Toàn Cơ nghĩ đến, mình xuống núi rèn luyện lần này chỉ qua không tới vài ngày, không nghĩ đến ra ngoài liền là gần một năm. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc mới đầu còn có thể nhớ cha mẹ, nhớ cuộc sống vô ưu vô lo tại Thiểu Dương phái, song càng về sau, loại nhớ nhung này cũng dần dần phai nhạt.
Thăm lại chốn xưa, có khác là một phen tư vị ở trong lòng. Cảnh sắc không có bất kỳ thay đổi nào, núi vẫn là ngọn núi kia, nước vẫn là dòng nước kia, diễn võ trường vẫn có rất nhiều sư huynh đệ siêng năng luyện công như xưa. Thay đổi, có chăng chỉ là tâm tình của con người.
Toàn Cơ đứng ở chân núi, lẳng lặng nhìn đại môn tráng lệ hùng vĩ của Thiểu Dương phái, nhịn không được từ tận đáy lòng phát ra cảm khái, nhẹ giọng nói: "Tư Phượng, muội hiện tại. . . Dường như có thể hiểu được vì sao phụ thân có liều mạng, cũng phải bảo vệ Thiểu Dương phái."
Đằng Xà đối với cảnh sắc nơi này khịt mũi khinh thường, hừ nói: "Thứ rách nát! Một cái thiên môn tùy tiện trên trời đều dễ coi hơn cái này nhiều."
Toàn Cơ lườm y một cái: "Trên trời tốt như vậy ngươi còn xuống làm gì!"
"Ngươi cần phải hiểu rõ bị người ta đuổi xuống cùng với tự mình lén lút chuồn đi là hoàn toàn không giống nhau!" Liên quan đến tôn nghiêm của thần thú, y lập tức giận dữ giậm chân bảo vệ,
"Đúng vậy, ta là chủ nhân, ngươi là Linh Thú. Cấp bậc của hai ta quả thật bất đồng."
Toàn Cơ bộ dạng uể oải, lười để ý đến y la hét lớn tiếng. Cùng với Vũ Tư Phượng hai người bước từng bước lên bậc thang. Đằng Xà mắng nửa ngày, thấy không ai để ý đến y, cũng đành phải không hứng thú theo sau.
Thủ vệ đệ tử sớm đã thấy Toàn Cơ, hớn hở nghênh đón, hỏi han ân cần. Tuy rằng người thủ ở chỗ này nàng đại bộ phận đều không quen, nhưng vừa thấy được phục sức quen thuộc trên người bọn họ, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Cảm giác về nhà, thật tốt.
Lên tới Thiểu Dương phong, Chử Lỗi cùng Hà Đan Bình sớm đã chờ ở cửa, mấy trưởng lão phân đường khác cũng đều cười dài nhìn bọn hắn.
Sau đó cũng không nói được lời nào. Hà Đan Bình liếc thấy ái nữ khoẻ mạnh trở về, cũng là mừng đến rơi lệ đầy mặt, bất chấp có mặt người ngoài, ôm nàng vào trong lòng, cực kỳ âu yếm. Toàn Cơ lần này đi ra ngoài rèn luyện, dáng người cao lên không ít, gần như đã bằng bà, nét ngây thơ trên mặt lại càng giảm đi, nhìn qua ổn trọng không ít. Hà Đan Bình vừa là vui mừng vừa là xót xa, tỉ mỉ vuốt ve gương mặt nàng, nghẹn ngào nói: "Gầy đi nhiều quá, ở bên ngoài chịu khổ đi?"
Toàn Cơ ôm cổ bà, khóc đến nói không nên lời. Chử Lỗi sờ sờ đầu nàng, hòa nhã nói: "Đã về đến nhà rồi, sao lại đột nhiên đa cảm thế này. Các vị sư bá sư thúc đều ở đây đó."
Toàn Cơ lúc này mới ngừng khóc, lau mặt, có chút ngượng ngùng, từ trong lòng Hà Đan Bình dứt ra, liền nhào vào trong lòng Sở Ảnh Hồng đã sớm chờ ở phía sau, quyến luyến kêu một tiếng: "Hồng cô cô!"
Sở Ảnh Hồng cười dài vuốt đầu nàng, "Hơn nửa năm không gặp, tiểu Toàn Cơ lại cao lên rồi sao. Qua hai năm nữa, thì cao hơn Hồng cô cô rồi đó nha."
Toàn Cơ đỏ mặt, cùng mấy trưởng lão khác hành lễ vấn an, ai nấy đều nói rất nhiều lời khuyến khích quan tâm. Hòa Dương thấy Vũ Tư Phượng đứng ở phía sau, liền đi tới, quan tâm hỏi han: "Thế nào, thương thế lành rồi chứ?"
Vũ Tư Phượng nhận ra ông là Hòa Dương trưởng lão lúc trước đã hết lòng chiếu cố mình, lập tức ôm quyền hành lễ, nói : "Ân cứu mạng của tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích!"
Hòa Dương cười nói: "Ân tình gì chứ! Chuyện ta cho thuốc là điều đương nhiên, cứu mạng lại càng không nói tới. Trước mắt con đã lành, tịnh không phải là công lao của ta, là thân thể con cường tráng, khôi phục nhanh."
Vũ Tư Phượng mỉm cười, nhớ tới mình tại lúc nguy cấp, bất đắc dĩ giải khai hai ấn, vị Hòa Dương trưởng lão này nhất định biết, lại cũng không hỏi đến, thật sự là một vị quân tử trung thực, trong lòng đối với ông lại càng khâm phục, nghĩ có lẽ nên tìm một cơ hội, đem bí mật nói cho ông nghe.
Sau khi vào trong nhà, Toàn Cơ chuyện đầu tiên chính là lấy ra hồn phách của Linh Lung, thấp giọng nói: "Cha, nương, bọn con đã mang hồn phách của Linh Lung về rồi. Lần này là hồn phách chân chính."
Chử Lỗi hơi kinh hãi, ngạc nhiên nói: "Lần trước các con mang về chẳng lẽ không đúng?"
Toàn Cơ sắc mặt tối sầm lại, lắc đầu: "Không . . . Bọn con bị người lừa. Là bọn con không có kinh nghiệm. . . Hồn phách này, là Lục sư huynh trộm ra được . . ."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Chử Lỗi hừ lạnh một tiếng, "Không có Lục sư huynh, nó cũng không phải sư huynh của con nữa rồi!"
Toàn Cơ vội la lên: "Cha! Người hãy nghe con nói, Lục sư huynh là bị người ta lừa! Có kẻ giả dạng người, lừa huynh ấy! Huynh ấy vẫn cho rằng là mệnh lệnh của người! Hiện giờ Ô Đồng lợi dụng huynh ấy, Thiểu Dương phái lại vứt bỏ huynh ấy. . . Vậy. . . huynh ấy không phải đáng thương lắm hay sao?"
Chử Lỗi thở dài nẵng nề một hơi, không nói gì. Một bên Hòa Dương trưởng lão trầm giọng nói: "Sự thật có phải như thế hay không, còn chưa thể kết luận. Cho dù đúng như lời con nói, hắn là bị người ta lừa. Ân sư nuôi dưỡng mình từ nhỏ đến lớn hắn cũng có thể nhận lầm, dưới mệnh lệnh hoang đường như thế hắn cũng có thể nghe theo, kẻ này cũng thật sự là xằng bậy cực kỳ!"
"Đó là bởi vì huynh ấy. . ." Bởi vì huynh ấy quá coi trọng Linh Lung! Quá coi trọng sư phụ! Toàn Cơ không biết giải thích như thế nào, gấp đến độ mặt đều đỏ lên. Vũ Tư Phượng trấn an vỗ vỗ tay áo nàng, thấp giọng nói:
"Vãn bối thất lễ, muốn nói vài lời. Vãn bối cùng Mẫn Ngôn kết bạn thời gian không tính ngắn, hắn tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng vừa gặp phải đại sự liền dễ dàng hoảng thần. Ngày đó chúng vãn bối đi Bất Chu Sơn, vốn là ôm tình tất chết, trong hoàn cảnh đó, có người muốn giả mạo Chử chưởng môn, mê hoặc hắn, thật sự là hết sức dễ dàng. Huống chi Mẫn Ngôn năm nay cũng mới vừa tròn mười tám, vừa mới xuống núi rèn luyện, kinh nghiệm không đủ, bị người ta lừa gạt tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng chuyện cũng đã rồi. Hướng chư vị tiền bối cân nhắc xử lý, chuyện trục xuất khỏi sư môn, xin cân nhắc lại lần nữa."
Chử Lỗi lại thở dài một tiếng, nói : "Chuyện của Mẫn Ngôn. . . nói như thế nào đây? Ngày đó là Chung Mẫn Ngôn tự mình đưa thi thể của thằng bé trở về. . ."
"Tự mình?" Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng chấn động.
Chử Lỗi trong lòng khó chịu, lắc lắc đầu, rốt cuộc nói không được. Hòa Dương vì thế nói tiếp: "Không sai, là Chung Mẫn Ngôn tự mình đưa về Thiểu Dương phái. Thi thể của Mẫn Giác bị đặt trong quan tài, bị hắn quẳng ở trước đại môn Thiểu Dương phái. Đệ tử thủ vệ có kêu như thế nào, hắn cũng đều không đếm xỉa tới. Ngoảnh mặt bỏ đi. Các con còn chưa nhìn thấy Mẫn Giác. . . Nó. . ."
Ông cũng nói không được, chỉ thở dài một tiếng.
"Nhị sư huynh làm sao?" Toàn Cơ thấy mọi người vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng dự cảm bất hảo càng ngày càng mạnh.
Hoà Dương thở dài: "Chưởng môn, linh đường vẫn còn. Để hai đứa bé này thắp cho nó nén nhang đi"
Chử Lỗi gật gật đầu. Toàn Cơ vội la lên: "Đợi chút! Nhị sư huynh chết như thế nào? Nói cho con biết đi!"
Hà Đan Bình rơi lệ nói : "Toàn Cơ. . . Nhị sư huynh con lúc bị người ta đưa về. . . Nó không còn toàn thây, từ trên xuống dưới, đã bị cắt thành hơn mười khúc. . ."
Toàn Cơ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trái tim bình bịch nhảy loạn, một hơi thế nhưng lại cũng không hít nổi.
Chử Lỗi lạnh lùng nói: "Bất luận hắn là bị người ta lừa cũng được, không có kinh nghiệm cũng được. Làm ra chuyện bực này, lý do có to như trời cũng không thể tha thứ!"
Mọi người cũng không biết nên nói gì, đều lắc đầu thở dài. Toàn Cơ sợ run sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Con. . . dâng hương cho Nhị sư huynh." Một câu chưa xong, lệ như suối trào.
Linh đường của Trần Mẫn Giác hóa ra đặt tại phòng của y. Y khi còn sống thu thập rất nhiều đồ chơi hiếm lạ cổ quái, đều được Hà Đan Bình tự tay thu dọn, chất ở phía sau màn trướng.
Toàn Cơ nhớ tới trước kia y tặng mình một cái vạn hoa đồng, ngoài miệng nói đau lòng bảo bối của mình, không chịu đem tặng, cuối cùng lại không quản bản thân mình muốn. Hiển nhiên là sợ nàng tịch mịch, đã đưa cho nàng. Y khi đó nói mình tích trữ rất nhiều bảo bối. Mọi người chỉ nghĩ y khoác lác, hóa ra y thật đúng là thu thập không ít thứ tốt. Mũi nàng chua xót, nhớ đến ngày thường y quan tâm đến mình, khóc đến nỗi nghẹn ngào khôn xiết.
Hà Đan Bình vốn ôn nhu an ủi, sau khi nghe thấy, cũng nhịn không được khóc theo, lẩm bẩm nói: "Đứa nhỏ này. . . Sau khi lên núi cũng không hạnh phúc gì. Nó tư chất bình thường, mọi người càng không hòa nhã với nó. . . Đứa nhỏ đáng thương. . . Vậy mà lại ra đi như thế này. . ."
Vũ Tư Phượng cũng vẻ mặt ngưng trọng quỳ xuống đất thắp hương, cung kính dập đầu lạy ba cái, đang muốn đứng dậy, chợt nghe Đằng Xà ở phía sau "A" một tiếng. Hắn biết tính tình Đằng Xà, không biết lớn nhỏ, đối với những nghi thức sinh tử của phàm nhân càng là khịt mũi khinh thường, nếu ở trong này ầm ĩ không thoải mái, đối với hai bên cũng không tốt, vì thế quay đầu lại nói: "Đằng Xà cảm thấy lạ ở chỗ nào?"
Mọi người đã sớm nhìn thấy nam tử đầu bạc đi theo phía sau Toàn Cơ, khí thế bưu hãn hung ác, thần thái ngạo nghễ bất kham, nhưng Toàn Cơ không giới thiệu, trưởng bối bọn họ cũng không có đạo lý hỏi đến tiểu bối, đành phải ẩn nhẫn không phát. Chử Lỗi nhẹ giọng hỏi: "Toàn Cơ, vị này chính là. . . ?"
—
Toàn Cơ dụi dụi mắt ướt, vội vàng đứng dậy nói: "Cha, đây là Linh Thú con thu nhận! Vừa rồi quá kích động, đã quên giới thiệu. Hắn gọi là Đằng Xà, rất lợi hại! Là thần thú đó nha! Đằng Xà, đây là cha ta, mẹ ta, còn có sư phụ, sư bá sư thúc của ta. . ."
Nàng nhất nhất giới thiệu một lần, Đằng Xà sớm đã không kiên nhẫn, khoát tay: "Nhiều thân thích như vậy, rất phiền!"
Chử Lỗi cả kinh nói: "Thần thú Đằng Xà? Linh Thú của con? !"
Mọ người đang ngồi đều là người tu tiên, tự nhiên biết đại danh của Đằng Xà, đều chỉ nghĩ đến chỉ là truyền thuyết, ai ngờ thật sự tồn tại, không thể ngờ còn được tiểu Toàn Cơ thu làm Linh Thú. Đây thật sự là còn làm cho người ta kinh ngạc hơn so với mặt trời mọc từ hướng Tây.
Đằng Xà cười nói: "Thôi đi, ngươi cũng không cần giới thiệu. Những kẻ phàm tục có mắt không tròng, không nhận ra lão tử, nói cũng vô dụng."
Toàn Cơ trừng mắt liếc y một cái: "Người là cha ta, ngươi phải khách khí chút!"
Y quay mặt đi, hừ một tiếng, như đứa tiểu quỷ cáu kỉnh. Chử Lỗi bán tín bán nghi, chắp tay nói: "Tiểu nữ cấp tôn giá thêm phiền toái. . . Chỉ là. . . Đằng Xà. . ."
Đằng Xà cau mày nói: "Ngươi lão nhân này thật dông dài! Đằng Xà còn có giả sao? Bất quá nha, con gái ngươi quả thật cho ta thêm không ít phiền toái. Nhưng lão tử lòng dạ rộng rãi, không để bụng. Ha ha! Ha ha!"
Sở Ảnh Hồng thấy y ngạo khí mười phần, không khỏi đảo mắt, nghĩ biện pháp chèn ép y, lập tức cười nói: "Ngài nói mình là Đằng Xà, có thể có chứng cứ gì? Người tóc bạc mặt trẻ tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không được xem là khác thường. Thần thú Đằng Xà đại danh đỉnh đỉnh, nhưng thế nhân nhìn thấy không nhiều lắm, muốn giả mạo, cũng không phải việc khó. Lừa một tiểu cô nương, sao được xem là anh hùng hảo hán."
Nàng thấy Đằng Xà tính khí nóng nảy, muốn trêu trọc, ai ngờ y hừ một tiếng, lại không chút nào để ý, chỉ lãnh đạm nói : "Lão tử không chấp nhặt với phàm nhân."
Sở Ảnh Hồng ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi sao lại làm Linh Thú của phàm nhân?"
Đằng Xà bộ dáng 'Sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy', thở dài: "Đó tất nhiên bởi vì nàng không phải phàm..."
"Ngươi nói nhảm nhiều rồi." Vũ Tư Phượng cắt đứt lời của y, nói : "Mới vừa rồi rốt cuộc đã phát hiện cái gì không thích hợp?"
Đằng Xà bị chặn lại như vậy, ngược lại cũng không buồn bực, chỉ xoa nhẹ mũi, nói : "Mùi của tên này, ta đã ngửi qua. Tối hôm đó, ở bên hồ, trên người một kẻ trong đó đầy mùi máu tươi của y."
Toàn Cơ vội vàng hỏi: "Là ai?"
Đằng Xà nhún nhún vai: "Chính là cái kẻ dùng đạn châu đó! Oa, ngươi ngay cả cái này cũng ngửi không được? Thật vô dụng!"
Nhược Ngọc? ! Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng liếc mắt nhìn nhau, là y gϊếŧ Trần Mẫn Giác! Nhưng vì sao lại để cho Chung Mẫn Ngôn đưa thi thể chứ?
"Phụ thân, gϊếŧ Nhị sư huynh không phải là Lục sư huynh." Toàn Cơ quay đầu lại, nghiêm mặt nói, "Là một người khác."
Nàng nhanh chóng đem chuyện tình Nhược Ngọc kể một lần, cuối cùng lại nói: "Đâm bị thương Tư Phượng, cũng là hắn."
Chử Lỗi trầm ngâm sau một lúc lâu, như là không thể phán đoán, Hòa Dương nói : "Chưởng môn, đệ cũng cảm thấy quyết định trục xuất Chung Mẫn Ngôn khỏi sư môn có chút lỗ mãng. Không bằng chờ sau trâm hoa đại hội, chúng ta lại đi Bất Chu Sơn một chuyến. Chung Mẫn Ngôn dù sao cũng từng là đệ tử Thiểu Dương phái, không thể bỏ mặc."
Chử Lỗi trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc gật gật đầu: "Cũng được, cứ làm như vậy đi."
Toàn Cơ mừng rỡ như điên, quay đầu lại nhìn Vũ Tư Phượng, hai người ngây ngốc cười hồi lâu, nàng mới nói: "Đúng rồi, con còn chưa đi thăm Linh Lung nữa!"
Hà Đan Bình lau nước mắt, lộ ra nụ cười từ ái, ôn nhu nói: "Đang ngủ ở trong phòng con bé ấy. Chỉ chờ cao nhân con nói kia tới, thay con bé khảm hồi hồn phách, nương hết thảy đều yên tâm rồi."
Toàn Cơ cười nói: "Rất nhanh sẽ ổn thôi! Tư Phượng, chúng ta lập tức viết thư cho Liễu đại ca, thỉnh hắn mang theo Đình Nô lên Thiểu Dương phái, được không? A, còn có, nương, Thiểu Dương phái chúng ta ai biết Ngự thổ thuật a?"
Hà Đan Bình ngạc nhiên nói: "Cha con biết đó. Nha đầu ngốc, ngay cả phụ thân biết pháp thuật gì cũng không biết?"
Toàn Cơ liền mừng rỡ, lập tức cùng Vũ Tư Phượng viết thư, nhờ Hồng Loan tìm Liễu Ý Hoan, mang thư cho y.
Phu thê Chử Lỗi thấy tiểu nữ nhi một năm không gặp, thay đổi không ít, trong lòng cũng nhịn không được cảm khái muôn vàn lần. Chẳng ai ngờ rằng, Toàn Cơ không khiến ngươi ta ưa thích lúc nhỏ, Toàn Cơ bại hoại như vậy, bây giờ không ngờ lại đã trở thành đại cô nương thực thụ. Con gái thay đổi chóng vánh, thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Huống chi bên người nàng lại mọc ra một Vũ Tư Phượng, thiếu niên này thông minh lanh lợi tài giỏi, được Chử Lỗi yêu thích, mà Hà Đan Bình là nữ nhân tinh tế, sớm đã nhìn ra tình cảm của hắn đối với Toàn Cơ không tầm thường. Không thể phủ nhận, bọn họ làm cha mẹ, trước kia thực lo lắng chung thân đại sự của Toàn Cơ, nàng không làm cho người ưa thích như vậy, sau này có thể có nam tử nào nguyện ý cưới nàng? Trước mắt nhìn thấy Vũ Tư Phượng nhân phẩm thanh tuấn tú nhã như vậy, mấy lão nhân gia trong lòng lập tức nhiều hơn một phần yêu thích, hơn nữa hắn đối với Toàn Cơ một mối thâm tình, Toàn Cơ đối với hắn cũng là răm rắp vâng lời nói gì nghe nấy. Hà Đan Bình làm mẫu thân từ lâu đã vui sướng nghĩ khi nào thì làm đại hôn cho bọn hắn rồi.
Đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, con cái sống tốt, là niềm hạnh phúc lớn nhất của bọn họ. Hà Đan Bình cùng Chử Lỗi liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy vừa lòng thoả ý, nhịn không được nhìn nhau cười.