(Quyển 3) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 38: Phản bội ( ngũ )



"Gϊếŧ hay không?"

Ô Đồng ác ý cười, như một con mèo đang vờn mồi.

Kỳ thật gã cái gì cũng đều nhìn thấu đi! Vũ Tư Phượng thần sắc ngưng trọng. Gã đã sớm nhìn ra Chung Mẫn Ngôn căn bản không phải thật tình quy thuận, gã rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng vẫn muốn giả vờ giả vịt, tỏ rõ là đang trêu đùa.

Mẫn Ngôn! Ngươi phải nhìn ra! Đừng bị gã đùa bỡn nữa! Nếu mọi người giờ phút này đồng tâm hiệp lực, còn có một nửa cơ hội có thể xông ra. . . Nếu, bị gã dùng ngôn ngữ mê hoặc như thế, hậu quả không thể lường được!

Hắn quay đầu nhìn về phía Chung Mẫn Ngôn, sắc mặt y tái nhợt, không biết đang suy nghĩ gì. Bỗng nhiên giống như hạ quyết tâm, xoay người đi về phía Trần Mẫn Giác. Trần Mẫn Giác cả kinh lui về phía sau mấy bước, kêu lên: "Lục Tử! Này ! Lục Tử đệ điên rồi sao? ! Chung Mẫn Ngôn! Trong đầu đệ nghĩ cái gì thế? !"


Lời còn chưa dứt, chỉ nghe xoẹt một tiếng, Chung Mẫn Ngôn rút kiếm ra, hai mắt đen đặc, gắt gao nhìn y chằm chằm, trên mặt tràn đầy sát khí. Trần Mẫn Giác giật mình đến nói cũng nói không được, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, phảng phất như là đang nhìn người xa lạ.

Vũ Tư Phượng cảm thấy khẩn trương, lạnh lùng nói: "Mẫn Ngôn! Đừng bị gã lừa gạt! Gã sớm đã..."

Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy một cỗ đại lực vô thanh vô tức đánh úp tới, hắn trước đó một chút cũng không nhận thấy được, lúc này liền cảm thấy chỗ yếu hại ở ngực cùng sau lưng giống như bị lợi khí đâm vào, đau nhức vô cùng. Thần sắc hắn suy sụp, phun ra một búng máu, lảo đảo mấy bước, hung hăng quỳ rạp xuống đất.

Ngồi ở trên ghế đối diện, năm ngón tay Ô Đồng mở ra, đang hướng về phía hắn, cũng không biết gã dùng cái biện pháp gì để đánh lén.


"Ngươi quá ồn rồi, im lặng chút đi."

Gã co ngón tay lại, tiếp tục chống cằm, vừa cười: "Mẫn Ngôn, sư muội yêu quý cùng sư huynh có khúc mắc, người nào quan trọng hơn? Không chỗ dung thân cùng ở nơi này hưởng thụ hạnh phúc. Cái nào thoải mái hơn? Ta không thích chờ đợi, mau mau cho ta một câu trả lời thuyết phục đi."

Vũ Tư Phượng thần sắc tiêu tán, môi hơi hơi động, muốn tiếp tục nhắc Chung Mẫn Ngôn đừng mắc mưu, thế nhưng thân thể đã bị thương nặng, cuối cùng nửa chữ cũng phun không ra. Toàn Cơ rưng rưng nửa quỳ ở bên cạnh hắn, gắt gao bắt lấy tay áo hắn, run giọng nói: "Huynh. . . Huynh đừng động. . .  Làm sao có thể. . .  Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy . . ."

Vũ Tư Phượng thất thần nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, hắn không biết an ủi nàng như thế nào, bởi vì chính hắn cũng không rõ. Một chút cũng không rõ.


Cơ mặt Chung Mẫn Ngôn run run rất nhỏ, bỗng nhiên nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng, kiếm trong tay quyết tuyệt vung ra—— họa một đường cong xinh đẹp hoàn mỹ.

Trần Mẫn Giác theo bản năng lấy tay ngăn ở chỗ yếu hại trước ngực cùng đầu, kỳ thật y cũng biết động tác này là không có ý nghĩa. Kiếm khí một khi bắn ra, bản thân y sau khi bị đụng phải lập tức sẽ vỡ nát. Y chính là không thể tin, cũng không dám tin sự tình như thế nào lại phát triển đến nông nỗi này.

Bọn hắn rõ ràng là tới cứu người. Không phải sao?

Trên cánh tay chợt lạnh, như là bị cái gì lạnh như băng khẽ khàng lướt qua. Trừ cảm giác đó ra, ngay cả một tia đau đớn cũng không cảm thấy. Trần Mẫn Giác mờ mịt mở mắt ra, cúi đầu nhìn —— tay phải của y, đã bị chém đứt tới khuỷu.

Máu tươi tuôn như suối, nháy mắt liền nhiễm đỏ y phục của y. Y hoảng sợ thở dốc vì kinh ngạc, đau nhức ngay sau đó mãnh liệt xông lên, đau đớn như nhai xương tước hồn, y chỉ cảm thấy tim mình giống như cũng bị Chung Mẫn Ngôn một kiếm chặt đứt. Từ trong ra ngoài, đau đến y khàn giọng điên cuồng hét lớn, đột nhiên quỵ xuống đất.
Chung Mẫn Ngôn giống như tiểu hài tử làm chuyện sai, một khắc đại nạn lâm đầu kia, bình tĩnh quỷ dị làm người ta bất ngờ. Mắt hắn ngơ ngẩn nhìn máu tươi đầy đất, ngón tay ý thức buông bảo kiếm ra, "keng" một tiếng rơi xuống đất.

Hắn lẩm bẩm nói: "Ta. . . Ta đã, không có đường lui. . ."

Phía sau truyền đến tiếng cười to cùng vỗ tay, đầu lông mày hắn hơi hơi động, thân thể lại giống như đông cứng, bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Ô Đồng cười nói: "Ngươi vẫn còn quá mềm lòng! Bất quá cũng được, ta thích dạng người như ngươi vậy!"

Chung Mẫn Ngôn nhắm mắt lại, giống như không nghe thấy tiếng rên la tê tâm liệt phế của Trần Mẫn Giác, hắn đột nhiên xoay người, cắn răng quỳ xuống đất, trầm giọng nói: "Tạ Phó đường chủ khích lệ!"

Ô Đồng khoát tay áo: "Còn không tiễn đám bằng hữu của ngươi rời khỏi nơi này?"
Chung Mẫn Ngôn mờ mịt quay đầu, nhất nhất lướt qua mọi người trong sảnh. Nhược Ngọc sắc mặt tái nhợt, Vũ Tư Phượng giống như không quen biết nhìn hắn, Toàn Cơ. . . Lòng hắn đau đớn, Toàn Cơ cầm lấy cánh tay đứt của Trần Mẫn Giác, lệ như suối trào.

"Các ngươi. . . Mau cút!" Hắn hắng giọng nói.

Toàn Cơ ngơ ngác buông cánh tay của Trần Mẫn Giác, đứng dậy bình tĩnh nhìn hắn. Ánh mắt xa lạ của nàng Chung Mẫn Ngôn chưa bao giờ thấy qua, lạnh mà còn thẫn thờ, giống như không có một tia cảm tình, đen kịt đến nhìn không thấy một tia sáng.

Cơ thể nàng đang run nhè nhẹ, ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên người hắn, chuyển hướng về phía Ô Đồng.

"Ngươi là tìm chết. . ." Nàng thì thào nói xong, lòng bàn tay bỗng nhiên có ngân quang lập lòe lan ra. Băng Ngọc kiếm của nàng mới vừa rồi bị Trần Mẫn Giác cướp đi ám sát Ô Đồng, kết quả bị Ô Đồng cướp được, giờ phút này giống như cảm ứng được chủ nhân ngay tại bên cạnh. Băng Ngọc ở trong tay Ô Đồng cấp tốc run rẩy, phát ra tiếng kêu như rồng ngâm.
Ô Đồng kinh ngạc nhìn Băng Ngọc trong tay, chỉ cảm thấy nó đột nhiên trở nên cực nóng, thậm chí nắm không được, tuột khỏi tay, trên không trung vẽ ra một đường cong màu bạc, vững vàng dừng ở trong tay Toàn Cơ, trong lúc nhất thời hào quang đại thịnh.

Đúng rồi, tiểu nha đầu này! Gã như thế nào đã quên, thân phận nàng đặc thù. . .  Ô Đồng thừa dịp nàng chưa phát chiêu, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, tay trái trên không trung hơi hơi vạch ra. Toàn Cơ chỉ cảm thấy tay trái của mình không tự chủ được giơ lên theo, nguyên bản chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa bay ra ngoài, để gã một phát bắt được.

"Ngươi . . ." Nàng một câu còn chưa thốt ra, chỉ thấy tay trái gã lại vung lên, chính mình chợt cảm thấy một cỗ đại lực đập vào mặt, giống như đột nhiên thân thể ở kẽ hở giữa hai ngọn núi, gió to thổi đến mắt người cũng mở không ra, không tự chủ được bị thổi đến cách khỏi mặt đất.
Nàng trong lòng biết không ổn, quay đầu thấy Trần Mẫn Giác ngất đi ngã về phía sau, đưa tay muốn nắm lấy y, ai ngờ cư nhiên chưa nắm được, ngón tay sượt qua y phục y, trong nháy mắt đã bị luồng quái phong kia bắn ra khỏi đại sảnh.

Vũ Tư Phượng cực kỳ hoảng sợ co cẳng đuổi theo, chỉ nghe Ô Đồng ở phía sau lớn tiếng kêu: "Kẻ này còn sống tất thành hậu hoạn, đừng để hắn đào tẩu! Gϊếŧ hắn đi!"

Trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, biết đối phương nổi lên sát ý, bản thân mình hôm nay chỉ sợ là cửu tử nhất sinh. Bên tai nghe được phía sau có người đuổi theo, nhìn lại, quả nhiên là hai người Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc.

Hắn lúc trước chỉ nghĩ bọn họ giả dạng, lừa Linh Lung cùng Trần Mẫn Giác trở về, nào biết sự tình đột nhiên xảy ra, hai người bọn họ lại là thật sự, chính mình bị Ô Đồng phản lại một quân. Kinh hãi trong lòng sâu đậm tạm thời không nói, hắn bị nội thương lợi hại, nếu hai người Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc thật sự muốn động thủ, chính mình hy vọng còn sống căn bản là số không.
"Mẫn Ngôn! Nhược Ngọc!" Hắn vừa chạy vừa kêu tên hai người bọn họ, chính là không rõ sự tình làm sao có thể phát triển đến nông nỗi này. Mắt thấy sắp tới cửa, sẽ đuổi kịp Toàn Cơ. Nàng bị quái phong của Ô Đồng thổi bay ra ngoài, hung hăng đập vào tường, sắc mặt xanh trắng, tựa vào nơi đó không thể động. Nhìn thấy Vũ Tư Phượng, mâu quang nàng hơi động, như là muốn nói, lại nói không được. Lại nhìn thấy hai người bọn Chung Mẫn Ngôn đuổi theo phía sau, hai người bọn hắn trên mặt tràn đầy sát khí, thực hiển nhiên không phải đang đùa giỡn, mà là thật sự.

"Tư. . . Tư Phượng . . ." Nàng miễn cưỡng gọi một tiếng, lệ nơi khóe mắt lăn xuống, run giọng nói: "Bọn họ. . .  Bọn họ nhất định là trúng yểm thuật gì đó của Ô Đồng. . .  Làm sao bây giờ . . . ?"

Vũ Tư Phượng trong lòng cực kỳ khó chịu, không biết trả lời nàng thế nào, đành phải dừng lại, che ở trước người nàng, xoay người nhìn hai người kia, sau một lúc lâu, mới nói: "Vì sao?"
Nhược Ngọc không nói chuyện, Chung Mẫn Ngôn trầm giọng nói: "Chim khôn lựa cành mà đậu, không có vì sao. Chử Lỗi có mắt không tròng, đuổi ta ra ngoài, thiên hạ to lớn, cũng chưa chắc chỉ có một Thiếu Dương phái!"

Vũ Tư Phượng trong lòng nghi hoặc tới cực điểm, có một bụng lời muốn hỏi bọn họ. Nhưng loại tình huống này hỏi như thế nào? Hắn thấy Chung Mẫn Ngôn giơ kiếm trong tay lên, kiếm khí dồi dào, hiển nhiên là muốn thả xuất kiếm khí loạn đao chém chết mình, lập tức ngẩng đầu nói : "Tốt xấu gì cũng là bằng hữu một hồi! Các ngươi muốn gϊếŧ, liền gϊếŧ một mình ta, đừng động đến Toàn Cơ!"

Nhược Ngọc cười một tiếng, há miệng giống như là muốn nói chuyện, ai ngờ ngay sau đó kiếm quang xông tới, dán vào thắt lưng Vũ Tư Phượng, như là rắn bò. Đây là một chiêu kiếm pháp của Ly Trạch cung, dùng để giương đông kích tây, kiếm kia mắt thấy sẽ đâm vào bụng Vũ Tư Phượng, bỗng nhiên chuyển một cái, thẳng tắp đâm vào Toàn Cơ không thể động đậy ở phía sau.


"Ngươi!" Vũ Tư Phượng giận tím mặt, theo bản năng xoay người đẩy Toàn Cơ ra, nào biết kiếm kia bỗng nhiên quay đầu lượn lại, hắn rốt cuộc né tránh không kịp. Ngực đột nhiên chợt lạnh, bị thanh kiếm kia đâm xuyên vào ngực.

Bên tai truyền đến hai tiếng kinh hô, là Toàn Cơ cùng Chung Mẫn Ngôn. Hắn tiêu tán giương mắt, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ không rõ. Nhìn nhìn Chung Mẫn Ngôn, y đang gắt gao cắn môi, trong mắt giọt lệ to như hạt đậu chuyển động, cố nén không chảy xuống. Môi Vũ Tư Phượng hơi hơi hợp lại, thấp giọng nói: "Mẫn Ngôn. . . Toàn Cơ nàng. . ."

Lời còn chưa dứt, Nhược Ngọc thu kiếm về. Hắn kêu lên một tiếng, trước ngực máu tươi như bão táp, lập tức sẽ ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Trong lúc hoảng hốt, trợn mắt nhìn Nhược Ngọc, cặp mắt y phía sau mặt nạ đen nhánh, bên trong không có một tia biểu tình, như là hang động sâu thẳm, nhìn không thấy đáy. Hắn chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều theo máu tươi ồ ồ chảy ra mà trôi đi mất, rốt cuộc nhịn không được, ngất đi.
Toàn Cơ toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn, quỳ ở bên cạnh hắn, không thể tưởng tượng nổi vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của hắn.

"Tư Phượng. . . ?" Nàng thì thào gọi tên hắn. Tất cả chuyện này nhất định không phải sự thật, chỉ là ác mộng. . . Đúng vậy, nhất định là một cơn ác mộng.

Thân thể Vũ Tư Phượng dần dần biến thành trong suốt, giống như lập tức sẽ biến mất. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, giơ tay mò mẫm, nhưng lại mò vào khoảng không. Ánh huỳnh quang từ trong ngực nàng tràn ra. Hắn thật sự đã biến mất.

"Đừng!" Nàng đột nhiên đứng lên, cất bước muốn chạy ra bên ngoài, muốn đuổi kịp ánh huỳnh quang biến mất kia. Thân thể bỗng nhiên bị người gắt gao ôm vào trong ngực, trên cổ chợt lạnh, có vài giọt nước ở phía trên. Giọng nói của Chung Mẫn Ngôn ở bên tai nàng khẽ khàng vang lên: "Toàn Cơ, ta đã không còn đường lui . . . Trở về gặp sư phụ, liền nói cho người biết, Chung Mẫn Ngôn. . .  May mắn không làm nhục mệnh!"
Nàng ngẩn ra, bỗng nhiên bị hắn dùng lực đẩy ra, trước mắt bạch quang hiện lên, nàng kêu một tiếng: "Lục sư huynh!" Quay đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy gương mặt hắn dần dần mơ hồ, giống như bị cường quang bao phủ. Nàng chỉ có thể nhìn thấy rõ, hai hàng nước mắt trên mặt hắn, lập lòe tỏa sáng.

Trước mắt bạch quang càng ngày càng sáng, thân thể nàng giống như bỗng nhiên bồng bềnh, rốt cuộc nhìn không thấy gương mặt hắn. Dần dần, bạch quang chậm rãi thối lui, thân thể nàng dường như chạm phải một vật cứng, nhẹ nhàng ngã lên trên. Bên tai nghe được tiếng gió núi thanh lãng thổi qua, nàng giật mình như mộng, mờ mịt nhìn bốn phía. Hóa ra là đã về tới đài tế thần.

Vũ Tư Phượng nằm ở bên cạnh nàng, dưới thân đã tập hợp một vũng máu tươi đỏ thẫm. Toàn Cơ hai tay phát run, vội vàng dò xét hơi thở của hắn, chỉ cảm thấy hô hấp hắn tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn còn sống.
Nàng nhịn không được lệ lại dâng tràn vành mắt, xoay người gắt gao ôm lấy hắn. Cái gì gọi là cảnh còn người mất, nàng giờ này khắc này mới chân chính hiểu rõ hương vị của nó. Rõ ràng là năm người hăng hái tiến vào cứu người, cuối cùng lại chỉ trở về hai người.

Trong lòng có vật gì đó cưng cứng chạm vào nàng, nàng chậm rãi mò tay vào, lấy ra đặt ở trước mắt. Trong lọ thủy tinh kia, hai hồn sáu phách của Linh Lung dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, năm màu sặc sỡ, mỹ lệ như một giấc mộng. Hoàn hảo. . .  Ít nhất, đã cứu trở về Linh Lung.

Nàng lệ rơi đầy mặt, chỉ cảm thấy trước mắt bóng tối từ từ buông xuống, rất nhanh liền hôn mê, cái gì cũng không biết.