào đây đi, xem bà có bắt mày không.
Lâm Thiển Thiển khiếp đảm ra mặt, dụi hai mắt mình, nghi những gì mình thấy đều là ảo giác. Lâm Thiển Thiển túm chặt chăn, sợ đến mức đứng hình.
Tô Mạn Ngọc sợ đến mức run rẩy cả người, trèo lên thang bò lên giường Ninh Thư, đắp chăn của Ninh Thư. Răng Tô Mạn Ngọc đập cầm cập vào nhau, kéo Ninh Thư nằm xuống rồi ôm chặt lấy Ninh Thư, chân tay đều kẹp chặt lấy Ninh Thư.
Ninh Thư: ...